Để có thể chuyên tâm thi đấu và không bị ảnh hưởng bởi yếu tố ngoại cảnh, Chúc Gia Âm đặc biệt bảo hệ thống tạo ra một vỏ bọc trong suốt bao trùm cả người cô.
Những lời liên quan đến cô đều bị vỏ bọc này loại bỏ, mà bản thân Chúc Gia Âm đi qua đám người đang ăn quà vặt, ngồi trong phòng thi như một người vô hình, không bị ai để ý.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cuối cùng cũng được yên tĩnh.
Bởi vì nội dung trong thời gian luyện tập vô cùng đầy đủ, Chúc Gia Âm cũng phát huy hết sức mình nên có thể nói, bài thi đầu tiên này dễ như lật bàn tay.
Mọi người đều biết phạm vi của vòng sơ khảo tương đối đơn giản, chỉ những học sinh không có nền tảng vững chắc mới bị loại. Còn kết quả của vòng thi kế tiếp mới thực sự là bài thi toán cấp quốc gia!
Chỉ có vòng thi thứ hai mới đánh giá trình độ cuối cùng của học sinh, mới có thể nhắc đến giải thưởng và học bổng.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận và quay về trường, Chúc Gia Âm tận dụng thời gian, chuyên tâm đắm mình trong biển đề thi.
Song sự yên tĩnh của cô cùng với việc Đoan Mộc Nguyên tạm thời ra nước ngoài lại khiến người nào đó ngo ngoe rục rịch.
Trong tiết tự học.
“Chu Giai Nghệ, cậu lén xem gameshow thì cứ xem, nhưng mà cậu không biết giảm âm lượng à?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tần Thanh không nhịn được nữa, đập bàn cảnh cáo.
“Đến cả tôi còn nghe thấy nè! Cậu làm ảnh hưởng đến việc học của cả lớp đó!”
“Tôi làm ảnh hưởng đến ai?!”
Chu Giai Nghệ tháo một bên tai nghe xuống, liếc nhìn bạn cùng bàn.
“Cậu có thấy ồn không?”
Sau sự cố lần trước, từ mắt lên trán Chu Giai Nghệ có một đường sẹo dài, đến bây giờ vẫn còn thấy được vết khâu, nhìn rất giang hồ.
Khi đanh mặt lại thì càng dữ tợn, hung ác.
Bạn cùng bàn vội lắc đầu.
“Không sao cả, tôi thấy vẫn bình thường, vẫn bình thường!”
“Xí!”
Chu Giai Nghệ lại nhìn sang Tần Thanh: “Chẳng phải cậu muốn che chở cho Chúc Gia Âm sao? Nhưng mà cậu ta có cần không?”
“Ý cậu là sao?!”
Tần Thanh đỏ bừng mặt vì lời nói kỳ lạ của cô ta.
Chu Giai Nghệ liếc nhìn Chúc Gia Âm ở hàng sau.
Hay lắm! Đoan Mộc Nguyên không có ở đây, cuối cùng mình cũng có thể thoải mái lườm nguýt rồi!
Cô ta cố tình nâng cao giọng, châm chọc bảo: “Thi xong mà chẳng nói chẳng rằng một câu nào, có phải là đứt gánh giữa đường rồi không?”
“Chu Giai Nghệ, cậu một vừa hai phải thôi nha!”
“Tôi nói sao hả?”
Chu Giai Nghệ thấy Chúc Gia Âm vẫn cúi đầu cặm cụi viết, cô ta nghĩ rằng cô chột dạ, không dám đáp lời.
Chắc chắn là bị cô ta nói trúng tim đen rồi!
Cô ta đắc ý bật cười.
Nếu không, với tính cách của Chúc Gia Âm thì cô sẽ không im ỉm để mặc cô ta trêu chọc đâu.
“Khả năng của Chúc Gia Âm chỉ thể hiện được trong phạm vi trường học bé tí thế này thôi, chứ ra biển lớn thì chưa chắc có thể diễn võ dương oai.
Cô ta vừa dứt lời, không khí yên lặng trong lớp lập tức bị đánh vỡ, có nhiều người ngẩng đầu lên, bắt đầu bàn tán.
Có người bảo không thể nào, có người nói Chu Giai Nghệ quá đáng, có người bảo chưa có kết quả, tại sao chúng ta phải tự hủy diệt niềm tin chứ?
Thật ra trong lòng họ cũng hơi bồn chồn.
Bởi vì sau khi Chúc Gia Âm thi ở đại học Giang Nam về, đúng thật là cô luôn im lặng, cũng kiệm lời hơn trước.
“Đừng ồn ào nữa!”
Lớp phó kỷ luật đứng dậy, giơ quyển vở trong tay lên.
“Mọi người yên lặng tự học đi, nếu không mình sẽ báo cáo lại cho Thái Hậu đó!”
Chu Giai Nghệ lại hăng hái hơn trước, thậm chí còn để hẳn điện thoại lên bàn.
Trên màn hình điện thoại là tập đầu tiên của chương trình “Thanh Xuân Trực Tuyến”.
“Tôi đang xem chương trình của Chúc Phi, cậu ấy còn giới thiệu trường mình trong chương trình đó. Không thể so sánh với người nào đó đứt gánh giữa đường, trở về với gương mặt xám xịt.”
Cô ta vừa nói vừa đưa điện thoại cho mấy bạn ngồi đằng trước.
Tuy biết rằng xem điện thoại trong giờ học là sai, nhưng ai cũng tò mò, không thể không xem được.
Mọi người đều muốn biết Chúc Phi nói gì trong chương trình đó.
Tiếng xì xào ngày càng nhiều, thậm chí còn có người đứng lên, đi đến chỗ Chu Giai Nghệ để xem luôn.
“Cho mình xem với!”
“Mình cũng muốn xem!”
Lớp phó kỷ luật nóng nảy, đẩy vai Chúc Gia Âm rồi điên cuồng ra hiệu.
“Chúc Gia Âm, cậu nói gì đó đi!”
Chúc Gia Âm bị cậu ấy đẩy một cái mới ù ù cạc cạc ngẩng đầu lên, ánh mắt như chứa ngàn dấu hỏi chấm.
Nhóm Tần Thanh cũng hốt hoảng.
Không thể nào, chẳng lẽ sự thật giống như Chu Giai Nghệ nói, Chúc Gia Âm bị đề thi thật làm cho choáng váng rồi?!
Vẻ mặt này không có sức thuyết phục chút nào!
Các bạn luôn ủng hộ Chúc Gia Âm chợt cảm thấy thất vọng, khí thế cũng xìu xuống.
Xem ra, Chúc Phi đã đi một nước cờ rất tuyệt vời.
Trước giờ Thanh Nhai không thiếu học sinh ưu tú, nhưng Chúc Phi đã chuyển đường đua, bước lên sân khấu và trở thành ngôi sao lớn duy nhất!
Đa số thanh thiếu niên ở tuổi này đều rất ngưỡng mộ người nổi tiếng.
Trên người Chúc Phi vốn đã hội tụ nhiều ưu điểm như gia thế tốt, ngoại hình xinh đẹp, bây giờ còn nổi tiếng và được nhiều người săn đón như vậy, quả thực là hình mẫu mà nhiều người hâm mộ.
Chu Giai Nghệ cũng thấy thơm lây.
Bởi vì Chúc Phi còn xin cho cô ta chữ ký của thần tượng mà, rất nở mày nở mặt!
Song khi xung quanh ngập tràn ánh mắt thất vọng và tiếng cười đắc ý, Chúc Gia Âm chớp mắt, dần tập trung lại.
Sau đó cô lấy hai cái nút tai ra khỏi tai mình.
“Vừa nãy mọi người đang thảo luận cái gì vậy? Mình không để ý.”
Chúc Gia Âm vô tội chìa tờ bài thi ra.
“Đề này khó quá, mình làm liền tù tì hai tiết mà không biết…”
“Nãy giờ cậu… cậu luôn làm bài sao?”
Tần Thanh sửng sốt.
Chồng bài làm dưới tay Chúc Gia Âm phải dày cỡ hai ba centimet, đáp án và ghi chú chi chít trên mặt giấy.
Chẳng trách cô thờ ơ trước lời châm chọc của Chu Giai Nghệ.
Chúc Gia Âm gật đầu, mỏi mệt đáp:
“Ừm, chuẩn bị cho vòng thứ hai ấy mà, mình phải giải nhiều bài nâng cao…”
Nhìn gương mặt phờ phạc vì vắt óc làm bài của cô, các bạn học xung quanh không nói nên lời.
Mọi người đồng loạt im lặng, tự động về chỗ ngồi của mình.
Sự ồn ào và lo lắng ban nãy chỉ như trò cười trước mặt cô.
Chúc Phi tham gia chương trình giải trí thì sao?! Chúc Gia Âm chẳng để tâm chút nào.
Sự nỗ lực của cô mới là nền tảng của tất cả thành công.
Chẳng lẽ… sự mỉa mai nãy giờ của Chu Giai Nghệ là công cốc à?
Cảm giác ngớ ngẩn trào dâng khiến mặt Chu Giai Nghệ trắng bệch.
Chúc Gia Âm hoàn toàn làm lơ cô ta, như thế cô ta là con ruồi bọ kêu vo ve vậy!
Sự châm chọc chợt bật ngược lại người cô ta, trông cô ta như một tên hề ngu ngốc vậy!
Chu Giai Nghệ cắn răng tắt điện thoại rồi bực mình chạy ra khỏi phòng.
“Mình cũng muốn ra ngoài hít thở không khí một chút.”
Chúc Gia Âm đứng lên bảo.
Lớp phó kỷ luật nhíu mày: “Nhưng mà, Chu Giai Nghệ…”
“Chắc là lại vào nhà vệ sinh khóc, hoặc là gọi điện khóc lóc với Chúc Phi rồi. Cậu cứ nhớ tên cậu ta là được, lát nữa cô Lai quay lại sẽ mắng cậu ta.”
Chúc Gia Âm bình thản lắc đầu.
Cô bước ra khỏi phòng học, không khí bên ngoài khiến người ta sảng khoái tinh thần, thoang thoảng có mùi tươi mát của cỏ cây nảy mầm.
Chúc Gia Âm mở điện thoại ra, trên giao diện trò chuyện là ý tưởng giải bài mà Đoan Mộc Nguyên mới gửi.
“Lý thuyết để giải chỉ có vậy thôi, em cũng học gần hết rồi… Bây giờ cũng đã nửa đêm, hẹn gặp lại vào ngày mốt trong cuộc thi nhé!”
Anh dừng lại vài phút, không biết tại sao lại không đi ngủ luôn.
Đoan Mộc Nguyên còn bổ sung thêm: “Đừng quan tâm đến mấy lời bàn tán bên ngoài, anh tin em có thể làm được.”
Chúc Gia Âm nhìn dòng chữ nhỏ kia rồi mỉm cười tươi tắn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...