Đoan Mộc Nguyên chống tay vào lan can, cúi người rất gần cô, dường như là hoàn toàn ôm cô vào lòng.
Tiếng hít thở của hai người rất rõ ràng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tim cô đập thình thịch liên hồi như mới được gắn thêm chục cái động cơ.
Cô nhìn thẳng vào đáy mắt đen láy của đối phương, nơi đó như có một ngọn lửa đang bùng cháy, sức nóng vô cùng mãnh liệt.
“Tự nhiên lỡ hẹn với người ta… cũng không tốt lắm.”
“Nhưng mà giờ mình không vui, phải làm sao đây?”
Đoan Mộc Nguyên vẫn ngang như cua.
Tôi bị anh ép buộc thế này thì còn làm sao được nữa?!
Chúc Gia Âm rất căng thẳng, dựa lưng vào lan can.
Cách một lớp vải mỏng là đá cẩm thạch tạo cho người ta cảm giác lành lạnh, nhưng cô chỉ cảm thấy da thịt mình nóng như thiêu đốt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cơ thể hai người sắp dán vào nhau, người khác nhìn vào sẽ cảm thấy vô cùng mờ ám.
Anh đang ép buộc cô phải hợp tác đây mà!
Chúc Gia Âm nuốt nước miếng, cúi đầu đáp: “Thế thì thôi vậy! Mình và cậu cùng tham dự… bây giờ mình gọi điện giải thích với Tần Thanh đã.”
Cô còn chưa kịp dứt lời thì Đoan Mộc Nguyên đã cúi người xuống gần cô hơn.
Trước mắt đột nhiên tối sầm, Chúc Gia Âm không khỏi giật thót tim.
Cô biết Đoan Mộc Nguyên xông lên như chim ưng vồ mồi thế này nhất định không có ý gì tốt đẹp!
Tuy cô than thở trong lòng như vậy nhưng động tác của Chúc Gia Âm vẫn rất nhanh lẹ, cô lập tức cúi đầu xuống và nhắm tịt mắt lại.
Bóng của hàng lông mi dừng trên mặt cô, rung rinh như rẻ quạt bé nhỏ.
Thôi thì cứ đến đi! Người xưa cũng nói rồi, là phúc không phải hoạ, là họa tránh chẳng qua.
Đoan Mộc Nguyên chủ động thế này, đương nhiên cô phải cho anh một cơ hội tỏ tình, như vậy mới là người có EQ cao!
Chúc Gia Âm nhắm mắt lại, còn Đoan Mộc Nguyên siết chặt mặt đá cẩm thạch.
Cảm giác lạnh lẽo như một liều thuốc an thần được rót vào tâm trí anh.
Nhắm tịt mắt lại nghĩa là sao? Là để mặc anh thích làm gì thì làm à?
Thái độ tiêu cực này của Chúc Gia Âm khiến anh hơi khó chịu, hơi thở cũng nặng nề hơn trước.
Gương mặt cô căng bóng, đôi môi đỏ hồng lên do vết cắn của cô, nhìn gần thì mềm như thạch với màu hồng nhạt đáng yêu.
Đoan Mộc Nguyên rất muốn cắn cô để cho cô biết thế nào là đau! Đừng có ỷ vào việc mình được yêu quý mà nhảy nhót vui vẻ trong thời điểm mấu chốt!
Song cuối cùng… anh vẫn không thể cắn cô được!
Anh chỉ nhéo mũi cô, tiện thể lia ngón tay qua gương mặt hồng hào căng mọng của Chúc Gia Âm.
Xúc cảm y hệt như trong tưởng tượng của anh!
Đột nhiên trong lòng Đoan Mộc Nguyên dấy lên cảm giác bất bình.
Sao lúc nào cũng là anh cố gắng tiến lại gần, mà anh chẳng thấy Chúc Gia Âm thổ lộ tâm ý của cô gì cả!
Nếu giờ hôn cô một cái thì anh… anh lại mất giá quá!
“ĐOAN MỘC NGUYÊN!”
Chúc Gia Âm la oai oái vì đau.
“Cậu đã đồng ý dự lễ tốt nghiệp với mình rồi, không được viện cớ từ chối đâu!”
Đoan Mộc Nguyên để mặc cho cô phản kháng, sau đó duỗi tay ôm lấy eo cô.
Chúc Gia Âm bất mãn giãy giụa một hồi rồi thôi, cô thở dài chịu thua, tựa đầu vào cánh tay anh.
Cô không nhìn ra cảm xúc của Đoan Mộc Nguyên, cũng không ngờ rằng đối phương sẽ nhéo mũi mình!
Anh là tên ngốc hả?!
Chúc Gia Âm ù ù cạc cạc.
Làm cô ruột gan cồn cào, xong rồi chỉ có mỗi hành động này thôi hả?
Một cô gái mà nhắm mắt lại thì tất nhiên là đang đợi người đối diện trao nụ hôn đó!
“Đoan Mộc Nguyên, cậu cố tình dọa mình hả?”
“Dọa cậu cái gì cơ?”
Đoan Mộc Nguyên nhướng mày, đáy mắt chan chứa ý cười.
“Cậu… Thôi, coi như mình chưa nói gì đi!”
Chúc Gia Âm đảo mắt, mau chóng thoát khỏi vòng tay của anh rồi chạy thẳng vào nhà.
“Hàng xóm đã gom đồ phơi vào hết rồi, mau về nhà ăn cơm thôi!”
…
Cả ngày nay Chúc Phi không thấy bóng dáng của Hoàng Trung Thành đâu.
Cô ta ngồi ngẩn ngơ trong căn phòng nghỉ tối tăm, nắm chặt miếng ngọc trong tay.
Trên miếng ngọc ấy đã xuất hiện vết nứt thứ hai.
Đã một tuần trôi qua từ ngày toàn bộ đoàn phim “Tuyết Đầy Núi Cao” đồng loạt từ chức.
Hoàng Trung Thành không loại cô ta khỏi dự án phim này, song sau khi nghĩ tới nghĩ lui thì ông ta nhường vai nữ chính cho một người khác và sắp xếp cho Chúc Phi đóng vai nha hoàn ác độc!
Tất nhiên là Chúc Phi không cam tâm, cô ta vô cùng đau khổ, thậm chí còn khóc rưng rức vào ban đêm.
Tuy nhiên, cuối cùng cô ta vẫn điều chỉnh lại tâm trạng, trang điểm rồi bước ra khỏi phòng nghỉ.
Trong phòng làm việc, đèn vàng bật sáng trưng, một số biên kịch đang vùi đầu vào sửa tình tiết trong kịch bản.
“Hừ, tự nhiên Kiều An nằng nặc đòi hủy hợp đồng, đúng là chẳng biết nhìn xa trông rộng gì cả. Với tính cách của cô ta, rời khỏi Tinh Hải thì làm sao mà nổi tiếng được?!”
“Cả Tô Hành Ngọc nữa! Bày đặt ra vẻ thanh cao, để tôi chống mắt lên xem, sau khi anh ta từ chối bộ phim này thì còn ai mời anh ta trong khoảng thời gian này nữa? Và rồi anh ta cũng quay về đóng mấy phim văn học bi thảm đó thôi!”
Tổng biên kịch thân tín của Hoàng Trung Thành vừa hút thuốc vừa cười hà hà đọc báo.
“Chúc Phi, cô lại đây xem này!”
Gã quơ quơ xấp giấy tờ trong tay.
“Anh thêm cho nhân vật của em vài cảnh diễn, đều nằm trong diễn biến chính hết, chắc chắn em vẫn còn cơ hội nổi bật. Dù sao sếp Hoàng vẫn rất thích em mà!”
Chúc Phi nghe xong thì muộn phiền trong lòng đã vơi đi một phần.
Mấy ngày nay, tối nào cô cũng bị Hoàng Trung Thành dẫn đi tiếp khách với lớp trang điểm đậm như một nghệ sĩ nhỏ tầm thường nhất để mặt dày chiếm lấy thiện cảm của người khác.
Mỗi lần quay về, Chúc Phi gần như không nhận ra mình trong gương.
Cô ta thật sự phải sa ngã thế này sao?
Tuy nhiên bây giờ kịch bản đã được sửa lại một chút, nhân vật của cô ta đã có thêm kha khá lời thoại.
Đây là một tỳ nữ có phong cách đa dạng, không chỉ đơn thuần là người công cụ. Cô ta có rất nhiều hình tượng nhân vật, thậm chí còn có thêm đoạn quá khứ thảm thương khi nữ chính vô tình giết chết ba mẹ của cô ta, từ đó cô ta trở thành một nhân vật phụ muôn màu muôn vẻ.
Lúc trước cô ta còn tưởng Đoan Mộc phu nhân chán ghét mình, muốn Hoàng Trung Thành đuổi cô ta đi luôn. Bây giờ xem ra tình hình không đến nỗi nghiêm trọng như vậy.
Cô ta vẫn còn cơ hội bám trụ trong giới giải trí này!
Nghĩ đến đây, Chúc Phi lại tràn trề sức sống, đi vào phòng làm việc của Hoàng Trung Thành.
“Sếp Hoàng ơi, mấy vụ tranh cãi về dự án phim này đã bớt đi nhiều rồi, bây giờ em có thể giúp được gì không ạ?”
Cô ta mỉm cười: “Em nhớ mẹ em có một công ty túi da bên Hồng Kông, chắc là có thể hỗ trợ tài chính cho mình ấy ạ, cũng có thể tạo một vài tài khoản ảo luôn…”
“Ôi chao! Đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh mà!”
Hoàng Trung Thành thấy Chúc Phi vẫn quyết tâm tham gia, ông ta rất vui mừng, lập tức xoa tay cô ta.
“Tốt quá đó Phi Phi à, em đã giúp đoàn phim rất nhiều!”
“Nào, ngồi xuống đây, chúng ta từ từ nói chuyện…”
Chúc Phi cười giễu cợt trong lòng, nhưng vẫn nở nụ cười ngọt ngào trên mặt, rất hợp tác với ông ta. Đến khi cô ta bước ra khỏi phòng làm việc thì các biên kịch đã rời đi từ lâu rồi.
Chỉ còn lại đống tài liệu và báo chí ngổn ngang trên bàn.
Chúc Phi ngán ngẩm, định bụng lấy đồ rồi đi luôn nhưng đột nhiên bị thu hút bởi một tấm ảnh.
Cho dù trong mơ cô ta cũng không quên được bóng dáng của hai người họ.
Là Đoan Mộc Nguyên và Chúc Gia Âm!
Tay cô ta run rẩy, phải tốn rất nhiều sức lực mới nhặt tờ báo rách nát từ dưới đất lên được!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...