Hân tỉnh dậy đã 10 giờ sáng, bụng đói cồn cào xót ruột. Cô chợt nhớ ra đêm qua mình đi lang thang chưa một hạt cơm nào vào bụng. Nhà cũng chẳng còn gì, cô pha vội một gói mì. Bụng đói cồn cào mà sao nhìn bát mì lại không hề muốn ăn. Vừa đưa một thìa lên miệng, cảm giác buồn nôn ập đến, Hân bụm miệng chạy vào nhà vệ sinh. Nôn mãi không được gì mà mật xanh mật vàng trào ra. Phải rồi, hôm qua đã ăn gì đâu, bệnh dạ dày của cô lại tái phát rồi.
Hân cầm ví đi đến bệnh viện gần đó. Lâu lắm rồi cô không khám lại, kiểu này dạ dày lại nặng hơn rồi. Chụp chiếu xong một lúc cô ngồi ngoài hành lang đợi bác sĩ gọi.
"Cô có bầu sao? Có bầu không được dùng thuốc dạ dày đâu, dùng nhiều thuốc chưa?"
Hân hốt hoảng, tay chân run rẩy.
"Tôi... tôi có bầu? Bác sĩ ơi có nhầm không ạ?"
Bác sĩ nhìn Hân, cô gái này cũng không phải quá trẻ, mà lại không biết mình có bầu, chắc là chưa chồng.
"Bây giờ cô ra bàn đăng ký đóng tiền khám thai bác sĩ sẽ tư vấn"
Hân đi ra khỏi phòng khám, bàn tay đã lạnh toát. Như vậy, cái thai này là kết quả của đêm hôm đó, đêm quan hệ cuối cùng của hai người sao?
Hân run run nằm lên bàn siêu âm. Vị bác sĩ già quét một lớp chất lỏng lạnh toát lên bụng cô, soi một hồi, bà nhíu mi lại cất giọng hơi lạnh.
"Cởi quần nhỏ ra siêu âm đầu dò"
Chưa bao giờ làm điều này cô hơi bối rối, cộng với lo lắng mà bàn tay cô đã run lập cập. Đầu dò đi vào tử cung khiến phần dưới nhói lên, cô nắm chặt ga giường, nhắm mắt lại. Bác sĩ cất giọng trầm trầm.
"Thai đã được 7 tuần 3 ngày, nhưng có vẻ rất yếu. Đi ra ngoài đóng tiền xét nghiệm máu"
Hân lại sang phòng xét nghiệm lấy máu rồi ngồi chờ 1 tiếng đồng hồ. 90% cô có bầu, tin tức mà cô chẳng hề muốn.
Hạ Sương nhíu mày nhìn bóng dáng trước mặt. Tuy mới chỉ gặp chưa quá 3 lần nhưng hình dáng này có đầu thai mấy kiếp nữa cô ta cũng nhận ra, hôm nay qua đây khám một ca bệnh đặc biệt, lại gặp ở đây. Cô ta đeo khẩu trang y tế lên, lại ngồi bên cạnh ghế Hân ngồi. Hạ Sương nhìn vào sổ khám bệnh Hân đang cầm, lại nhìn lên phòng xét nghiệm máu. Cô ta nhíu mày một chút, bị gì mà lại phải xét nghiệm máu?
Bác sĩ đọc số thứ tự, Hân vội đi vào lấy kết quả. Cô ngồi lại ghế, mắt nhìn tờ kết quả đã nhoè đi. Kết quả đã chắc chắn mang thai 7 tuần, nhưng bác sĩ khám nói cô bị thiếu máu trầm trọng và suy nhược cơ thể, cần phải tĩnh dưỡng thêm. Cô nhìn chằm chằm vào đơn thuốc, những con chữ ngoằn nghèo của bác sĩ, cô không đọc được gì cả chỉ nhìn thấy có 4-5 loại thuốc gì đó. Bác sĩ nói cô phải bổ sung thuốc an thai vì thai nhi rất yếu có nguy cơ dọa sảy.
Cô không biết có một người ngồi gần đó đã nhanh chóng thu vào tầm mắt kết quả xét nghiệm và đơn thuốc. Cơn giận trong lòng Hạ Sương đã dâng lên tận cổ uất nghẹn, khuôn mặt che dưới lớp khẩu trang nóng bừng bừng. Đến lúc tưởng chừng sắp bộc phát thì Hân đột ngột đứng dậy đi thẳng đến quầy thuốc. Hạ Sương lại len lén bước theo. Hoá ra cô ta không mang theo đủ tiền.
Hạ Sương nhanh chóng đi vào một căn phòng, rồi rất nhanh đi ra, cầm theo một tập hồ sơ dày. Cô ta mắt trước mắt sau rồi đi nhanh về phía đối diện Hân.
Hân đang cúi đầu nhìn tờ đơn thuốc thì bị một bác sĩ đâm sầm vào, cả hai ngã ra sàn, giấy tờ bắn tung toé. Bác sĩ luôn miệng xin lỗi rồi vơ đống giấy tờ trả lại cho cô. Giọng nói này âm thanh có chút quen quen nhưng cô cũng không chú ý lắm, tay cô vô thức ôm lấy bụng che chở. Vị bác sĩ kia nhặt sổ khám lên cho cô rồi đi thẳng.
Hân ngồi xuống ghế căng đầu suy nghĩ. Một cảm giác xa lạ xâm lấn khắp cơ thể, lo lắng, sợ sệt, ngập ngừng, xót xa. Cô vô thức đưa tay lên bụng, ở đây đang có một sinh linh đang tồn tại ư? Đứa con này tại sao nó lại đến vào thời điểm này? Rồi cô có sinh được nó ra không? Sinh con ra không có cha người ta sẽ nghĩ thế nào? Rồi cuộc đời nó sẽ khuyết thiếu tình thương của một nửa cha mẹ giống như cô sao? Nước mắt không tự chủ được mà lăn dài trên má.
Cô đóng tiền rồi lê bước chân nặng nhọc tìm số phòng ghi trên giấy. Cô không thể giữ cái thai này được. Sinh con ra không có cha nó sẽ khổ đến mức nào? Rồi một mình cô có nuôi nổi nó không? Cô không muốn cuộc đời con lại phải sống trong cô nhi viện thiếu thốn tình cảm của cha mẹ.
Cánh tay ngập ngừng gõ vào căn phòng đề tên "kế hoạch hoá gia đình". Cô bước vào, nhìn mấy cô gái nữa có già có trẻ đang ngồi, mặt ai cũng thấy lo lắng và lộ ra vẻ chua xót. Chắc họ cũng như cô, muốn vất bỏ giọt máu của mình. Nghĩ đến giọt máu của mình, Hân không nhịn được mà chua xót. Đứa trẻ này, cô ngàn lần có lỗi, nhưng cô không biết làm thế nào để nuôi con. Cô không đủ tư cách để gọi nó là con nữa, một người mẹ nhẫn tâm vất bỏ con mình. Giá mà Lam ở đây, cô sẽ có một bờ vai để dựa vào.
Bên phòng trong, cách một bức tường, cô còn nghe rõ tiếng dao kéo đến lạnh người. Hân nắm chặt vạt váy phẫu thuật, ngón tay trắng bệch đến đáng sợ, bụng nôn nao đến khó chịu, có phải đứa trẻ trong bụng đang oán hận mẹ nó độc ác hay không?
Hạ Sương vẫn lén đi theo từ lúc lâu, thấy Hân đi vào phòng phẫu thuật cô ta bực phát điên. Biết người chồng cô yêu thương máu lạnh thế này thì lúc nãy cô ta cần gì diễn trò đổi đơn thuốc cho mệt xác. Nhưng rồi nghĩ đến con quái thai kia bỏ con, cô ta lại vô cùng vui vẻ. Cô ngồi một lát tầm 10 phút không thấy người đi ra mới an tâm quay gót. Cũng may là con tiện tì kia còn suy nghĩ được thấu đáo không để đứa trẻ lại, nếu không thì e là hôn nhân của cô và Triết sẽ bị đe doạ. Mà nếu nó không chọn phá thai thì với cái đơn thuốc đó cũng sẽ không thể sinh nổi. Hạ Sương nhếch miệng cười, rút điện thoại ra hồ hởi gọi cho Triết.
"Alo, anh đó sao? Anh về ăn tối nha, hôm nay em nấu mấy món anh thích"
Không biết trong điện thoại nói gì, Hạ Sương bực bội dập máy. Cô vào phòng thay áo blouse trắng bằng một chiếc váy màu nude nhẹ nhàng. Hồ hởi lái xe đến MecCyber, tô thêm chút son môi, đánh chút phấn cho rạng rỡ rồi đi vào.
Triết ngồi ở bàn làm việc, lặng lẽ ngắm đoá tường vi đỏ trước mặt đến ngây người. Nghe tiếng bước chân anh vui mừng nhìn lên. Miệng cười một nửa treo cứng lại rồi lại cúi xuống bàn máy tính.
"Anh, anh nói công việc bận nên em qua đây. Mình đi ăn nhé"
"Chưa hết giờ làm"
"Còn 30p nữa thôi mà. Lâu lắm em không ăn đồ chay, mình tìm quán nào healthy một chút đi"
"Tôi bận việc, mới nhập lô hàng thiết bị điện tim đồ. Cô gọi bạn đi đi"
Hạ Sương cắn chặt răng, đè nén tức giận xuống giả vờ dịu dàng.
"Là một bác sĩ, anh phải lo lắng cho sức khỏe của mình, sinh hoạt điều độ chứ. Với lại còn để sinh con khoẻ mạnh nữa. Tối qua, ba gọi điện thoại cho em hỏi..."
"Biết rồi, về đi. Tôi phải xử lý công việc một chút"
Nói rồi anh bấm điện thoại bàn "Thư ký vào đây báo cáo công việc cho tôi"
Hạ Sương đành thở dài cầm túi xách đi ra ngoài. Thật sự cô ta đã muốn phát điên. Cưới nhau đã được 1 tháng nhưng Triết không hề động vào mình, hôm nào cũng về muộn 2-3 giờ sáng, hoặc làm việc thâu đêm, hoặc trong tình trạng say khướt. Cô ta muốn phát điên với cuộc hôn nhân như thế này.
(Đọc tại facebook Lam Lam)
***
Bác sĩ đưa cho Hân một viên thuốc màu trắng nhẹ giọng nói.
“Uống viên này vào, sẽ choáng đầu một chút nhưng ngủ một giấc là sẽ làm xong”
Cô nắm viên thuốc trong tay, lòng bàn tay ướt sũng thấm dần vào viên thuốc ướt nhẹp. Trái tim cô đập thình thịch, cả người run lẩy bẩy. Cô đang làm gì thế này, cô tự tay tước đi mạng sống của con mình sao. Uống cạn cốc nước y tá đưa cho vẫn không lấy lại được bình tĩnh.
“Số 033 Cao Thanh Tú vào đi”
Hân chầm chậm bước vào, lóng ngóng nằm lên bàn. Mắt nhìn đèn trên trần nhà đến chói loá. Bác sĩ cầm dụng cụ chuẩn bị đưa vào tử cung thì đột ngột cô khép chân lại. Bàn tay đang đặt lên bụng khẽ động đậy.
“Cái cô này, nằm yên, dạng cái chân ra”
Vị bác sĩ mạnh bạo kéo chân cô sang hai bên. Hân vội vàng ngồi dậy, viên thuốc mê đã nát ướt nhẹp trong lòng bàn tay.
“Cái gì nữa vậy, mất thời gian quá” bác sĩ đã bực bội.
“Tôi không làm, tôi không làm nữa”
Bác sĩ phẫu thuật gắt lên “Chúng tôi thừa thời gian để cô đùa à? Đi ra ngoài”
Hân đi ra ngoài, ôm bụng nhỏ nước mắt đã trào ra. Lúc nãy nằm trên bàn mổ, trong đầu đột nhiên hiện ra những bài báo mà cô đã đọc được: Người mẹ sinh non rồi bỏ con ở thùng rác, người mẹ sinh viên sinh con rồi vất con từ chung cư xuống… Cô trào nước mắt xót xa, nếu như cô làm như thế này thì cô cũng là một người mẹ xấu xa không tình người như họ. Hổ dữ không ăn thịt con, dù có khó khăn thế nào đi chăng nữa, cô cũng sẽ không bỏ con nữa, không bao giờ.
Hân lau nước mắt cầm túi lên đi rút tiền, mua hộp sữa để uống. Giờ có con rồi, cô có thể nhịn đói khổ cực nhưng con thì không, cô muốn cho con những gì tốt nhất mình có thể. Cô nhìn xuống bụng vỗ về “Con à, mẹ con mình sẽ dựa vào nhau để sống thật tốt”. Nước mắt hoà lẫn nụ cười dưới ánh mắt trời chói lọi vô cùng rạng rỡ.
Hân cầm đơn thuốc đi đến quầy, ngón tay mảnh dẻ xanh xao đưa mảnh giấy mỏng cho nhân viên.
“Cho tôi đơn này”
Y tá nhìn đơn thuốc rồi nhìn cô ái ngại. Còn khá trẻ, chắc là lại không muốn sinh con rồi. Giới trẻ thời nay sống vô trách nhiệm quá. Nhưng nhân viên bán thuốc cũng không nói gì, lấy thuốc rồi tính tiền. Hân cầm túi thuốc mỉm cười, vuốt ve bụng nhỏ rồi đi ra khỏi bệnh viện.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...