Cô ta lầm lũi bước ra xe, bà nhìn theo sau chép miệng:
- Đời lắm lúc có kẻ giàu hóa rồ.
Khi không vác xác lại nhà cho người ta mắng
Rồi bà lại tiếp tục quét dọn giang hàng.
Bóng nắng đã dừng nơi đầu ngõ.
Hà Ngọc Xuyến dắt xe vào sân, ôm cặp sách bước lên thềm
- Chào bà cháu vừa đi học về ạ!
Nó chợt dừng câu nói vì thấy nét không vui trên gương mặt bà.
Nó bối rối:
- Bà ơi, hôm nay bà không khỏe ạ? Hay cháu đã làm gì sai?
Bà ngồi xuống, cố nén tiếng thở dài.
Từng nếp nhăn trên gương mặt bà như hằn sâu thêm, chất chứa bao nỗi niềm cay đắng.
- Cháu vào thay đồ rồi ra đây bà bảo.
Nó bước ra trong bộ đồ lửng gọn gàng:
- Bà bảo cháu gì ạ?
Nhìn nó một lượt, bà nhẹ nhàng hỏi:
- Cháu còn qua lại với cậu bạn gì đấy không? Mẹ cậu ấy vừa đến đây nói chuyện với bà.
Nó hốt hoảng:
- Bà ấy nói sao ạ? Lâu nay cháu không nói chuyện gì với cậu ấy cả
Nét mặt bà chợt đăm chiêu, ánh mắt xa vắng như đang trôi miên man về một nơi vô định.
Giọng bà vẫn đều đều như nói với chính mình:
- Hôm nay bà đã già rồi, không thể theo cháu suốt cuộc đời mà dạy dỗ, chở che cho cháu mãi được.
Sau này, dù ở đây hay đi bất cứ nơi đâu, cháu phải ghi nhớ rằng, tiền trong túi mình mới thật là của mình.
Nếu muốn sống cuộc đời sung sướng, hãy tự mình làm giàu.
Mơ ước lấy chồng giàu là một sai lầm truyền kiếp của người đời, cháu phải nhớ lấy!
Nó cúi đầu, nước mắt bỗng rưng rưng:
- Dạ vâng ạ, cháu cảm ơn bà!
Trở vào nhà, nó nghiến răng, phóng tia nhìn lạnh lùng sắt bén ra ngoài con đường nhựa trước ngõ.
Nhật An Huy, phu nhân Nhật gia, các người được lắm.
Tại sao cứ phải chuốc phiền phức vào cái nhà này chứ? Bất cứ ai làm bà ngoại buồn phiền nó đều sẽ không dễ dàng mà tha thứ.
Từ giờ, nó tuyệt đối không động chạm gì đến loại người phiền phức họ Nhật kia nữa.
Hai bàn tay nó nắm chặt lại thành nắm đấm giữa căn nhà ấm áp len lỏi vài giọt nắng chiều rỏ tí tách vào khoảng hư vô...
*********
Nắng lấp loáng trên dòng sông tựa như có bàn tay vô hình rải vô số mảnh vàng của thứ ánh sáng dịu kì ấy lên mặt nước.
Từng con sóng xô nhau vỗ nhè nhẹ vào mạn một chiếc thuyền mới tinh đang trôi lững lờ trên bến sông.
Chiếc xuồng câu vừa hạ thủy là tấm lòng của tất cả bạn bè dành cho Triệu Hương Mây.
Giờ đây, vào những ngày nghỉ học, cả bọn nó lại tiếp tục rong chơi trên chiếc xuồng nhỏ như lúc còn thơ bé.
Bố mẹ Hương Mây xúc động đến rơi nước mắt khi nhận được chiếc thuyền.
Số phận là một kẻ bất công khi sắp đặt cho những người tàn ác vô tâm có một cuộc sống xa hoa.
Còn những người thiện lương chất phác thì cái nghèo cứ đeo bám đến vô cùng tận.
Đang suy nghĩ miên man, nó giật mình khi có ai đó vỗ nhẹ vào vai.
Thì ra là nhỏ bạn thân đang bĩu môi giận dỗi:
- Mày xuống đây khi nào mà không nói với tao một tiếng.
Làm tao với thằng Tuấn, con Mây tìm mày khắp nơi, gọi lại chẳng nhấc máy.
Nó cười với Minh Thư
- Đi xuống sông thì mang điện thoại làm gì?
Mặt nó bỗng khẽ biến sắc khi thấy Nhật An Huy cùng với Trần Khôi Tuấn đang bước xuôi theo bờ dốc.
Đến trước mặt nó, anh mỉm cười:
- Cảnh đẹp mà ngắm một mình là không vui đâu
Nó cười nhạt:
- Vui để mà làm gì? Vả lại "người buồn cảnh có vui đâu bao giờ"
Chàng trai kia bối rối hỏi nó:
- Có chuyện gì vậy? Sao cậu lại buồn?
Nó lơ đễnh đáp lời, giọng nhẹ tựa như khói như sương:
- Tôi nghĩ cậu là người biết rõ nhất chứ
Câu nói kia làm Nhật An Huy ngơ ngác:
- Tôi không biết chuyện gì xảy đến với cậu, liệu cậu có thể nói ra không?
Nó chỉ nhếch môi:
- Cậu thôi giả nai đi, chuyện của cậu, cậu không biết, chẳng lẽ tôi quản được?
Anh gãi đầu, nhìn nó bằng ánh mắt khổ sở:
- Quả thật tôi không biết mà...
Nó nhìn thẳng vào mắt anh, tia nhìn giận dữ xoáy sâu vào đôi mắt đen sáng, chậm rãi buông từng lời khô lạnh:
- Nghe đây, chuyện gia đình cậu, tôi tuyệt đối không liên quan.
Tôi cũng chả có ý muốn tiếp cận gia đình cậu dưới bất kì hình thức nào, vậy nên đừng có mà hiểu lầm quá trớn.
Cậu đừng mang phiền phức đến cho cuộc sống của tôi nữa, hãy để cho tôi có được một cuộc sống yên bình thư thái như vốn có đi.
Chỉ cần cậu làm tốt là tôi cảm ơn rất nhiều rồi!
- Phiền phức? Tôi có đem phiền phức đến cho cậu sao?
Nó hừ lạnh:
- Thế thì cậu nói xem, tôi nên gọi nó là gì đây hả? Nếu không vì cậu thì mẹ cậu chẳng phải hạ cố xuống nhà tôi nói chuyện làm gì
Dứt lời nó quay đi, bước theo bờ nước, lòng nặng trĩu những nỗi niềm.
Phía sau nó, một người con trai đứng nhìn với ánh mắt buồn vô vọng.
Gió chiều xào xạc trên tàn cây thì thầm bàn luận việc quan trọng.
Một đàn cò trắng muốt xếp hình mũi tên bay về phía trời xa, lấp lóa dưới nắng chiều đẹp đến nao lòng.
Trần Khôi Tuấn khua nhẹ mái chèo, con thuyền luớt êm ả trên dòng sông trong vắt.
Từng đàn cá lòng tong, cá đối bé xíu bới lội tung tăng.
Thỉnh thoảng có con cá lăng cao hứng bật tung mình trên không trung làm nước văng tung tóe.
Trao lại mái chèo cho Hương Mây, Khôi Tuấn bung tay lưới chèo trên mặt sông, phong cách điêu luyện như một ngư dân chuyên nghiệp.
Diệp Minh Thư thấy thế cười vang:
- Cứ thế này thì mai sau sẽ có thêm tác phẩm "Vợ chồng ngư phủ" cho mà xem!
Hương Mây quẳng một cái lườm cho Minh Thư, cất cao giọng:
- Im lặng nào! Thuyền mà chao thế này cá không ăn đâu
Nhật An Huy ở phía đuôi thuyền háo hức nhìn Khôi Tuấn thu lưới.
Một con cá hanh to tròn và đám cá mắc lưới đang giãy đành đạch trong lòng thuyền.
Hà Ngọc Xuyến vẫn bước chầm chậm dọc bờ sông, mặc cho đám bạn mình bên kia đang hò reo vui vẻ.
Nó quyết tâm sẽ làm được điều mình mong ước.
Đầu tiên là phải học thật tốt để được theo chương trình du học.
Bên cạnh đó phải kiếm thật nhiều tiền bằng chính đôi tay mình.
Sau cùng là phải tìm được chiếc vòng ngọc mà ba đã tặng mẹ khi xưa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...