Làm sao mà Chúc Gia Âm không hiểu ý của anh chứ?! Chỉ là mùi “chua” này khiến cô hơi buồn cười!
Trước đây, khi cô vui vẻ thì đều nở nụ cười tươi với người khác, lúc đó Đoan Mộc Nguyên có ý kiến gì đâu. Thế mà bây giờ lại không chịu!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngoài việc cao hơn 2cm ra, Chúc Gia Âm không nghĩ bản thân có gì thay đổi trong mấy tháng ngắn ngủi này.
Xem ra, cái thay đổi chính là tâm tư của người nào đó, chứ không phải là nụ cười của cô.
Tiếng chuông vào học vang lên, mọi người đều lục tục trở về phòng học. Chỉ là khi đến giờ nghỉ trưa, những cuộc bàn tán, thảo luận về những chuyện xoay quanh Chúc Phi ngày càng sôi nổi.
“Gia Âm ơi, cậu biết không, Chúc Phi nghỉ học rồi á!”
Tần Thanh cười tươi như hoa: “Tốt thế! Lớp bên cạnh không còn không khí oi bức nữa, mình cảm thấy bầu trời cũng tươi sáng hơn!”
Vì tin tức tốt đẹp này nên cô ấy đặc biệt mua thêm một phần trái cây tươi để ăn mừng.
Tuy nhiên, khi Tần Thanh định đút miếng dưa vàng Hami cho Chúc Gia Âm theo thói quen thì cánh tay đột nhiên run rẩy.
Má ôi, sao mình cảm thấy lưng như bị kim chích ấy nhỉ?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tần Thanh có cảm giác chẳng lành, ngay sau đó, Đoan Một Nguyên bưng khay đồ ăn đi đến, ngồi đối diện Chúc Gia Âm.
Những người xung quanh như bị bật mode tăng tốc, tốc độ ăn cơm nhanh hơn đáng kể.
Mấy nữ sinh ngồi gần như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than. Họ nhanh chóng đứng dậy, vừa rời đi vừa nhìn với ánh mắt hóng hớt.
Có người còn thì thầm với bạn thân.
“Đoan Mộc Nguyên ngồi trước mặt cậu ấy kìa!”
“Mình đã bảo rồi mà, nhất định là hai người họ đang hẹn hò…”
“Hu hu hu, đáng yêu quá, ngọt ngào quá! Mình muốn nghe xem bọn họ nói gì!”
“Nhưng mà mình không dám!!”
“Im mau! Yêu sớm là điều cấm kỵ ở Thanh Nhai đó, chuyện này mà cậu không biết sao?!”
Cô bạn vừa dứt lời, mấy học sinh đang xôn xao cũng lập tức rùng mình rồi cúi đầu ăn cơm, không nói thêm gì nữa.
Trường chuyên Thanh Nhai nổi tiếng với tinh thần tự do, thoải mái, ngoài việc quan tâm sâu sát đến thành tích học tập thì những chuyện khác không quản lý chặt chẽ. Tuy nhiên, trường học vẫn có quy định này!
Mọi người lén lút bàn tán, yêu đương âm thầm thì còn đỡ, nếu như bị chủ nhiệm Trịnh bắt quả tang “làm điều mờ ám” thì xác định tiêu đời!
Tuy nhiên, với thân phận của Đoan Mộc Nguyên thì chẳng ai dám ngăn cản anh cả!
Vậy nên quần chúng hóng hớt khôn ngoan đều cố tình né hai người, giả vờ lơ đi không nhìn thấy gì!
Chúc Gia Âm nhìn quanh một lượt, đến giờ cơm trưa, đáng ra nhà ăn nên đông đúc, chật kín người.
Nhưng mà hôm nay, xung quanh bàn của họ lại trống vắng, giống như một loại nấm trong đĩa petri đang trốn khỏi Penicillium chết người vậy!
“Cậu làm mọi người sợ đến nỗi bỏ chạy hết rồi kìa, có cần thiết phải vậy không?”
Chúc Gia Âm bất đắc dĩ cúi đầu xuống, lấy đũa chọc chọc vào miếng thịt kho tàu.
“Mình có bảo ai phải tránh xa ra đâu?!”
Đoan Mộc Nguyên thản nhiên đẩy đĩa trái cây đến trước mặt Chúc Gia Âm, trong đĩa đúng là loại dưa bở mà cô thích ăn.
“Hơn nữa, chẳng phải thế này sẽ yên tĩnh hơn sao?”
“Nhưng mình không thích ăn cơm trong không gian tĩnh lặng thế này, mình thích nói chuyện với mọi người!”
“Cậu có thể trò chuyện với mình.”
Chúc Gia Âm phì cười, ánh mắt nhìn anh cũng toát lên vẻ bỡn cợt.
Tuy biểu hiện của Đoan Mộc Nguyên khá nhẹ nhàng, điềm tĩnh nhưng cô vẫn cảm nhận được một loại cố chấp muốn dính lấy cô!
Nói thế nào nhỉ…
Sau trận ốm này của cô, người chạy đến “chăm sóc” này có thể ngay thẳng, nghênh ngang đi vào nhà cô.
Chỉ một câu thôi, Đoan Mộc Nguyên muốn dính lấy cô.
Ngoài chút ngạc nhiên ra, Chúc Gia Âm không thể phủ nhận rằng bản thân cô cũng cảm thấy hơi hạnh phúc.
Đương nhiên là chỉ cảm thấy hạnh phúc một chút xíu thôi!
“Lần này nhà họ Chúc lâm vào nguy cơ phá sản, chỉ sợ sẽ không thể nào trở mình được nữa.”
Chúc Gia Âm nghĩ một chút, vừa ăn dưa vừa nói: “Chuyện này cũng hủy hoại danh tiếng của đối tượng kết hôn của cậu, ba mẹ cậu sẽ không trách cậu đã đầu tư vào công ty phiền toái của nhà mình chứ?”
“Không sao cả, mình tin sớm muộn gì cậu cũng sẽ kiếm lại được chút tiền của Chúc thị ấy thôi!”
Đoan Mộc Nguyên lắc đầu.
Anh thật sự không quan tâm đến Chúc Phi.
Tuy từ nhỏ, Chúc Phi đã xinh xắn lanh lợi, xuất sắc không ai bì nổi, nhưng Đoan Mộc Nguyên cảm thấy cuộc đời không phải là một vở kịch mà bản thân anh phải nên làm gì trước.
Nói gì thì nói… Cũng phải có thứ tự đến trước và sau.
Anh nhìn Chúc Gia Âm ở phía đối diện, cô đang gặm miếng dưa bở, trông rất giống một loài gặm nhấm nhỏ với cặp má phúng phính, anh không khỏi mỉm cười.
“Về phần Chúc Phi, nếu cậu không thích thì sau này không cần nhắc đến cậu ta nữa!”
“Nói thì dễ lắm…”
Chúc Gia Âm thở dài.
Chỉ cần Chúc Phi còn chưa biến mất thì cô ta vẫn luôn dính dáng đến cô.
Dù sao cũng là kịch bản chị em thiên kim thật giả đầy máu chó mà, nút thắt này khó cởi ra lắm.
Trong một thời gian ngắn, cô không thể không nghĩ đến Chúc Phi.
“Cậu biết tại sao cậu ta nghỉ học không?”
Đoan Mộc Nguyên nghiêm túc hỏi.
“Không phải là vì tài chính của Chúc thị gặp khó khăn sao?”
Động tác duỗi tay lấy miếng dưa của Chúc Gia Âm khựng lại, cô lộ vẻ kinh ngạc.
Chẳng lẽ còn lí do nào khác mà cô không biết sao?!
Đoan Mộc Nguyên lắc đầu nói: “Cho dù nhà họ Chúc có khó khăn đến mấy thì cũng không đến mức không lo cho cậu ta đi học được!”
Ra là vậy!
Chúc Gia Âm thầm cảm thán.
Học phí của trường Thanh Nhai cũng tương đối rẻ, tuy cơ sở vật chất của trường rất xuất sắc nhưng vẫn thuộc diện trường công lập.
Học phí và tiền tài liệu một năm cũng chỉ khoảng một hai chục ngàn tệ, học sinh giành được học bổng có thể dễ dàng trang trải học phí.
Với điều kiện tốt thế này mà Chúc Phi lại lựa chọn thôi học.
Xem ra là có điều gì bí ẩn đây!
“Hôm qua Lư Phương nhập viện vì bệnh tim, vừa mới phẫu thuật xong!”
Đoan Mộc Nguyên không giấu giếm nữa, anh gửi một ít thông tin qua điện thoại cho cô. Chúc Gia Âm mở ra xem hồ sơ bệnh án, cô nhìn thấy mà phát hoảng.
Lư Phương đã lớn tuổi, lại sống trong nhung lụa nên dáng người cũng trở nên phúc hậu, đáng ra cơ thể nên vô cùng khỏe mạnh, nhưng giờ lại có vấn đề rất lớn.
Trong khoảng thời gian này, bà ta chịu kích thích quá lớn nên đã lên cơn đau tim.
Dựa vào bệnh án này thì tình trạng của bà ta khá nguy cấp, thậm chí bệnh viện đã thông báo bệnh tình nguy kịch vài lần rồi!
Cho dù có cứu được đi chăng nữa thì quãng đời còn lại, bà ta cũng chỉ là một người tàn tật với chiếc máy trợ tim bên người thôi.
Chúc Gia Âm lau khóe miệng, vừa nhìn màn hình vừa nở nụ cười chế giễu.
Chẳng trách Chúc Phi lại hoang mang lo sợ đến nỗi phải thôi học như vậy.
Với một đại tiểu thư chưa từng trải qua sóng gió mà nói, ba mẹ gặp phải tình trạng này thì cô ta sẽ vô cùng hoảng loạn.
Bữa cơm này mang đến cho cô những tin tức rất bổ ích!
Thấy thời gian ăn trưa sắp hết, Chúc Gia Âm vội cầm lấy hai miếng dưa bở cuối cùng trong khay, một miếng ngậm trong miệng, miếng còn lại…
Cô do dự mấy giây rồi ngước mặt lên, nhanh chóng nhét vào miệng Đoan Mộc Nguyên.
Vị ngọt của miếng dưa thấm sâu vào trong ruột gan.
Đây là lần đầu tiên Chúc Gia Âm làm hành động này trước mặt mọi người.
Cả hai người đền thẹn thùng, lúc đứng dậy còn cố tình quay mặt đi không nhìn đối phương.
Nhân lúc không ai chú ý, Chúc Gia Âm xoa xoa gương mặt nóng ran của mình.
Cô định quay về phòng nghỉ trưa thì đúng lúc này, màn hình TV trong nhà ăn đột nhiên thay đổi.
Bóng dáng của Chúc Phi bất ngờ xuất hiện trên bản tin.
“Đệch, ai đổi kênh vậy?! Sao lại thành kênh Giải trí Giang Nam rồi!”
“Nhìn kìa, hình như là Chúc Phi á!”
“Đây là kênh truyền hình trực tiếp, cậu ấy định làm gì vậy?”
Âm thanh ngạc nhiên lần lượt vang lên, mọi người xôn xao ngẩng đầu nhìn lên màn hình.
Chúc Gia Âm cũng nhanh chóng dừng bước, kinh ngạc ngước đầu lên nhìn màn hình TV.
Để học sinh có thể xem tin tức trong lúc ăn, nhà trường đã bố trí bảy, tám màn hình tivi LCD cỡ lớn trong nhà ăn.
Chỉ trong vài giây, các học sinh vây lại xem đã đông như kiến cỏ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...