Đoan Mộc Nguyên xuất hiện bên con đường nhỏ, bất mãn nói: “Anh không hề quên. Chỉ là lúc nãy đông người quá, kể cho em nghe thì em cũn cũngkhoong nghe rõ!”
“Anh thích tốt nghiệp thì tốt nghiệp thôi!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chúc Gia Âm giật nảy mình bởi sự xuất hiện bất ngờ của anh, cô xấu hổ quay mặt đi chỗ khác.
Chúc Gia Âm lầm bầm: “Kể cho em nghe làm gì chứ?!”
Hiệu trưởng Thịnh đứng bên cạnh có thể thấy rõ biểu cảm nho nhỏ của cô.
Dù sao cũng là thiếu niên mười mấy tuổi đầu, tâm trạng giận dỗi này khó mà giấu được.
Hiệu trưởng Thịnh đột nhiên hiểu ra, nụ cười trở nên hiền hậu hơn.
Ông ấy hỏi: “Thế bạn Chúc đây có dự định nộp hồ sơ vào trường nào chưa? Đã xác định chuyên ngành chưa?”
“Em vẫn chưa cân nhắc kỹ càng.”
Chúc Gia Âm suy nghĩ một chút rồi do dự đáp: “Có lẽ… kinh tế cũng tương đối ổn ạ!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Suýt nữa cô đã nói thẳng là ngành liên quan đến tiền bạc.
Dù sao công ty nhà cô cũng cần người hỗ trợ, nếu kinh doanh được mở rộng thì với năng lực của Vương Tuyết Mai và Lưu Đào, có thể họ sẽ không đối phó được.
Tuy Chúc Gia Âm không thể làm đại tiểu thư nhà họ Chúc nữa nhưng cô vẫn cảm thấy vô cùng tự tin, cũng tự lên kế hoạch thành lập sự nghiệp riêng, cô sẽ kiếm được số tiền mà Chúc Phi cũng phải ganh tỵ.
“Vậy em thấy đại học Giang Nam thế nào?”
Hiệu trưởng Thịnh rất hài lòng với định hướng của Chúc Gia Âm, ông ấy tiếp tục hỏi.
Chúc Gia Âm lập tức gật đầu lia lịa, ánh mắt tỏa sáng lấp lánh.
Đương nhiên là Đại học Giang Nam vô cùng tốt, đặc biệt là ở phía nam, sự công nhận và mối quan hệ của trường còn cao hơn mấy trường đại học ở Bắc Kinh nữa!
Thật ra, ở lại thành phố Giang Nam học đại học là lựa chọn hàng đầu trong lòng cô.
Chẳng qua là không thể nói toẹt ra, bởi vì điểm chuẩn của từng chuyên ngành trong đại học Giang Nam không hề giống nhau.
Bây giờ cô chưa nắm được toàn bộ thông tin nên vẫn chưa thể xác định được con đường của mình.
Tuy nhiên, câu hỏi của hiệu trưởng Thịnh khiến phó hiệu trưởng Giang bất ngờ.
“Anh Thịnh này, anh hỏi chuyện này là để…”
“Cũng chỉ làm tấm lòng ái mộ người tài thôi! Tuy đại học Giang Nam không có lớp thiếu niên, song trường luôn yêu thích những thiếu niên tài năng bước ra từ các cuộc thi!”
Hiệu trưởng Thịnh gật gù cười ha hả và xác nhận suy đoán của mọi người.
“Thật ra ấy à, với thành tích của bạn Chúc này thì lớp 11 đã có thể tham gia kỳ tuyển sinh tự chủ rồi!”
“Thích kinh tế thì tốt nữa! Đến thẳng học viện Quản lý luôn, ở đó có mấy ngành học luôn xếp top đầu đấy!”
“Lớp 11?!!”
Hiệu phó Giang hít sâu một hơi rồi nhìn Chúc Gia Âm với vẻ mặt vừa vui mừng và hâm mộ.
Thế chẳng phải là năm tới sao?!
Ông còn tưởng hiệu trưởng Thịnh chỉ thuận miệng hỏi thôi, không ngờ thật sự là muốn ‘bắt’ người!
Đây là sự thật!
Hiệu phó rất hâm mộ sự may mắn của Chúc Gia Âm.
Tuy đến lớp 12, rất nhiều học sinh của trường Thanh Nhai có thể tham gia tuyển sinh tự chủ vào các trường đại học hàng đầu, nhưng phải bỏ ra rất nhiều công sức và tiền của mà xác suất thành công lại không ổn định.
Chỉ được một vài người là đạt đúng nguyện vọng thôi.
Song Chúc Gia Âm lại nhận được sự khẳng định của hiệu trưởng Thịnh, có thêm thành tích thi đấu nữa, tức là đã thành công được một nửa rồi!
Tin tốt cứ chồng lên nhau, bây giờ con bé đang rất thuận buồm xuôi gió!
Hiệu trưởng Thịnh là hiệu trưởng của đại học Giang Nam, đương nhiên lời nói của ông ấy không phải là lời nói đùa, mà đúng thật là đang mời Chúc Gia Âm tham gia tuyển sinh tự chủ.
“Thật, thật sự là em có thể sao?”
Chúc Gia Âm cũng ngỡ ngàng với “miếng bánh từ trời rơi xuống” này, nét vui mừng không thể che giấu nổi.
Điểm thi đấu có thể giảm một phần điểm trong kỳ thi đại học, theo quy định bình thường, huy chương vàng cả nước sẽ giảm được 40-60 điểm trong kỳ tuyển sinh tự chủ.
Tuy nhiên, để học hết kiến thức lớp 11 và 12 trong vòng một năm thì…
Có phải hiệu trưởng Thịnh đã quá coi trọng cô không?
“Cố gắng nhé! Đây là số điện thoại của văn phòng tuyển sinh, em có thể gọi bất cứ khi nào!”
Hiệu trưởng Thịnh đưa danh thiếp cho Chúc Gia Âm rồi trịnh trọng bắt tay cô.
“Trong buổi phỏng vấn năm sau, thầy hy vọng được nhìn thấy em trong một phiên bản xuất chúng hơn!”
Tờ giấy màu trắng được đặt trong lòng bàn tay, giống như mang một trọng trách rất lớn.
Chúc Gia Âm vừa mừng vừa sợ, cô chỉ có thể nắm chặt tay, gật đầu vâng vâng dạ dạ.
Nhìn bóng lưng hai người đang rời đi, cô chỉ muốn nhảy hai vòng tại chỗ và hoan hô.
Cảm giác ổn định tương lai này thật sự rất tuyệt vời!
Lần đầu tiên Chúc Gia Âm cảm giác được sự cố gắng của mình được công nhận, hơn nữa còn được công nhận bởi một cấp bậc cao xa hơn cô hiện giờ.
Đại học Giang Nam - nơi cô chưa từng ghé qua, lại âm thầm mở ‘cửa sau’ cho cô.
“Đừng quên là em chậm hơn anh một bước!”
Đoan Mộc Nguyên nhấn mạnh.
Niềm vui chan chứa nơi đáy mắt lấp lánh như vì sao hôm.
“Đến lúc đó, em vẫn phải gọi anh là đàn anh đấy!”
…
“Tuy gần đây con bận ghi hình nhưng vẫn không thể bỏ lớp học bù được.”
Chúc Dương tự lái xe đưa Chúc Phi đến cổng trường.
Chúc Phi uể oải gật đầu, ngoan ngoãn đáp lại.
“Dạ, mấy thầy cô cũng đã nói với con rồi, dù lịch trình bận rộn nhưng không thể lỡ dở việc học ạ!”
“Học tập tốt cũng có lợi cho danh tiếng của con, con nhớ thương lượng với thầy cô để có thể chụp ảnh đăng báo bất cứ lúc nào.”
“Dạ, con biết rồi!”
Chúc Phi bước xuống xe, nhanh chóng đi vào trường.
Chỉ là cô ta chưa đi đến văn phòng của khối 10 thì sắc mặt đã đông cứng.
Dãy văn phòng tối om, không có một bóng người trong đó.
Bình thường vào giờ này, chẳng phải đang trong tiết tự học sao?
“A, Chúc Phi! Cậu về rồi!”
Hai bạn học vừa đi ngang vừa vuốt cái bụng no ứ ự.
“Sao thế? Cậu tìm thầy cô có việc gì sao?”
“Đúng vậy, mình đến lấy bài tập của hai ngày nay!”
“Chắc thầy Từ uống say quá nên đã về nhà rồi!”
Hai người kia bật cười ha hả.
“Hôm nay tổ chức tiệc chúc mừng trường đạt hai huy chương vàng trong cuộc thi toán! Thầy hiệu trưởng nói tổ Toán có thể bung xõa, kết quả, thầy Từ là người gục đầu tiên!”
“Mình thấy thầy ấy sợ mất mặt nên mới giả vờ ấy chứ!”
“Hê hê, ai biết được…
Nói rồi cậu bạn lại nhìn Chúc Phi.
“À, cậu muốn lấy bài tập nào? Đến chỗ mình lấy cũng được nè, mình cho cậu một bản!”
“Không có gì! Thầy Từ không có ở đây thì mình về trước nhé!”
Hóa ra là vậy… Thảo nào không có ai trong văn phòng.
Đáng ghét! Tại sao Chúc Gia Âm lại tổ chức tiệc mừng đoạt giải trong trường chứ?!
Bây giờ cô ta làm gì còn tâm trạng hỏi bài tập nữa?!
Chúc Phi làm lơ các bạn học muốn giữ cô ta lại, quay đầu rời khỏi trường luôn.
Chúc Dương mới đưa cô ta tới, bây giờ lại phải vòng xe lại trường. Sau khi ông ta nghe Chúc Phi kể lại chuyện xong thì lửa giận bừng bừng.
Ông ta đã biết nhà họ Lưu mở công ty, công việc kinh doanh cũng na ná nhà họ Chúc là ông ta đã bực bội rồi!
Song bây giờ còn biết bọn họ rất thuận lợi, nghe nói dạo gần đây đã có mấy đơn đặt hàng và thậm chí còn kiếm được tiền!
Chúc Dương rất chắc chắn rằng gần đây, “Công ty trang trí Sóng Nước Giang Nam” mà nhà họ Lưu mở hoạt động khá tốt. Hơn nữa, việc tổ chức ăn mừng rầm rộ như vậy vô cùng khác thường.
Nhà họ Lưu cũng học được cách tạo mối quan hệ, điều chỉnh ‘nhân mạch’ cho Chúc Gia Âm!
Dù sao Lưu Đào và Vương Tuyết Mai cũng chỉ là những người làm công, vậy mà lại có tham vọng xây dựng sự nghiệp và trở thành ông bà chủ.
Mặt Chúc Dương tối sầm, ông ta đập mạnh vào tay lái.
Đúng là không biết tự lượng sức mình!
Nực cười!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...