Chúc Gia Âm vừa cười vừa đưa khăn giấy cho anh, Đoan Mộc Nguyên trừng mắt nhìn cô, chỉ tiếc là sức uy hiếp quá yếu nên bị cô làm lơ luôn.
Tiếng hệ thống vang lên, tiến độ hoàn thành nhiệm vụ đẩy lên thành 50/99.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chỉ là Chúc Gia Âm không còn quá hào hứng khi nghe thấy tiếng của hệ thống như trước nữa.
Tục ngữ có câu rận nhiều không ngứa, nợ nhiều không mà. Trong tay cô còn kha khá điều ước chưa sử dụng đến, bây giờ cô không gấp gáp đẩy nhanh tiến độ làm gì.
Cô có rất nhiều thời gian, cũng rất thân thiết với Đoan Mộc Nguyên, cái cảm giác cấp bách khi “Không làm xong nhiệm vụ sớm thì cũng xong đời” không còn làm Chúc Gia Âm lo lắng nữa.
Thế nên bây giờ Chúc Gia Âm không vui mừng nữa, cô chỉ chăm chú nhìn Đoan Mộc Nguyên, đến khi anh xua tay tỏ vẻ không sao thì mới yên tâm một chút.
“Không ngờ là cậu không thích ăn mù tạc. Chẳng phải ăn đồ Nhật mà thiếu mù tạc thì sẽ bớt ngon sao?”
Có lẽ… ngay cả cô cũng không nhận ra trong mắt mình chỉ toàn là hình bóng của đối phương.
“Mình có thể tập ăn.”
Đoan Mộc Nguyên cất giọng khàn khàn, anh uống thêm ly nước rồi nhìn Chúc Gia Âm với ánh mắt kiên định.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh đang hờn dỗi sao?
Chúc Gia Âm bật cười lắc đầu.
“Đừng tự làm khó bản thân! Đẩy đĩa này ra xa một tý, một mình mình chấm là được rồi.”
Nói rồi cô đẩy đĩa nước chấm ra xa, không ngờ Đoan Mộc Nguyên lại bảo: “Chỉ cần là hương vị mà cậu thích thì mình đều có thể ăn thử, theo lý thuyết thì mình cũng nên tập quen với nó.”
“Tại sao?”
Chúc Gia Âm nghiêng đầu thắc mắc.
Cô vẫn không hiểu, tại sao Đoan Mộc Nguyên lại tự làm khổ mình như vậy.
Cái gì thích thì ăn nhiều, không thích thì ăn ít đi. Sao anh lại cố tình “rèn luyện” bản thân trong mấy việc nhỏ nhặt này nhỉ?
Chẳng lẽ đây là thử thách ý chí gì đó sao? Như kiểu nhảy xuống sông băng vào mùa đông ấy hả?
Đoan Mộc Nguyên lại hỏi ngược lại: “Thế cậu và người nhà của cậu có cùng khẩu vị không?”
Chúc Gia Âm nghe xong thì mím môi, cổ họng đột nhiên hơi chua xót.
Cô không ngờ rằng… anh lại đáp trả thế này.
Đúng thật là người một nhà luôn có cùng khẩu vị với nhau, thậm chí những người không cùng gu ăn uống rất khó trở thành bạn thân.
Nhưng chẳng lẽ… Đoan Mộc Nguyên muốn trở thành người nhà của cô sao?
Dây thần kinh trong đầu căng như dây đàn, khuôn mặt của cô dần đỏ bừng lên.
Trong phút chốc, cô cảm thấy lượng nhiệt tỏa ra trong nồi lẩu đang hun nóng làn da của mình.
Bầu không khí chợt đông cứng lại, chỉ còn lại làn khói nước mờ ảo từ nồi lẩu.
Chúc Gia Âm hắng giọng, vươn đũa ra đánh tan sự trầm lặng này.
Cô vừa gắp đồ ăn vừa khơi ra một chủ đề mới: “Đúng rồi, chẳng phải cậu có chuyện quan trọng cần thương lượng… nên mới tìm mình sao?”
Đoan Mộc Nguyên gật đầu: “Đúng là có việc rất quan trọng.”
“Thế sao cậu còn do dự thế? Mình không ngờ rằng trên đời này vẫn có chuyện khiến cậu khó xử đây!”
“Không phải mình cảm thấy khó xử, mà mình sợ cậu khó xử.”
Đoan Mộc Nguyên khôi phục vẻ ung dung thường ngày, anh giúp cô gắp miếng cá chín mềm nhất.
“Không biết tại sao kịch bản mà cậu đưa cho Tô Hành Ngọc lại bị mẹ mình nhìn thấy, mẹ mình bảo… mẹ mình muốn gặp cậu.”
Miếng thịt cá trắng muốt ngập trong nước súp, Đoan Mộc Nguyên ngước mắt mỉm cười, đôi mắt đen sâu hun hút lộ ra hứng khởi khi xem kịch hay.
Chúc Gia Âm không lên tiếng, chỉ là lông tơ lại dựng đứng hết lên.
Sắc mặt cô chợt cứng đờ, Đoan Mộc Nguyên chỉ liếc mắt là phát hiện ra ngay.
“Mẹ… Mẹ cậu hả?”
“Cậu không cần khách sáo thế đâu, trước kia cậu luôn miệng gọi dì ơi, dì ơi đấy thôi.”
Anh dừng lại một chút rồi trấn an cô: “Thật ra cũng không có chuyện gì to tát, chỉ là nội dung của kịch bản “Hành Trình Đơn Độc” khá thú vị nên mẹ mình tò mò chút thôi.”
Phần lớn các công việc kinh doanh giải trí của nhà Đoan Mộc đều do Đoan Mộc phu nhân quản lý.
Trước kia bà ấy cũng là một nhà sản xuất nổi tiếng trong giới điện ảnh, chỉ là mấy năm gần đây không xuất đầu lộ diện thôi.
Chúc Gia Âm thở dài, đưa tay đỡ trán.
Đương nhiên là cô nhớ rõ mẹ của Đoan Mộc Nguyên là ai.
Cho dù là lần này hay lần trước, Đoan Mộc phu nhân đều để lại cho cô ấn tượng rất sâu sắc.
Không thể nói là quá tốt, cũng không thể nói là rất xấu, cảm giác mãnh liệt nhất đó chính là bà ấy cực kỳ giỏi, giải quyết mọi việc dễ như trở bàn tay và sắc sảo đến đáng gờm.
Kiếp trước, Chúc Phi đấu tranh gay gắt với bà ấy, cho dù có được thiện cảm của Đoan Mộc Nguyên nhưng cuối cùng cũng không được Đoan Mộc phu nhân chấp nhận, thêm vào đó, cô ta bị người khác dụ dỗ, dẫn dắt hết lần này đến lần khác, địa vị trong mắt Đoan Mộc phu nhân ngày càng thấp kém.
Mà để giúp đỡ Chúc Phi, nhà họ Chúc đã phải trả cái giá rất đắt, phải nhường cổ phần của gia tộc để lấy lòng Đoan Mộc phu nhân.
Thủ đoạn của phu nhân này rất cao thâm, đẳng cấp phải cao hơn Lư Phương hàng chục lần!
Dưới tình huống hiện tại, Chúc Gia Âm hoàn toàn không muốn “diện kiến” người bên ngoài hiền lành mà lòng dạ thâm sâu như Đoan Mộc phu nhân đâu!
Cô phải gặp bà ấy với thân phận gì đây?
Bạn học của Đoan Mộc Nguyên? Đứa con bị bế sai của gia đình bạn cũ? Hay là một thân phận nào khác?
Tất cả đều không phù hợp!
Trong lòng Chúc Gia Âm rối như tơ vò, cô quyết định để hệ thống giải quyết vấn đề này!
[Yêu cầu cụ thể là gì?]
“Hãy làm cho Đoan Mộc phu nhân và Đoan Mộc Nguyên quên chuyện này đi!”
Chúc Gia Âm đau đầu đáp lại.
Cô rất bài xích các kiểu “gặp mặt phụ huynh”, ít nhất… ít nhất cũng phải đợi đến khi tình cảm giữa cô và Đoan Mộc Nguyên được xác định rõ ràng đã chứ!
Tuy hệ thống nói thầm trong lòng: [Tránh được một lần nhưng đâu tránh được cả đời…]
Song cuối cùng hệ thống vẫn hoàn thành ước nguyện của cô.
Chúc Gia Âm có thể thấy rõ động tác của Đoan Mộc Nguyên khựng lại một lúc, ánh mắt cũng trở nên mơ hồ hơn.
Anh quên rồi!
Năng lực của hệ thống mạnh đến mức không còn gì để bàn cãi, không biết tại sao Chúc Gia Âm lại cảm thấy hơi áy náy.
Dù tiện thì tiện thật, nhưng tùy tiện sửa suy nghĩ của người khác cũng không được hay lắm…
“Sao thế?”
“Không sao, tự nhiên bị hơi nóng hun rát tay thôi.”
Chúc Gia Âm nhoẻn miệng cười, cắn hai miếng nấm tươi ngon mà chẳng cảm nhận được mùi vị ngon lành gì.
Thật ra giữa cô và Đoan Mộc Nguyên có chuyện gì không thể nói thẳng với nhau chứ?
Chẳng phải lần trước, Đoan Mộc Nguyên đã lựa chọn tin và bao dung cô sao?
Thật ra, nếu chưa muốn gặp mẹ anh thì cứ nói ra… cũng không có vấn đề gì to tát cả!
Chúc Gia Âm yên lặng thở dài.
Sau này vẫn nên bớt dùng năng lực của hệ thống thì hơn!
Sau khi ăn cơm tối xong, hai người lần lượt rời khỏi nhà hàng. Tuy nhiên khi Chúc Gia Âm nhắm mắt nhắm mũi đi theo sau Đoan Mộc Nguyên thì đột nhiên bị người khác cản lại.
“Cô Chúc Gia Âm, cho hỏi cô là Chúc tiểu thư sao?”
Hai người đàn ông mặc đồ đen sì, lại còn đeo khẩu trang đột nhiên lao ra.
Bọn họ còn cầm máy quay và bút ghi âm trong tay.
“Chúng tôi là phóng viên, chúng tôi có vài câu muốn hỏi cô!”
“Xin hỏi… Bây giờ cô có còn liên lạc với nhà họ Chúc không?”
“Sau khi Lư phu nhân tỉnh lại, bà ấy nói muốn gặp cô, nhưng cô lại nhẫn tâm từ chối. Có thật vậy không?”
“Trong khoảng thời gian này, Lư phu nhân và Chúc Phi đều phải vào Bệnh viện số 3, có phải cô chưa từng đến thăm họ không?”
“Cái quái gì thế này?!”
Ánh đèn ngoài bãi đỗ xe vốn đã mờ mịt, Chúc Gia Âm bị đột kích bất ngờ nên sợ hãi lùi về sau mấy bước.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...