Nước mắt tổng tài

 
“Con muốn bao nhiêu?”
 
Chúc Dương ngồi xuống bàn làm việc, rít một điếu thuốc. 
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Bảy triệu tệ… à không, nhiều một chút đi ạ, tám triệu!”
 
Chúc Phi vội vàng trả lời. 
 
Đối với nhà họ Chúc, số tiền này không lớn, chỉ là bình thường Chúc Dương luôn cẩn trọng và tiết kiệm trong việc đầu tư. Hơn nữa mấy dự án gần đây không thuận lợi, tiền vốn lưu động trong tay ông ta cũng không còn nhiều. 
 
Trong nửa năm ngắn ngủi, ông ta đã chi ra hàng chục triệu tệ để móc nối quan hệ và mua tài nguyên cho Chúc Phi. 
 
Đến tận bây giờ mà ông ta vẫn chưa thấy đồng tiền nào được hoàn lại, cứ đầu tư không không như thế thì sau này làm gì được?!
 
Tuy nhiên, Lư Phương ngồi bên cạnh vừa thấy ông ta tỏ ra do dự thì mắt đã đỏ hoe.
 
“Bây giờ con gái đang gặp bất trắc, người làm ba như ông sao có thể thấy chết mà không cứu chứ?! Ông thiếu tý tiền ấy hả?”
 
Chúc Phi cũng nhanh chóng bảo đảm: “Ba ơi, ba đừng gấp! Qua được ải này, con sẽ nhận mấy hợp đồng ngay, nhất định sẽ hoàn lại số tiền này!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Cho con hẳn chục triệu luôn, đừng khắt khe với mình làm gì!”
 
Thấy Chúc Phi khẳng định như thế, Chúc Dương chỉ có thể vung tay đưa tiền mà lòng đau như cắt. 
 
Sau khi cúp máy, mặt ông ta trở nên xanh xao. 
 
Nguyên nhân rất đơn giản, thư ký của ông ta đã báo một tin xấu:
 
“Chúc tổng ơi, sếp xem tiêu đề tờ “Nhật báo Giang Nam” hôm nay đi ạ!”
 

“Tiêu đề báo bị sao?”
 
Chúc Dương vừa nghi nghi vừa khó hiểu, ông ta cầm tờ báo lên. 
 
Nội dung của tiêu đề trên trang đầu là một dòng tóm tắt vô cùng đầy đủ, nó xoay xung quanh vụ lùm xùm của việc tu sửa khách sạn Bảo Lệ.
 
Chúc Dương càng đọc càng kinh ngạc. 
 
Bài báo này không chỉ khen ngợi hành động đĩnh đạc của Chúc Gia Âm mà còn cho thấy nhà họ Lưu rất biết cách dạy dỗ con cái, con của họ không thể nào là kẻ bịp bợm hay mầm mống trộm cắp gian manh được.  
 
Hơn nữa, công an còn nhận được chỉ thị của thành phố là phải điều tra kỹ càng. 
 
Ông ta lại nhìn chữ ký, người viết bài báo này chính là tổng biên tập của tòa soạn. 
 
Trong lòng Chúc Dương đột nhiên dấy cảm giác bất an. 
 
Ông ta cũng được xem là một người nổi đình đám trong giới kinh doanh ở Giang Nam, thường được biết đến là ông trùm bất động sản nên mọi người đều phải nể mặt ông ta vài phần. 
 
Nếu truyền thông muốn đưa tin trái chiều thì cũng phải âm thầm thông báo cho Chúc Dương và phối hợp với ông ta để viết bài. 
 
Tuy nhiên, có một thế lực lớn hơn đứng đằng sau chuyện này, dần dần phá vỡ sự sắp đặt của ông ta. 
 
Có một bàn tay vô hình đè xuống, sắp sửa xé tan mọi ngụy trang của nhà họ Chúc.
 
Dù bộ phận quan hệ công chúng của tập đoàn Chúc thị đã được sắp xếp và cung cấp tài chính đầy đủ, nhưng chuyện này vẫn được đưa lên báo. 
 
Nó không chỉ lan truyền trong một khu vực nhỏ mà mấy tờ báo lớn cũng bắt đầu đưa tin về vụ việc này. 
 
Trọng điểm là sự cạnh tranh không lành mạnh trong thị trường và “phạm nhân đang lẩn trốn” là do ai phái đến. 
 
Một vài người qua đường mới chỉ nghe thấy tên của Chúc Gia Âm cũng đã được nhìn thấy lời nói và cử chỉ của cô qua hàng loạt đoạn clip khác nhau. 
 
Bọn họ ngạc nhiên phát hiện ra Chúc Gia Âm còn có phong thái của tiểu thư khuê các hơn cả đại tiểu thư nhà họ Chúc ngày nào cũng tham gia show và leo lên hot search. 

 
Không lâu sau, tieba của trường chuyên Thanh Nhai đã có vô số lượt truy cập. 
 
[Cừ thật! Không hỏi thì tôi cũng không biết, hóa ra gia đình của Chúc Gia Âm cũng không tệ! Tôi cứ tưởng em ấy là em gái nông thôn quê mùa, cực khổ, vào được trường này là do có mặt trong danh sách phân phối ấy chứ!]
 
[Tôi không dám nói bừa! Ở Thanh Nhai ấy à, có ai không thừa nhận em ấy là học sinh ưu tú đâu?! Trí não siêu phàm làm sao mà giả được?]
 
[Kỳ ghê, người qua đường tò mò chút nè. Mấy lời đồn mà mọi người nghe được có giống nhau không? Tôi nghe kể là cặp vợ chồng nghèo cố tình tráo con, lừa đảo tống tiền nhà họ Chúc này nọ á…]
 
[Đó đều là… xàm lông hết đấy!]
 
Tần Thanh phẫn nộ trả lời bình luận ấy. 
 
[Tôi học cùng lớp với Chúc Gia Âm, ba mẹ cậu ấy đều là những người thân thiện, họ làm công sau đó tích cóp kinh doanh riêng, làm gì có chuyện lừa bịp ở đây?!]
 
[Nói đúng lắm, không tin lời đồn, cũng đừng lan truyền tin đồn bậy bạ!]
 
[Đúng đó, mọi người đều có thể tra ra chuyện bệnh viện Maria phải bồi thường đến mức phá sản mà. Bạn Gia Âm bị sống trong gia đình khác cũng khổ cực lắm chứ, sao lại có tin đồn thất thiệt thế kia?]
 
[Đệch, thế là tôi bị lừa đó giờ à?!]
 
[Tôi muốn gửi lời xin lỗi đến Chúc Gia Âm, trước đây tôi thích Chúc Phi nên đã từng nói xấu em ấy…]
 
[Tôi sai rồi! Boss vẫn là boss!]
 

 
Giao diện web được thay đổi liên tục, trong một khoảng thời gian ngắn, vô số lời lẽ tẩy não trên mạng đều bị đánh tan. 
 
Tần Thanh gõ bàn phím nhiều đến nỗi tê ngón tay, nhưng nhìn thấy nhiều người thay đổi cái nhìn về Chúc Gia Âm thì cô ấy cảm thấy rất thành công và rất mừng vui. 
 

Chỉ tiếc là Chúc Gia Âm không có ở đây. 
 
“Nếu cậu ấy đi học thì tốt quá, vậy thì có thể cùng xem mấy bài đăng buồn cười này…”
 
Tần Thanh nhớ đến bệnh tình của Chúc Gia Âm, trong lòng không khỏi cảm thấy lo lắng. 
 
Bình thường Chúc Gia Âm rất kiên cường, vì không muốn bỏ lỡ những nội dung quan trọng trong tiết học nên cô tuyệt đối sẽ không xin nghỉ nếu bệnh không quá nặng. 
 
Chẳng lẽ…
 
Tần Thanh nơm nớp lo lắng, lần này Chúc Gia Âm bệnh nặng lắm sao?!
 
Chúc Gia Âm đang bệnh nặng nằm lì trên giường, trong cơn sốt, cô mơ màng cuộn mình vào chiếc chăn như chiếc chả giò khổng lồ. 
 
Có lẽ là lâu quá không bệnh nên lần này bệnh khá nghiêm trọng, đã chuyển từ cảm lạnh sang cảm cúm. 
 
Tác dụng của thuốc khiến người ta như đang lửng lơ trên không trung. 
 
Cảm giác buồn ngủ lan tràn khắp người, không bao lâu sau, Chúc Gia Âm đã thiếp đi và không còn biết trời trăng mây gió gì nữa. 
 
Vậy nên cô cũng chẳng chú ý đến những tin nhắn nhấp nháy trong điện thoại. 
 
“Mình đang ở dưới lầu.”
 
“Cậu vẫn còn ngủ sao?”
 
“Chúc Gia Âm, cậu không sao chứ?!”
 
Mấy tin nhắn của Đoan Mộc Nguyên như đá chìm xuống đáy biển, cô không hề trả lời lại. Anh khẽ nhíu mày, lập tức đẩy cửa xe ra, xách theo một bịch thuốc cảm và bước lên lầu. 
 
Mặc dù anh biết rõ Chúc Gia Âm xin nghỉ ở nhà sẽ không xảy ra chuyện gì lớn, nhưng bước chân của anh vẫn bất giác nhanh hơn rồi lại nhanh hơn. 
 
Anh muốn nhanh chóng được nhìn thấy cô. 
 
Người trợ lý đi đằng sau rất tinh ý, anh ta liên hệ công ty quản lý tòa nhà rồi lấy được chìa khóa nhà cho Đoan Mộc Nguyên. 
 
Sau khi mở cửa ra, trong căn phòng yên tĩnh chỉ toàn là mùi hương thoang thoảng, đây là mùi mà Chúc Gia Âm thích. 
 

Đoan Mộc Nguyên quen cửa quen nẻo, đi vào bếp rót một ly nước ấm, sau đó cầm thuốc đến gõ cửa phòng ngủ. 
 
Chúc Gia Âm chợt giật mình tỉnh giấc, nghe thấy tiếng của Đoan Mộc Nguyên thì hoảng hốt bật dậy. 
 
“Khoan đã, đừng mở cửa! Mình vẫn chưa… chuẩn bị xong!”
 
Không mặc quần áo sao?
 
Cách một cánh cửa, Đoan Mộc Nguyên trầm giọng bảo: “Bị bệnh thì không thể ngủ khỏa thân đâu nha!”
 
“Ai lại có thói quen này chứ?!”
 
Chúc Gia Âm phản bác ngay, cô lảo đảo chỉnh lại giường chiếu rồi lơ mơ xỏ dép lê vào. 
 
Cô lết ra mở cửa, sau đó phát hiện gương mặt của Đoan Mộc Nguyên đứng ngoài cửa đang gần mình hơn bao giờ hết. 
 
Đối diện với cặp mắt đen láy kia, Chúc Gia Âm không khỏi lùi về sau một bước. 
 
Gần như vậy làm gì hả? Thiếu chút đã là đụng vào mặt cô luôn rồi!
 
“Mình bị cảm cúm. Cậu để trợ lý đến đưa thuốc là được, tài xế cũng ổn luôn… tội gì phải đích thân đến đây chứ?”
 
Chúc Gia Âm uể oải cất lời, cô đưa tay lên vò quả đầu bù xù. 
 
Đoan Mộc Nguyên chống tay lên cửa, khẽ khàng đáp: “Mình không yên tâm khi để người khác đến thăm nom cậu.”
 
Không khí bỗng chốc cô đọng lại. 
 
Chúc Gia Âm chớp mắt, nhìn thẳng vào anh. Bởi vì bị bệnh nên khuôn mặt đỏ ửng, đôi mắt còn ậng nước. 
 
“Có thể sẽ lây bệnh đấy.”
 
Đoan Mộc Nguyên lắc đầu tỏ vẻ không quan tâm, sau đó đẩy cửa ra, bưng nước ấm và thuốc vào. 
 
“Lây thì cứ lây thôi!”


 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui