Chúc Gia Âm vừa bước vào sảnh thì hắt xì một cái, cô cảm thấy có cơn gió lạnh lùa qua lưng.
Sao tự nhiên thấy là lạ nhỉ…
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Chẳng lẽ có ai đang nhắc đến mình?!”
Chúc Gia Âm nói thầm, sau đó không để ý nữa, nhân viên lễ tân mở cổng an ninh cho cô vào thẳng tòa nhà văn phòng.
Đây là tòa nhà cao chọc trời, tọa lạc tại trung tâm khu tài chính của thành phố Giang Nam, từ cửa sổ sát trần có thể dễ dàng quan sát toàn bộ thành phố.
Trong khoảng thời gian này, Trang trí Sóng Nước phát triển rất mạnh mẽ, từ một công ty nhỏ mới thành lập trở thành công ty quy mô vừa với một vài chi nhánh, văn phòng nằm trong ba tầng có vị trí tốt nhất của tòa nhà.
Ngoài ra, lượng khách hàng rất ổn định và ngày càng có nhiều khách hàng mới.
Nhưng mà sao có nhiều người quan sát cô vậy?
Bước chân của Chúc Gia Âm chậm dần, cuối cùng cũng lết được đến thang máy. Sau khi cửa đóng lại, cô ngước mắt lên nhìn, khuôn mặt bình tĩnh như muốn vỡ tan thành trăm mảnh ngay tại chỗ.
Mấy tấm áp phích quảng cáo cho Trang trí Sóng Nước được dán… trong thang máy này!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mà người đang mỉm cười trong tấm áp phích kia… chẳng phải là bản thân cô sao?!
Thế mà lại lấy cô làm người phát ngôn… chắc lại là ý tưởng của tên nhóc Lưu Miêu đây mà!
Chúc Gia Âm nở nụ cười cứng ngắc.
Tự nhiên có cảm giác như gấu trúc khổng lồ bị người người vây xem.
“Chào cô Chúc!”
“Chào buổi chiều nhé, cô Chúc!”
Khi đến tầng văn phòng của công ty Trang trí Gợn Sóng, các nhân viên hiếm khi gặp được Chúc Gia Âm vội vàng đứng dậy, nhiệt tình chào hỏi.
Tuy Chúc Gia Âm vẫn còn là học sinh nhưng cô thông minh lanh lợi, cách giải quyết mọi vấn đề của cô đều không giống một thiếu nữ bình thường chút nào!
Trong nhóm nhân viên, cho dù là người mới hay người cũ thì đều biết những chuyện từng xảy ra, họ không chỉ nhận ra cô mà còn rất khâm phục cô nữa.
Huống chi, hôm nay còn có một vị khách quý đến công ty!
Mọi người đều hành động rất cẩn trọng.
Chúc Gia Âm được dẫn vào phòng tiếp khách.
Sau khi nhìn thấy người trong phòng, cô không khỏi cảm thấy căng thẳng.
Người nhất quyết muốn gặp cô lại chính là Tô Hành Ngọc!
Hôm nay ảnh đế không đội mũ và đeo kính râm, ăn mặc giản dị như ở nhà, dựa lưng vào chiếc ghế so-pha màu nâu sang trọng.
Anh ấy đang đọc báo.
Nghe thấy bước chân Chúc Gia Âm bước vào, Tô Hành Ngọc ngước mắt, nhẹ nhàng lật sang một trang khác.
Chúc Gia Âm vừa nhìn thoáng qua đã cảm thấy đau đầu.
Rồi hay luôn! Trên báo cũng có ảnh của cô nữa!
Hai ngày trước, nhà trường tổ chức buổi lễ tốt nghiệp rất long trọng, tất cả lãnh đạo địa phương và kênh truyền thông lớn đều có mặt, thậm chí còn có một buổi bắn pháo hoa rực rỡ ở khuôn viên trường Thanh Nhai để chúc các sinh viên tốt nghiệp có một tương lai tươi sáng.
Buổi lễ này không giống lễ tốt nghiệp chút nào, mà nó giống một vũ hội của các danh gia vọng tộc hơn.
Tuy nhiên học sinh trường Thanh Nhai đều xuất thân từ gia đình phú quý, các chi phí tổ chức đều do phụ huynh đóng góp.
Trong số các phụ huynh, Chúc Gia Âm còn phát hiện ra rất nhiều người nổi tiếng tại thành phố, thậm chí còn có vợ của giám đốc đài truyền hình Giang Nam đang chụp con gái lia lịa.
Thế mà lúc cô và Đoan Mộc Nguyên đi trên thảm đỏ kỷ niệm lại bị chụp và phóng to ra, trở thành trang bìa của tờ báo.
Chúc Gia Âm không khỏi hết hồn khi nhìn thấy bản thân trên trang báo.
Đoan Mộc Nguyên vẫn lạnh lùng như bình thường, chỉ có cô… tại sao lại nở nụ cười nịnh nọt và kéo ống tay áo của đối phương thế?
Người chụp tấm hình này xảo trá thật đấy!
“Cô Chúc nhàn nhã thật, tôi đã uống đến bình trà thứ ba rồi đó, cô đi chậm ghê!”
Tô Hành Ngọc cất lời trêu ghẹo, cười hì hì vài tiếng rồi đặt tờ báo sang một bên.
Trợ lý nhỏ đang rót trà bên cạnh lộ ra vẻ mặt u mê.
Cô ấy muốn xỉu lên xỉu xuống luôn nè! Không phải là cô ấy chưa từng thấy ảnh đế cười, mà bình thường, Tô Hành Ngọc luôn mang khí chất nhã nhặn của một thư sinh sao?
Thi thoảng xuất hiện trước ống kính cũng chưa bao giờ cười gian xảo kỳ lạ thế này!
Bây giờ, Tô Hành Ngọc trở nên vô cùng gần gũi, cảm giác kiêu ngạo khó gần cũng giảm đi rất nhiều.
Cơ mà… trai đẹp thì cười kiểu gì cũng vẫn đẹp! Ngoài đời còn đẹp hơn trên hình nhiều!
Cô trợ lý lại quay sang sắp xếp đống báo chí, tim đập thình thịch liên hồi.
Chỉ tiếc là cô ấy mới vào công ty, chưa từng gặp đối tác của công ty - Đoan Mộc Nguyên.
Chắc là… cũng điển trai hơn trong ảnh nhỉ?!
“Thôi để lát nữa rồi thu dọn cũng được, chị đi làm việc khác trước đi.”
Chúc Gia Âm bảo trợ lý ra ngoài rồi cúi xuống nhìn đồng hồ trên tay.
“Đúng là tôi có đến chậm. Chủ yếu là do tôi không ngờ rằng anh Tô sẽ đích thân đợi ở đây… Cho dù muốn đổi thù lao rời khỏi “Tuyết Mạn Thiên Sơn” thì chỉ cần cho người đại diện đến đây là được rồi mà.”
“Là do nhất thời nổi lòng tham thôi, tôi muốn nhìn xem Đoan Mộc Nguyên thích người như thế nào.”
Tô Hành Ngọc trêu chọc: “Không ngờ cậu ta cũng khó hiểu thật, ánh mắt chọn bạn gái cũng khá đặc sắc. Tôi đã bảo là tính cách nóng vội của Chúc Phi không hợp với cậu ta từ lâu rồi…”
Tô Hành Ngọc xuất thân từ gia đình khá giả, quen biết Đoan Mộc Nguyên từ rất lâu, thậm chí giáo viên dạy piano của anh ấy và của Đoan Mộc Nguyên cũng là cùng một người.
Bởi vậy anh ấy nhắc đến Đoan Mộc Nguyên một cách vô cùng thân thiết, giống như lời nói đùa bình thường giữa những người bạn.
Chỉ là Chúc Gia Âm không có tâm trạng để đùa.
Nếu cô biết hình ảnh đó sẽ được đăng báo thì đã không đi với Đoan Mộc Nguyên rồi!
Ai biết được sẽ có bao nhiêu người nhìn thấy tấm hình này chứ?!
Chúc Gia Âm chỉ cảm thấy mình sắp phạm phải quy định bất di bất dịch “Không được yêu sớm” của trường chuyên Thanh Nhai rồi! Nghĩ đến đây, cô không khỏi sởn hết gai ốc!
“Thôi không làm mất thời gian nữa, nếu anh đã đến đây rồi thì tôi cũng nói cho anh luôn.”
Cô nói vào vấn đề chính và lấy một tập tài liệu ra.
Dưới tấm bìa kính trong suốt là bốn chữ viết tay “Hành Trình Đơn Độc” mảnh mai nhưng rất mạnh mẽ.
Trông rất giống một quyển kịch bản.
Tô Hành Ngọc nhướng mày, nở nụ cười bất ngờ.
“Đây là thù lao mà cô định bồi thường cho tôi sao?”
“Đúng vậy, tôi biết anh không thiếu tiền, cũng không thiếu hợp đồng quảng cáo. Mấy năm gần đây anh đã đóng quá nhiều phim nghệ thuật, phim kịch tính rồi nên mong muốn mở rộng sang mảng phim truyền hình. Chỉ là anh quý trọng danh tiếng và cần một cơ hội thật sự tốt thôi.”
Chúc Gia Âm vỗ tập tài liệu không quá dày và tự tin nói: “Đây là một kịch bản tốt hơn cả “Tuyết Mạn Thiên Sơn”! Hơn nữa nam chính cũng vô cùng phù hợp với anh!”
Tô Hành Ngọc nhận kịch bản, vừa lật sang trang đầu tiên đã cau mày.
“Đây là do cô tự viết hả?”
Một câu hỏi đơn giản nhưng lại hàm chứa mối nghi ngờ mạnh mẽ.
Nguyên tác của “Tuyết Phủ Nghìn Núi” được mọi người vô cùng yêu thích, cốt truyện kịch tính lại kích thích, cho dù có được chuyển thể thành phim truyền hình bởi bất kỳ biên kịch nào thì cũng sẽ thu hút được rất nhiều người vào xem.
Còn Chúc Gia Âm chỉ là một học sinh cấp 3 thôi… có thể viết kịch bản sao?
Còn dám dõng dạc nói rằng mình viết kịch bản hay hơn cả biên kịch chuyên nghiệp, kịch bản này lại còn vô cùng phù hợp với anh ấy nữa chứ?!
Tô Hành Ngọc không phì cười ngay lập tức đã là nể mặt cô lắm rồi!
“Tôi cũng nói thẳng với cô thế này nhé, kịch bản cô viết chơi chơi hoàn toàn khác với một kịch bản chuyên nghiệp…”
“Anh cứ xem trước đi rồi nói!”
Chúc Gia Âm nâng tách trà, nhoẻn miệng cười.
“Đương nhiên là tôi biết không có ai coi trọng kịch bản của tôi! Song hãy đợi khi nó được công chiếu, tôi sẽ khoác lên mình lớp áo của hào quang thôi!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...