Nước mắt tổng tài

 
Trước những ồn ào trong giới giải trí, Chúc Gia Âm vẫn là một học sinh cấp 3, bây giờ cô vô cùng bận rộn. 
 
Trong khoảng thời gian không có Chúc Phi bày trò, thời gian cả ngày của Chúc Gia Âm đều dành cho học tập và ôn luyện, cô cũng để ý đến việc kinh doanh của nhà mình nên đầu óc chưa bao giờ là rảnh. 
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cũng may số tiền trong tài khoản tăng rất nhanh, Chúc Gia Âm đã mua được căn phòng mà cô đang thuê, thậm chí còn mời dì giúp việc đến để cô có thêm thời gian để làm việc. 
 
Cũng vì vậy mà cô cảm thấy những ngày tháng bận rộn đặc sắc và sung sướng cỡ nào. 
 
… Nếu người nào đó không đến ăn chực mỗi ngày thì tốt biết mấy!
 
Chúc Gia Âm đau đầu đặt đũa xuống, cầm điện thoại đang rung lên. 
 
Đoan Mộc Nguyên: “Mình đến cửa nhà cậu rồi, ra mở cửa đi.”
 
Lại đến rồi đấy!
 
Nhìn thấy yêu cầu hợp tình hợp lý như vậy, Chúc Gia Âm không khỏi bật cười. 
 
Đoan Mộc Nguyên ngày càng không xem mình là người ngoài, khoảng cách của hai người cũng bất giác gần hơn, Chúc Gia Âm không thể phủ nhận rằng cô cũng hơi chìm đắm trong đó. 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Ngay từ đầu, cô đã không kỳ vọng gì vào mối quan hệ này, ai ngờ nó không tồi tệ như kiếp trước mà lại trở nên yên bình ấm áp, giống hệt như một cục bông mềm mại, có thể bao phủ toàn bộ góc cạnh sắc bén trong tính cách của cô. 
 
“Rốt cuộc là mình trở nên tốt hơn hay là anh ấy trở nên tốt hơn nhỉ?”
 
Chúc Gia Âm bất lực vuốt sống mũi rồi mở cửa mời Đoan Mộc Nguyên vào nhà, sau đó cô chỉ vào bàn đồ ăn đỏ đỏ xanh xanh toàn là món Tứ Xuyên. 
 
“Cơm tối nay không phải do mình nấu, nếu cậu ăn không nổi thì mình không chịu trách nhiệm đâu nha!”
 

Đoan Mộc Nguyên húp thử một ngụm canh, anh nhíu chặt mày, cố gắng chịu đựng. 
 
“Ăn cay nhiều… rồi cũng sẽ quen thôi!”
 
Chúc Gia Âm phì cười, vội đi rót trà cho anh bớt cay, Đoan Mộc Nguyên đỏ hoe mắt, nói: “Chẳng phải cậu thích thế này lắm sao?”
 
“Mình… Mình làm gì có biến thái như vậy?!”
 
Chúc Gia Âm lập tức nghiêm túc đáp lời: “Chỉ là bình thường mình thấy cậu chẳng có cảm xúc gì, nhưng lúc bị cay đến rưng rưng nước mắt thì trông rất gần gũi thôi!”
 
Cô không thể để lộ hệ thống, cũng sẽ không thừa nhận đây là thú vui quái ác của mình!
 
Tuy nhiên, ánh mắt mà Đoan Mộc Nguyên nhìn cô như thể anh đã nhìn ra mọi suy nghĩ xấu xa của cô vậy. 
 
Mặt Chúc Gia Âm từ từ đỏ ửng khi bị anh nhìn như vậy. 
 
Trời đã nóng mà còn ăn món Tứ Xuyên, quả nhiên là quá cay!
 
Chúc Gia Âm uống nước ừng ực, thầm than thở trong lòng. 
 
Ăn cơm với trai đẹp vốn là một trải nghiệm lấy sắc đẹp thay cơm, sao đến lượt cô thì lại bị mất tự nhiên thế này nhỉ?
 
Vài giây sau, Chúc Gia Âm đã tìm ra một đề tài mà cô rất muốn hỏi. 
 
“À mà, ngày mốt là lễ tốt nghiệp cấp 3 rồi, cậu có đến tham dự không?”
 
Lễ tốt nghiệp của trường chuyên Thanh Nhai rất long trọng, năm nào cũng có sự đặc sắc riêng, sinh viên tốt nghiệp còn ăn tiệc tối và rảo bước trên thảm đỏ nữa. 
 
Tìm bừa trên mạng cũng có thể tìm ra vô số ảnh chụp lễ tốt nghiệp của các năm trước, các đài truyền thông lớn ở thành phố Giang Nam rất thích mấy nơi đông vui nên buổi lễ long trọng này được đăng khắp nơi. 
 
Nếu Đoan Mộc Nguyên có tham dự thì chắc chắn anh sẽ là tâm điểm của các ống kính. 

 
Chúc Gia Âm không khỏi nhìn sang chàng thiếu niên đối diện mình, lúc này anh không còn khí chất trang nhã khi mặc tây trang đi giày da, mà cho người ta cảm giác rất gần gũi, anh chỉ mặc chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt, tay áo được xắn lên một cách qua loa. 
 
Song trông anh không hề bê bối mà lại có chút đáng yêu. 
 
“Cậu nhớ nhầm rồi, ngày mốt là ngày trường chụp hình tốt nghiệp, còn lễ tốt nghiệp là vào thứ hai tuần sau cơ!”
 
Đoan Mộc Nguyên ngước mắt hỏi: “Cậu có đi không?”
 
“Đây đâu phải lễ của học sinh lớp 10 đâu…”
 
“Trong bữa tiệc tối có thể dẫn theo bạn nam hoặc bạn nữ, mình muốn dẫn cậu theo.”
 
Ngữ điệu của Đoan Mộc Nguyên vô cùng tự nhiên, Chúc Gia Âm chớp mắt, nở nụ cười gượng gạo. 
 
Tên này định làm gì đây? Tỏ tình hả?
 
Cô không muốn bị chủ nhiệm Trịnh mời lên uống trà rồi khuyên nhủ phải chú tâm vào học tập, đừng để những suy nghĩ hường phấn của tình yêu phá hoại tinh thần học hành!
 
“Trùng hợp thật đấy, hôm đó mình với Tần Thanh và hai người khác đã hẹn nhau đi mua quần áo rồi…”
 
Đoan Mộc Nguyên xụ mặt xuống, cực kỳ khó chịu. 
 
Đúng lúc này, điện thoại reo lên, Chúc Gia Âm thở phào một hơi, bảo rằng mình phải đi nghe điện thoại. 
 
Cô đi ra ban công mới phát hiện người gọi là Tần Thanh. 
 
“Gia Âm ơi, cậu đang ăn cơm sao?”
 

Chúc Gia Âm trả lời ngắn gọn: “Đúng rồi, mình mới bắt đầu ăn nè.”
 
“Nhà mình có khách á, mà đám người đó ồn ào ghê lắm! Nếu cậu có ở nhà thì bây giờ mình mang board game sang nhà cậu chơi nha!”
 
Tần Thanh ở đầu bên kia rất vui mừng khi nghe thấy câu trả lời của cô, cô ấy bắt đầu nhanh chóng thu dọn đồ đạc để ra ngoài. Chúc Gia Âm lặng lẽ thốt lên câu ‘tiêu rồi’, sau đó cô che loa lại, quay đầu nhìn Đoan Mộc Nguyên ngồi trong nhà.
 
“Ờm… Ừ thì… Tần Thanh à…”
 
“Sao thế? Sao tự nhiên cậu lại nói lắp vậy?”
 
Tiếng của Tần Thanh không thể nào bị che hết được, giọng nói trong trẻo ấy cứ thế truyền vào nhà. 
 
“Không chuẩn bị cơm cho mình cũng không sao, lát nữa mình đến rồi gọi cơm hộp cũng được!”
 
Cô ấy đã đến nơi ở của Chúc Gia Âm nhiều lần rồi, giờ chỉ như ngựa quen đường cũ thôi ấy mà. Chỗ của Chúc Gia Âm là một thế giới vui vẻ, không bị người lớn quản lý gì cả, Tần Thanh rất hâm mộ với môi trường sống này. 
 
Chúc Gia Âm làm gì còn tâm trạng để ăn cơm nữa!
 
Cô chỉ muốn ngăn Tần Thanh rời khỏi nhà, nhưng trong khoảng thời gian ngắn ngủi, cô không tài nào tìm ra cái cớ hợp tình hợp lý. 
 
Đoan Mộc Nguyên cũng đoán được tám, chín mươi phần trăm nội dung cuộc nói chuyện của họ, mặt anh lại đen hơn trước.
 
Đúng thật là mối quan hệ giữa Chúc Gia Âm và Tần Thanh rất tốt, nhưng tại sao Tần Thanh luôn xuất hiện không đúng thời điểm nhỉ?!
 
Không thể để anh và Chúc Gia Âm ở riêng với nhau thêm một lúc nữa sao?
 
Cả người Đoan Mộc Nguyên ngập tràn cảm giác hằn học, anh kéo cửa ban công ra khiến Chúc Gia Âm hú hồn. 
 
Tiếng mở cửa bất thình lình khiến cô phải quay đầu lại nhìn theo bản năng. 
 
Đôi mắt của Đoan Mộc Nguyên lạnh lẽo như băng, nhìn kỹ hơn thì có thể thấy chút cảm giác uất ức, không cam tâm ẩn giấu trong đó. 
 
“Cậu, cậu, cậu… ăn cơm xong rồi hả?”
 
Đoan Mộc Nguyên cao hơn cô một cái đầu, Chúc Gia Âm phải lùi về sau rồi ngẩng đầu lên mới thấy được mặt của anh. 
 

Cô hơi bối rối nên định cúp máy luôn. 
 
Tuy nhiên Đoan Mộc Nguyên híp mắt lại, nhìn thấy giao diện cuộc gọi trong điện thoại cô thì hừ một tiếng, sau đó vươn tay ra bấm mở loa ngoài. 
 
Chúc Gia Âm hít sâu một hơi. 
 
“Tần Thanh, hôm nay Chúc Gia Âm không rảnh!”
 
Tần Thanh bị đứng hình mất vài giây, sau đó luống cuống tay chân. 
 
“Aaaa! Mình xin lỗi, làm phiền hai người rồi!”
 
Cô ấy hét thất thanh rồi cúp máy cái rụp. 
 
Chúc Gia Âm không khỏi nhíu mày. 
 
Cô dám cá là Tần Thanh đã nghĩ đến chuyện đen tối nên mới hét lên như vậy!
 
Giờ phải làm sao đây?!
 
Nếu chuyện Đoan Mộc Nguyên lén đến nhà cô ăn cơm bị lộ thì hậu quả sẽ rất kinh khủng!
 
Ngay khi những suy nghĩ của Chúc Gia Âm chạy vèo vèo trong đầu cô thì người bên cạnh đột nhiên nắm lấy vai cô, ép cô mặt đối mặt với anh. 
 
“Không được từ chối lời mời của mình!”
 
Đoan Mộc Nguyên không để lộ bất cứ cảm xúc nào, chỉ cương quyết nói: “Dù cho cậu có đi dạo phố thì mình cũng sẽ cho người đến đón cậu! Chứ mình tham dự lễ tốt nghiệp một mình thì chẳng thà không đi!”





 
  
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui