Sân thể dục trống trải, Giang Miểu kéo lê cơ thể nặng nề chạy từ từ.
Chạy được hai vòng, sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi, nhiều đến mức có thể vắt ra nước, mái tóc buộc đuôi ngựa rối tung, hai má vừa đỏ vừa nóng.
Cô định đi đến bậc thang để nghỉ mệt thì loáng thoáng nhìn thấy một bóng người cao lớn đứng thẳng bất động dưới gốc cây đa.
Cô bị doạ cho mặt mũi trắng bệch, thầm nghĩ: “Chẳng lẽ dương khí của đội cứu hoả mạnh như vậy mà cũng không trấn áp được oan hồn kia sao? Cứ để mặc chúng tung hoành vào ban đêm thế này à?”
Trong lúc đang do dự không biết có nên dựng lại tinh thần rồi quay đầu bỏ chạy không thì “Oan hồn” kia vẫy vẫy tay với cô: “Giang Miểu, lại đây.”
Cô gái nhỏ ngơ người một lúc.
Sau khi chắc chắn đây là giọng nam quen thuộc, lồng ngực cô trở nên ấm áp, bàn chân nhỏ nhắn nhanh chóng phóng đến trước mặt anh rồi dừng lại cách đó hai bước.
“Anh làm gì ở đây thế?” Cô ngẩng đầu hỏi.
Kỷ Viêm tiến lên một bước, dưới ánh trăng có thể mơ hồ nhìn thấy đường nét trên khuôn mặt anh.
“Câu này tôi phải hỏi em mới đúng.
Đèn đã tắt hết rồi, sao em còn ở đây?”
Giang Miểu cụp mắt, vẻ mặt hơi buồn bực: “Hôm nay có mình em chạy ở cuối, em không cam lòng, ngủ không được nên muốn xuống đây chạy bộ.”
Đội trưởng Kỷ cười cười, kiềm chế ý muốn xoa lên đầu cô: “Ham muốn chiến thắng rất mạnh mẽ.”
Cô nhỏ giọng đáp lại: “Dù gì đi chăng nữa em cũng là cháu gái của ông ngoại, không thể ở trên đất của ông mà làm ông mất mặt được.”
Nhìn thấy trán cô lấm tấm mồ hôi, lồng ngực không ngừng phập phồng, anh nhẹ giọng hỏi cô: “Có nóng không?”
Giang Miểu chắp tay ra sau, chậm rãi lắc đầu: “Buổi tối gió thổi rất thoải mái.”
Người đàn ông cúi đầu nhìn chằm chằm bàn chân đang hơi co lên của cô trong vài giây.
Bởi vì quá đau, cô phải để chân rời khỏi mặt đất một lát mới có thể giảm bớt sức nặng nơi bàn chân.
“Bị như vậy rồi mà còn chạy?”
Cô gái nhỏ ngửa đầu nhìn anh, ánh mắt quyết tâm: “Em vẫn chịu được.”
Kỷ Viêm thở dài một cách nặng nề, không thể nói rõ cảm giác trong lòng là bất lực hay đau lòng nhiều hơn.
Anh nắm lấy cánh tay gầy gò của cô, kéo cô ngồi xuống bậc thang bên cạnh.
Cô chưa rõ anh muốn làm gì thì bàn chân bị thương đã được nâng lên, trực tiếp đặt lên đùi anh.
Cô đỏ mặt.
Trong vài giây đó, cô không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
Anh cẩn thận xé miếng băng cá nhân dính máu ra.
Giang Miểu rên một tiếng, đau đớn hít vào một hơi sâu.
Kỷ Viêm ngước lên, chợt thấy đôi mắt ngập nước của cô gái nhỏ, cùng với bộ dạng gắt gao cắn chặt môi dưới, trông vừa đáng thương lại vừa kiên cường.
Anh mềm giọng nói: “Đau thì nói tôi biết.”
“Không đau…”
Người đàn ông nhẹ nhàng chạm vào vết thương.
Nước mắt Giang Miểu sắp trào ra luôn rồi: “Anh nhẹ chút…”
Đội trưởng Kỷ cụp mắt nhìn cô, khóe mắt mang theo ý cười: “Còn cãi bướng không?”
Cô gái nhỏ không cựa quậy nữa, lấy tay che miệng lại phòng trường đau quá mà kêu lên thì cả sân vận động cũng không phải chịu cảnh chìm trong tiếng thét chói tai của cô.
Anh lấy từ trong túi ra một miếng băng dán cá nhân chống thấm nước, chăm chú dán cho cô rồi nhẹ nhàng thổi thổi vết thương.
Giang Miểu bứt rứt.
Trong lòng nghĩ cái gì thì nói ra cái đó, mặc dù cô cũng rất ngại: “Kỷ Viêm, sao anh lại tốt với em như vậy?”
Người đàn ông có chút sửng sốt khi nghe cô gái hỏi câu đó.
Anh nâng chân cô lên rồi từ từ đặt xuống đất, hướng mắt ra xa nhìn ánh trăng sáng ngời đang bao trọn cả sân vận động rộng lớn.
Đôi mắt ấy dường như sâu không thấy đáy.
“Trước kia, khi còn tham gia quân ngũ, tôi là lính dưới trướng của đội trưởng Ngô, thường nghe ông ấy nhắc đến em.
Ông ấy nói Bé nhà mình vừa nghe lời lại vừa dịu dàng, cười lên rất ngọt ngào, giống như chú mèo con thích bám người.”
Nói đến đây, Kỷ Viêm đưa mắt nhìn cô, cười như không cười: “Nhưng lúc tôi gặp rồi mới biết, dáng người thì không cao, tính tình lại nóng nảy, nào có ngoan ngoãn như lời đội trưởng nói…”
Giang Miểu bị anh nhìn chằm chằm đến mức đỏ cả tai, chậm rãi nói: “Em không làm như vậy với người khác…”
Anh nhướng mày: “Nhìn tôi giống như dễ bắt nạt lắm sao?”
Cô nhóc mím môi cười, khoe khoang hất cằm nói: “Em có ông bà ngoại chống lưng.
Anh làm em không vui, em sẽ thắp nhang mách với ông ngoại để ông đến dạy dỗ anh.”
Đội trưởng Kỷ bị chọc cười, gõ nhẹ lên vầng trán nhẵn mịn của cô: “Còn là người rất rõ ràng.”
Giang Miểu cười ngọt ngào, theo ánh mắt của anh nhìn ra bãi cỏ xanh mướt trong sân thể dục.
Hai người cứ như vậy ngồi cạnh nhau, không ai nói gì, yên tĩnh lại ấm áp.
Nửa tiếng sau, anh đưa cô đến dưới ký túc xá.
Sau khi chào tạm biệt, cô lưu luyến đi về phía hành lang, nhưng vừa xoay người đi chưa được hai bước thì người đàn ông ở sau lưng đã gọi cô lại.
“Giang Miểu.”
Cô quay đầu: “Hở?”
Kỷ Viêm chậm chạp móc chiếc điện thoại mới từ trong túi ra, nghĩ một đằng nói một nẻo: “Cài Wechat giúp tôi.”
Giang Miểu mím chặt môi dưới, nhịn không được cười trộm, nhàn nhạt “Ồ” một tiếng.
Cô đã cài đặt xong, mở giao diện đăng nhập WeChat rồi đưa cho anh.
Đội trưởng Kỷ mất rất nhiều thời gian để nhớ lại mật khẩu, thử nhập cái này cái kia, chốc lát đã đăng nhập thành công.
Cô chưa kịp nói gì thì đã thấy điện thoại di động của anh rung lên, âm thanh ong ong liên tục chấn động.
Kỷ Viêm nhíu mày, sững sờ nhìn những con số liên tục tăng lên trên đầu con khủng long nhỏ.
“Đây là cái gì?”
Cô nhóc tỉnh táo lại, luống cuống tay chân giật lấy điện thoại anh.
Anh nhanh nhẹn trốn thoát, cô không từ bỏ dính sát lên người anh, từ mặt đến cổ đỏ ửng, tuyệt vọng sắp khóc.
“Anh đừng xem, một tin cũng không được xem…”
Cô càng sốt ruột, càng khơi dậy lòng hiếu kỳ của anh.
Anh cao hơn cô cả cái đầu, dù cô có kiễng chân duỗi tay thì vẫn không thể với tới.
Giang Miểu gấp đến độ như con kiến bò trên chảo nóng, cơ thể mềm mại áp vào ngực anh, nhảy lên muốn chộp lấy chiếc điện thoại.
Người đàn ông nghiêng người trốn vài lần, nhưng cô không quan tâm, vẫn kề sát người anh.
Quần áo mùa hè mỏng manh, da thịt nóng bỏng bị cọ xát có chút lực, bụng dưới của đội trưởng Kỷ nóng lên, một tay mạnh mẽ giữ chặt eo cô, ấn vô vào lồng ngực không cho nhúc nhích.
“Đừng lộn xộn.” Anh cắn răng mà nói.
Giang Miêu ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú vào yết hầu đang không người trượt xuống, bất giác nuốt nước miếng.
Khi cả hai bình tĩnh lại, mặc cho tư thế này ái muội ra sao, Kỷ Viêm tiếp tục cúi đầu nhìn ba dấu chấm trong vòng tròn màu đỏ.
Đương nhiên anh không biết đây chính là ký hiệu của việc lượng tin nhắn vượt quá 99 tin.
Khi anh ấn mở, một loạt chuỗi dài ngắn không giống nhau trượt lên trên, phần lớn là văn bản xen lẫn với những bức ảnh tinh tế, thơ ca hay tranh vẽ, có vẻ tốn không ít công sức.
“Kỷ Viêm…” Cô gái nhỏ chớp mắt, giọng điệu mềm như bông.
Người đàn ông phản ứng, cuống quít buông lỏng tay.
Giang Miểu đứng ngơ ngác trước mặt anh, trốn cũng không được, mà ở cũng không xong, hai tay chắp sau lưng như đứa trẻ làm sai, căng thẳng đưa qua đưa lại.
Thời gian không đủ nên anh chỉ lướt qua loa, rồi cúi đầu nhìn cô gái nhỏ đứng thẳng lưng bất an.
Bỗng chốc nhớ đến dáng vẻ trừng mắt u oán với mình vào hai ngày trước.
Anh cong môi cười.
Chẳng trách.
Người đàn ông hỏi: “Đây đều là em gửi sao?”
Giang Miểu cúi đầu, cái cằm nhỏ sắp đụng tới ngực luôn rồi.
Cô nghĩ, nếu ông trời ban cho cô khả năng dịch chuyển tức thời, cô sẵn sàng không ăn kem cả đời để đổi lấy nó.
Chuyện này… thật khiến người ta xấu hổ muốn chết quách đi cho rồi.
Da đầu căng lên, cô nhóc ngập ngừng nói: “Nếu em nói em gửi nhầm thì anh có tin không?”
“Em thấy sao?”
Giang Miểu thả lỏng vai, uể oải: “Nhưng anh cũng đâu có ngốc.”
Đội trưởng Kỷ nhìn cái đầu nhỏ đang cúi gằm một lúc, đột nhiên cầm điện thoại rồi dùng tay ấn vài cái.
Điện thoại của cô gái nhỏ vang lên, cô thong thả nhấn mở, phát hiện Wechat thông báo anh vừa gửi tin nhắn đến.
Cô khó hiểu ngẩng đầu nhìn anh, sau đó cúi đầu mở tin nhắn xem nội dung.
Đồng tử giãn ra hết mức, tròng mắt sắp rớt khỏi kính.
[Đã đọc]
Đây không phải từ ngữ chuyên dụng của giáo viên tiểu học khi chữa bài tập sao?
“Vậy thôi à?” Cô ngẩng đầu tỏ vẻ bất mãn.
Kỷ Viêm cong môi, cười khoái chí: “Chờ tôi đọc xong, tôi sẽ bổ sung thêm cảm nhận.”
Giang Miểu: “…”
Cô không thiết sống nữa!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...