Chúc Gia Âm vừa đọc thư hòa giải là biết ngay Lư Phương lại định lừa bọn họ.
Các điều kiện nêu ra trong thư hòa giải là bồi thường tổn thất danh dự hai mươi triệu tệ, hơn nữa sẽ đăng bài xin lỗi lên trang chính thức của Chúc thị.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Yêu cầu từ nay về sau, trang trí Sóng Nước không được truy cứu trách nhiệm với Chúc thị về việc vu khống này, hơn nữa, phải từ chối các lời mời phỏng vấn từ truyền thông. Tóm lại là không được nhắc đến chuyện này nữa.
Cái giá này thật sự quá thấp!
Chúc Gia Âm hiểu rõ, với khả năng của nhà họ Chúc, chỉ cần bớt chút tiền, bán chút tài sản là có thể dễ dàng có được hai mươi triệu tệ ngay.
Mà chi tiết của các điều khoản không nói cụ thể họ sẽ xin lỗi và bồi thường lúc nào.
Với tính cách của Lư Phương, nhất định bà ta sẽ động tay động chân gì đó, để rồi đến cuối cùng, những lợi ích mà Chúc Gia Âm có thể nhận được sẽ tan thành mây khói.
“Điều kiện này dở tệ! Con thấy là đến tận bây giờ, người nhà họ Chúc vẫn chưa hiểu rõ ai đang nắm đằng chuôi đấy mẹ ạ!”
Chúc Gia Âm lắc đầu, ném hợp đồng đó lên bàn, điềm tĩnh lên tiếng.
“Chúng ta tuyệt đối không thể đồng ý!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Chẳng lẽ… hai mươi triệu tệ còn chưa đủ sao con?”
Vương Tuyết Mai líu lưỡi hỏi.
Bà cảm thấy mình như đang lơ lửng giữa không trung vậy, nếu là một năm trước, cho dù bỏ bớt một số không thì bà cũng sẽ gật đầu lia lịa.
Sao mà Chúc Gia Âm lại có thể từ chối khoản tiền lớn như vậy? Cứ như con bé đang nhìn thấy mấy đồng tiền lẻ trên đất ấy!
“Vậy con nói xem, chúng ta phải trả lời thế nào đây?”
Chúc Gia Âm suy nghĩ một hồi rồi lấy một cây bút trên bàn, ghi ghi xóa xóa lên bản hợp đồng.
Đến tận khi tờ giấy được chỉnh sửa hoàn toàn, cô mới đặt bút xuống, búng lên trang giấy.
“Mẹ gửi hợp đồng đã chỉnh sửa này về cho Chúc thị, con muốn Lư Phương phải trả lời trong hôm nay! Nếu không thì chúng ta sẽ bắt tay với khách sạn Bảo Lệ để khởi tố họ!”
…
“Sếp Lư! Bên Trang trí Sóng Nước cho người đưa bản hợp đồng hòa giải về ạ!”
“Cái gì?! Bọn họ muốn thế nào?!”
Lư Phương bực bội ngẩng đầu lên.
Mấy ngày nay phải ứng phó với sự tra hỏi của cơ quan chính phủ và chất vấn của nạn nhân, bà ta đã mệt rã rời rồi!
Không ngờ Chúc Dương lại chẳng màng đến tình cảm vợ chồng, đẩy cục diện rối rắm này cho bà ta, còn mình thì chạy biến đâu mất!
Mà bản thân Lư Phương không hiểu gì về công ty, chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ một thời gian, đi đến đâu cũng bị xấu mặt.
Bà ta căng thẳng đến mức mụn nổi đầy mặt.
Nhìn thấy đơn hòa giải bị chỉnh sửa hoàn toàn, Lư Phương tức đến nỗi suýt ngạt thở.
“Muốn có ba tòa nhà của Chúc thị tại khu tài chính, lại còn đòi tất cả cổ phần trong công ty nội thất của Chúc thị nữa!”
Lòng tham của Chúc Gia Âm cũng lớn thật, khiến Lư Phương hãi hùng không thôi!
Trong khu tài chính là tấc đất tấc vàng, ba tòa nhà ở trung tâm là công trình kiến trúc nổi bật của thành phố Giang Nam, đồng thời cũng là bất động sản giá trị nhất của nhà họ Chúc!
Còn công ty nội thất Chúc thị là một công ty con kết hợp với tập đoàn Đoan Mộc, tuy quy mô chưa lớn nhưng khả năng sinh lời rất cao, lợi nhuận mỗi năm đã vượt hơn trăm triệu.
Nếu dâng hết lên thì sức kinh doanh của Chúc thị sẽ giảm đi một nửa.
Lư Phương hoàn toàn không muốn đồng ý, lòng bà ta đau như cắt!
Chuyện lớn thế này, chắc chắn bà ta phải thông báo cho Chúc Dương biết.
Tuy nhiên, Chúc Dương ở nước ngoài đau khổ nói qua điện thoại: “Bà cứ đồng ý đi! Bây giờ nó cần gì thì bà cứ đồng ý hết đi!”
“Tại sao chứ?!”
Lúc Lư Phương nhận được câu trả lời này, suýt nữa bà ta đã cắn phải lưỡi.
“Cái ông Chúc Dương khốn kiếp, tôi còn chưa bao giờ thấy ông hào phóng với con gái của mình như vậy đâu!”
“Tôi cũng hết cách rồi! Nhà Đoan Mộc đã báo cho bên hải quan bắt tôi lại rồi nè!”
Nếu Lư Phương có thể nhìn thấy mặt ông ta thì chắc chắn sẽ phát hiện ra Chúc Dương để râu ria xồm xoàm, trông tiều tụy hơn bà ta nhiều.
“Bây giờ tôi không thể ra nước ngoài, vẫn đang mắc kẹt ở sân bay Bạch Tuyết. Ở đây chẳng có lấy một tấm chăn nào, chỉ có sàn xi măng thôi! Tôi đã không ăn, không uống gì một ngày trời rồi!”
“Bà mau xử lý nhanh lên, nếu không… nếu không tôi sẽ chết đói ở đây mất!”
Giọng nói của chồng bà ta nhỏ dần, điện thoại của Lư Phương rơi cái cạch xuống đất.
Trợ lý luống cuống chạy đến nhặt điện thoại lên.
“Sếp Lư, sếp Lư ơi, chị bị sao vậy?”
“Đồng ý… Đồng ý với nó hết đi!”
Lư Phương nghiến răng thốt ra mấy chữ, trái tim ngày càng đau đớn.
Trước mắt đột nhiên đen sì, vô số bóng đen ùa đến, bao trùm lấy bà ta.
Lư Phương che ngực, chưa kịp kêu cứu thì cả người đã mềm nhũn và ngã xuống khỏi ghế ngồi.
“Người đâu!!”
“Cứu thương, mau gọi cứu thương đi!”
“120 phải không? Vâng! Là ở tòa nhà A của Chúc thị…”
Trợ lý tổng giám đốc mới nhậm chức vội vã chạy ra khỏi văn phòng kêu cứu, còn thư ký của Chúc Dương lại hờ hững cảm thán.
“Chắc là Chúc thị sắp tiêu đời rồi!”
Anh ta nhàn nhã dặn dò nhân viên khiêng Lư Phương vừa té xỉu đi, đặt cạnh thang máy như một cái bao tải.
“Người mới à, công việc này không kéo dài được lâu nữa đâu, cậu nên từ chức càng sớm càng tốt!”
…
Chúc Gia Âm vừa quay lại trường học đã thấy Ngô Minh đi về phía mình.
Vết thương ở chân của lớp trưởng lớp 10-1 đã khỏi hẳn, cậu ấy mới rời khỏi sân thể dục, tay vẫn còn ôm trái bóng.
Ngô Minh cười nói: “Chúc mừng, chúc mừng! Thời thế thay đổi rồi ha, bây giờ cậu mới là Chúc đại tiểu thư!”
“Là sao?”
“Ha ha, tờ đơn hòa giải được đăng đầy trên mạng đó!”
Tập đoàn Chúc thị bị tổn thất nghiêm trọng, phải đền bù kha khá để đổi lấy sự thông cảm. Tài sản mà Chúc Dương tích cóp hơn hai mươi năm bay hơi trong nháy mắt, bản thân ông ta còn chật vật trốn chạy nhưng đã bị bắt lại…
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, sự việc này đã trở thành chuyện cười trong giới thượng lưu ở thành phố Giang Nam.
Mà thiên kim giả Chúc Gia Âm đã vươn lên, trở thành người giàu có.
Giá trị bản thân của cô bây giờ ít nhất cũng phải nằm trong top năm của trường Thanh Nhai cũng chẳng ngoa.
Ngô Minh vừa hiếu kỳ vừa hâm mộ nhìn cô.
“Mình không ngờ rằng nhà họ Chúc sẽ tự tìm đường chết đấy, mà cuối cùng thì cậu vẫn được lợi nhiều nhất… Mấy người từng tung hê Chúc Phi chắc bây giờ cũng khó chịu lắm!”
Chúc Gia Âm chợt hiểu ra.
Bảo sao mấy học sinh lúc nãy gặp cô đều ngại ngùng né tránh.
Mà những học sinh lớp 11, 12 xa lạ lại khá phấn khích, chỉ chỉ trỏ trỏ sau lưng cô.
Danh tiếng của nhà họ Chúc tuột dốc không phanh, gây ảnh hưởng rất lớn.
Ngay cả trường học cũng bị ‘bão táp’ ảnh hưởng.
“Còn chuyện gì nữa không?”
Thấy cậu ấy vẫn chưa nói hết nên Chúc Gia Âm cũng phối hợp, vừa đi vừa hỏi chuyện.
Ngô Minh chớp mắt, thần bí cất lời: “Chắc cậu chưa biết chuyện này đâu! Chúc Phi đã làm thủ tục thôi học rồi!”
“Thật hả?”
“Làm sao mà giả được?! Mình đến phòng hiệu trưởng để đưa đồ, tận mắt nhìn thấy luôn đó!”
Ngô Minh thấy họ sắp đi đến cửa phòng lớp 10-2 nên vẫy tay tạm biệt. Tâm trạng của Chúc Gia Âm cũng khá tốt, cô cũng cười và vẫy tay với cậu ấy.
Mấy tin tức trước đây cũng không khiến cô vui như lúc này.
Đương nhiên là Chúc Gia Âm đoán được nhà họ Chúc sẽ bị tổn thất nghiêm trọng, nhưng cô không ngờ rằng Chúc Phi lại nghỉ học luôn!
Chúc Phi là học sinh giỏi chăm ngoan cả hai đời, là tiểu thư khuê các mà ai ai cũng yêu quý.
Tuy nhiên bây giờ, mới cấp ba mà cô ta đã nghỉ học giữa chừng.
Đừng nói đến việc tiếp tục xây dựng hình tượng học sinh xuất sắc, mà với bằng cấp như thế này, ngay cả mấy cô em làm công nhân tham gia chương trình tuyển chọn với tư cách là thí sinh nghiệp dư từng bị cô ta giẫm đạp cũng có thể cười nhạo cô ta.
Càng đừng nhắc đến giới nghệ sĩ cao cấp trong showbiz, có thể nói, một phần tài nguyên đã vĩnh viễn đóng cửa với Chúc Phi.
Chúc Gia Âm xoay người bước tiếp, vừa đi vừa ngâm nga một bài hát.
Song giây tiếp theo, cô bắt gặp ánh mắt lạnh như băng của Đoan Mộc Nguyên, đôi chân không khỏi run lên.
“Ừm… Cậu… Cậu không hoan nghênh mình trở lại trường sao?”
Đoan Mộc Nguyên hừ một tiếng, trầm giọng nói: “Cậu cười tươi rói với Ngô Minh làm chi?!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...