CHƯƠNG 7: NHẬP HỌC, TÌNH CỜ GẶP LẠI.
Đầu tháng Chín, ánh mặt trời rực rỡ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dòng người như kiến ở trước cửa trường trung học đứng đầu thực nghiệm Thanh Nhai.
Danh sách tên và danh sách lớp của học sinh mới nhập học được công bố ở trước cổng trường. Dòng người vây quanh xem đông nghịt, không khí vô cùng náo nhiệt.
"Lớp thực nghiệm năm nay lại giảm chỉ còn một lớp."
"Chỉ là tập trung lực lượng bồi dưỡng những gương mặt nghiên cứu khoa học mới thôi. Cũng bình thường mà nhỉ?"
"Không sao, sợ cái gì. Chỉ cần là con vào được Thanh Nhai, tương lại đều là nhân tài của Thanh Bắc* . . . . .. "
"Duyệt!"
*Thanh Bắc: Ý chỉ đại học Thanh Hóa và đại học Bắc Kinh.
Một cô gái dáng người cao ráo, mặc đồng phục thể dục màu trắng khó khăn lắm mới thoát khỏi vòng vây, đội mũ lên tránh gió.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô nhìn cột chỉ đường, trực tiếp đi thẳng về một tòa nhà dạy học.
Người này chính là Chúc Gia Âm.
Kiếp trước, từ nhỏ đến lớn, tất cả việc học của cô đều do nhà họ Chúc chi tiền mới đậu.
Nhưng kiếp này, mặc dù ban đầu không thuận lợi, cô chỉ học ở trường bình thường nhưng vẫn thi đậu vào trường cấp ba giỏi nhất của tỉnh.
Với tỷ lệ trúng tuyển một trên mười nghìn, cô đã ở thành học sinh lớp 1 thực nghiệm Thanh Nhai.
Đương nhiên, tất cả chuyện này không thể không có sự hỗ trợ của hệ thống. Ban đầu, sau khi nói chuyện điện thoại với Đoan Mộc Nguyên xong, cô đã lấy được ba giọt nước mắt. Để đảm bảo việc mình có thể thi đậu vào Thanh Nhai, Chúc Gia Âm đã dùng hết chúng cho bản thân mình.
Nước mắc không thể cho tiền từ trên trời rơi xuống, cũng không thể làm hại người khác, nhưng có thể cải thiện chính mình!
Chúc Gia Âm tách riêng các năng lực ghi nhớ, vật lý, và toán học của mình ra để cải thiện . Cứ như vậy, cô từ một đứa trẻ có tư chất bình thường trở nên xuất sắc, thành tích vượt trội, càng ngày càng ưu tú.
Tiếc là may mắn vẫn kém so với Chúc Phi, thi lên cấp ba chỉ đứng thứ hai, dưới cô ta một bậc.
Tuy cô không gỡ khẩu trang xuống nhưng đôi mắt sáng và đầy sức sống thanh xuân, đáng yêu giữa không gian người qua lại đã thu hút rất nhiều ánh mắt của học sinh mới đến báo danh.
"Nhìn bạn đó kì, là đồng phục trường Ngũ Trung."
"Sao có thể. Cái trường quèn Ngũ Trung năm nay lại có mấy người thi đậu à!"
"Aaaaaaaa Tớ biết, nghe nói cô ta trước kia là nhà họ Chúc . . . . . . . . . . ."
Chúc Gia Âm làm lơ với tất cả lời bàn tán phía sau.
Lúc nãy cô đã nhìn thấy Chúc Phi cũng ở lớp 1. Với thân phận học sinh của Thanh Nhai, có không ít người biết tin đồn về nhà họ Chúc.
Nhưng vậy thì đã sao?
Cô không phải đến tìm Chúc Phi để tranh giành. Mục đích cô đến Thanh Nhai, nói đến cùng vẫn là vì đầy nhanh tiến hành kế hoạch phía Đoan Mộc Nguyên.
Dù sao, hệ thống luôn luôn nhắc nhỏ bản thân, tính mạng là quan trọng nhất, những chuyện khác đều không quan trọng.
Gần bảy rưỡi sáng, Chúc Gia Âm vừa bước vào phòng học lớp 1 thực nghiệm, tìm được chỗ tạm ngồi xuống.
Bởi vì đây là ngày đầu tiên đi học, mọi người trong lớp đều tùy tiện nói chuyện, không giữ trật tự.
Ở đây Chúc Gia Âm không có bạn học, thành thật hít một hơi sâu rồi bắt đầu lấy sách giáo khoa ở bên ra sắp xếp.
Lúc này, bỗng có người ở phía sau vỗ vai cô.
"Ôi trời, đây chính là người đứng thứ hai của lớp chúng ta, người đẹp Bảng nhãn*!"
*Bảng Nhãn: Người đứng thứ nhì trong tam khôi (Trạng nguyên, Bảng nhãn, Thám hoa) trong kì thi Hội và thi Đình thời phong kiến.
Giọng nói của cô gái đó rất vang, ngay lập tức thu hút mọi người xung quanh nhìn sang.
Chúc Gia Âm quay đầu lại, khẽ nhăn mày.
Người búi tóc củ tỏi này là Sở Mộng, là một trong những bạn thân như hình với bóng của cô ở kiếp trước nhưng sau này đã phản bội và cùng phe với Chúc Phi, bán đứng không ít tình báo của cô.
Đương nhiên theo sự thay đổi của kiếp này, cô ta và Chúc Phi chắc càng thân thiết.
"Tớ đến sớm nhất, bàn ghế ở đây đều do tôi sắp xếp."
Sở Mộng cười nói: "Tớ thấy ngày đầu tiên, cậu nên ngồi phía sau Phi Phi đi! Vừa hay các cậu là người đứng nhất, đứng nhì, có duyên quá . . . . . . ."
Lời của Sở Mộ vô cùng thẳng thắn, rõ ràng, tức thì trong phòng học có tiếng xì xào to nhỏ.
Có lẽ rất nhiều bạn học đều đã câu chuyện tiểu thư xiu xẻo của nhà họ Chúc nhưng mãi chưa thấy nhân vật chính. Bây giờ, tiểu thư giả Chúc Gia Âm và Chúc Phi lại cùng học một lớp, có kịch hay để xem rồi!
Trong lòng Chúc Gia Âm rất bình tĩnh, cô không bỏ lỡ ánh mắt có chút đắc ý của Sở Mộng, cũng đại khái đoán được tại sao cô ta lại làm như vậy.
Chẳng qua do Chúc Phi sắp đặt, muốn ra oai với cô, nhắc nhở cô không thể cạnh tranh với cô ta.
"Không cần, tôi cứ ngồi đây, đợi lát nữa thầy cô sẽ xếp chỗ lại."
Nụ cười huênh hoang của Sở Mộng tắt lịm, trong phòng học có tiếng bàn tán nho nhỏ.
"Lạnh lùng quá!"
"Ngầu ghê. Khác hoàn toàn với Chúc Phi luôn."
"Cậu nói gì đó. Hai người họ vốn không phải chị em, sau khi đổi vị trí lại thì chỉ là người dưng thôi."
"Nếu là mình, mình không chịu nổi . . . . . . . . . . . à, sao cô ta vẫn mang họ Chúc, không muốn đổi sao?"
Nghe những lời này, trong lòng Sở Mộng hớn hở, khẽ liếc những dụng cụ học tập trên bàn của Chúc Gia Âm.
"Cây bút này là hàng limited của thương hiệu nhập khẩu, không rẻ nhỉ . . . . . . . . . . . Tớ thấy không phải cậu còn dùng tiền của nhà họ Chúc chứ? Nếu đã như vậy, cần gì phải làm bộ dảng vẻ không chào hỏi nhỉ?"
Chúc Gia Âm lạnh nhạt nhìn Sở Mộng: "Cây bút này do tôi tự mua, không được sao?"
"Cậu . . . . . . . . tự cậu . . . . . . . . . . . ."
Sở Mộng mím môi, không cam lòng.
Cô ta và Chúc Phi thân thiết, đương nhiên biết tình hình khó khăn của nhà họ Lưu trước kia, thậm chí có thể nói là rất nghèo.
Cây bút máy này cũng phải hơn trăm đồng, bọn họ làm sao có để mua cho Chúc Gia Âm?
"Chắc là hàng giả mua ở cửa hàng văn phòng phẩm trước trường học, bớt vờ vịt đi."
Sở Mộng tức lên nói, nhưng cô ta vừa mới xoay người đi thì Chúc Gia Âm ở phía sau khẽ cười.
"Top 50 thi đậu, sau khi xác nhận trúng tuyển, Thanh Nhai sẽ phát học bổng, chẳng lẽ cậu không có sao?"
Vừa nghe câu này, Sở Mộng m lập tức đỏ mặt.
Chúc Gia Âm đang châm chọc cô ta!
Khỏi phải nói, lúc nãy đã dán danh sách chia lớp, Chúc Gia Âm cũng đã nhìn thấy tên cô ta, xếp hạng rất xa.
Sở Mộng chỉ là một học sinh trúng tuyển đặc biệt với thành tích vô cùng bình thường, nói không chừng là thông qua quan hệ với nhà họ Chúc, dùng cách cộng thêm điểm rồi đi cửa sau mới đậu.
Cô ta đương nhiên không có học bổng, Chúc Gia Âm rõ ràng đang cười thành tích hạng bét của cô ta.
Giống như trường thực nghiệm Thanh Nhai nổi tiếng hàng đầu, từ trước đến nay đều rất chú trọng thành tích cao.
Một người vô danh tiểu tốt như cậu mà lại đến khoa tay múa chân với tôi?
Sở Mộng bị lời nói ngầm ý của Chúc Gia Âm vả mặt trước tất cả mọi người, vừa định quay lại châm chọc vài câu.
Nhưng lại bị Chúc Phi giữ lại, ngăn cản.
Chúc Phi chậm rãi sắp xếp gọn gàng đồ dùng của mình lên bàn, sau đó trước ánh mắt của mọi người từ từ đứng dậy, giống như một cây hoa thủy tiên yểu điệu vừa xinh đẹp vừa thanh nhã.
"Sở Mộng đừng cãi nhau nữa. Hôm nay là ngày khai giảng, mẹ mình tặng lẵng hoa và đồ ăn vặt đến."
Giọng nói dịu dàng vừa vang lên, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn ra phía ngoài cửa theo bản năng.
Quả nhiên, nhìn thấy chủ nhiệm lớp dẫn một người mặc váy hoa dài, đội mũ mang theo hoa tươi và bánh ngọt đến lớp.
"Wow, chu đáo quá!"
Có bạn học nhanh nhẹn ngay lập tức hoan hô vỗ tay, ồn ào cả lớp.
Vài người thân thiết với Chúc Phi cũng lập tức lên tiếng, đây chính là do bà Lư Phương, mẹ của Chúc Phi, vợ của ông chủ giàu có Chúc Dương.
Nhưng mà Lư Phương chỉ đem đồ đến lớp rồi rời đi, thầy Từ chủ nhiệm lớp đứng ở cửa lớp làm hắng.
"Bạn Chúc Gia Âm, mời bạn ra đây!"
Chúc Gia Âm dọn dẹp cặp sách trong tiếng bàn tán của các bạn học, thong thả bước ra ngoài, còn Chúc Phi cũng theo sau đi ra khỏi phòng học.
Bốn người nhanh chóng đến đi đến văn phòng nói chuyện, bầu không khí nhất thời ngượng ngùng. Lư Phương nhìn thấy con gái trước kia cũng cảm thấy chút xấu hổ.
Trước đây không lâu, bà ta nhìn thấy tên cô trong danh sách trúng tuyển thì vô cùng ngạc nhiên, cảm thấy giống như bị cây búa đập mạnh vào đầu, cảm giác không dám tin.
Mấy năm nay, hai nhà bọn họ không thường xuyên qua lại, chỉ có dịp lễ Tết mới gọi một cuộc điện thoại chúc Tết hoặc gửi chút quà tặng mà thôi. Đối với Lư Phương mà nói, bà rất không hài lòng với nhà "họ hàng nghèo" này, sau này Chúc Gia Âm sống như thế nào, bà cũng không quan tâm.
Bà ngàn lần không thể đoán được, thì ra thành tích của Chúc Gia Âm lại tốt như vậy, có thể từ một trường học bình thường mà thi đậu vào trường thực nghiệm Thanh Nhai hàng đầu như vậy. Trong lòng bà không khỏi có chút cảm xúc kì lạ.
Nhưng xuất phát từ sự thương yêu đối với Chúc Phi, bà vẫn thản nhiên quan sát, đưa mắt nhìn chủ nhiệm lớp.
"Gia Âm ơi, chuyện con và Phi Phi học chung một lớp, dì cũng vừa mới biết. Trước kia chuyện ôm nhầm các con đã bị bàn tán sôi nổi, còn lên cả báo địa phương, không ít người biết chuyện này. Dì thấy học chung một lớp như vậy đều không tốt cho cả hai đứa . . . . . . . . . . ."
"Không bằng sẵn hôm nay, con chuyển qua lớp bên cạnh đi?"
Thầy Từ nhíu mày: "Bên cạnh?"
"Là lớp 2."
"Bà Lư, lớp 2 kế bên và lớp 1 sắp xếp không giống nhau."
Thầy Từ nhắc nhở.
Chúc Gia Âm cũng từng nghe sơ qua chuyện này. Vốn có bốn lớp thực nghiệm, nhưng năm nay trường cấp ba Thanh Nhai lại vì để giảm bớt giáo viên mà cắt còn chỉ một lớp thực nghiệm, lớp 2 trở thành một lớp bình thường.
Tuy thầy Từ cũng rất tán thành việc sắp xếp Chúc Gia Âm và Chúc Phi tách ra hai lớp khác nhau, nhưng đổi thẳng xuống lớp 2 lại thiệt thòi cho cô học sinh ưu tú này.
Nhưng Lư Phương luôn miệng nói: "Không sao!", "Chỉ là hai thầy giáo khác nhau.", "Thông minh thì ở lớp nào cũng được." khiến ông vô cùng khó xử.
Thầy Từ nhìn Chúc Gia Âm, hy vọng cô thể hiện rõ thái độ.
Chúc Gia Âm cười, gỡ khẩu trang xuống, nói rõ ràng: "Con không chuyển."
"Cùng là chính thức thi đậu, dựa vào cái gì mà con phải chuyển mà không phải là Chúc Phi?"
Trước đó, Chúc Gia Âm chỉ để lộ đôi mắt đã đủ đẹp rồi. Bây giờ gỡ khẩu trang xuống, trên mặt nở nụ cười càng thu hút, động lòng người, thần thái sáng láng muốn lấn át Chúc Phi vài phần.
Lư Phương đỏ mặt vì câu nói thẳng thừng nhưng ngoài miệng vẫn cố giữ bình tĩnh.
"Chúc Phi là người đứng nhất, đương nhiên nên ở lớp tốt nhất của trường."
"Còn lớp 2 càng hợp với người đứng thứ 2?"
Chúc Gia Âm cười càng thêm lạnh lẽo.
Nói đến đây, cô lẽ nào còn không hiểu. Lư Phương thấy thành tích của cô rất xuất sắc, sợ cô và Chúc Phi ở cùng lớp thì gây khó khăn cho Chúc Phi.
Lớp bình thường không chỉ thầy cô, bầu không khí học tập và đãi ngộ chắc chắc không bằng lớp thực nghiệm.
Về lâu dài, cô đứng thứ 2 làm sao có thể đuổi kịp người sinh ra số may mắn như Chúc Phi chứ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...