Nước mắt tổng tài

Trông Chúc Phi có vẻ như đang chuyên tâm đọc sách nhưng thật ra mọi sự chú ý đều tập trung trên người chụp ảnh đang đứng ngoài cửa. 
 
Trong sự phối hợp nhịp nhàng của Chúc Phi, Trần Tiểu Mi nhanh chóng đổi vô số góc chụp, vừa chụp vừa xuýt xoa tán thưởng. 
 
Quả thật là Chúc Phi được ông trời ưu ái, cho dù ngồi trong phòng học lộn xộn, mặc đồng phục giản đơn nhưng cũng không che lấp khí chất thanh tao của cô ta được!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Không hổ là thiên kim nhà họ Chúc, cô ta còn thừa hưởng toàn bộ khí chất người mẫu ảnh của Lư Phương thời trẻ. 
 
Trần Tiểu Mi nhìn máy ảnh chứa đầy hình ảnh, gật đầu mãn nguyện. 
 
Số ảnh thực tế này cũng đủ để bọn họ viết một chủ đề nho nhỏ, phối hợp với tài nguyên của nhà họ Chúc nữa thì nhất định tạp chí lần này sẽ bán chạy!
 
Tuy nhiên, khi cô ấy đi chỗ khác để chụp thêm ảnh thì đi ngang qua lớp 10-2 đang học thể dục trong sân. 
 
Dù sao Trần Tiểu Mi cũng đã lăn lộn trong giới giải trí hơn chục năm rồi, ánh mắt rất nhạy bén, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Chúc Gia Âm giữa đám người. 
 
Chỉ là thoáng nhìn sang thôi đã không thể rời mắt được. 
 
Chúc Gia Âm cũng mặc đồng phục, chỉ là đã cởi áo khoác ra và thắt ngang hông, cô đang chạy tới chạy lui luyện cầu lông với Tần Thanh. 
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dáng người mảnh khảnh kia đứng giữa đám người như hạc lạc giữa bầy gà, lại còn thoăn thoắt như chú nai con. 
 
Gương mặt hoạt bát của cô không có chút giả trân nào, mà khuôn mặt ấy trong sáng như trăng rằm. 
 
Trần Tiểu Mi đứng lặng người. 
 
Rõ ràng cô gái trước mắt không phải là đối tượng cần chụp nhưng Trần Tiểu Mi không thể không giơ máy ảnh liên, liên tục chụp hình cô gái đang chơi bóng. 
 
“Trường Thanh Nhai này đúng là nơi đất thiêng người giỏi, Tiểu Vương, cậu đến đây nhìn xem! Cô bé này còn đẹp hơn cả Chúc Phi nữa!”

 
Trần Tiểu Mi phấn khích gọi trợ lý đến. 
 
“Cậu nhìn xem, chị cảm thấy cô bé này có khí chất ngôi sao lắm, gương mặt kiều diễm, mỗi hành động, nụ cười đều rất phóng khoáng…”
 
Trợ lý ngước lên nhìn thử thì giật mình kinh ngạc. 
 
“Chẳng phải… đây là thiên kim giả của nhà họ Chúc sao?!”
 
Cậu ta là sinh viên tốt nghiệp từ trường Thanh Nhai, bình thường cũng hay chú ý đến diễn đàn và Tieba của trường nên rất quen thuộc với tin đồn của hai cô tiểu thư này.
 
“Hóa ra là cô bé này à!”
 
Trần Tiểu Mi cũng ngạc nhiên. 
 
Có thể nói drama máu chó của nhà giàu là chủ đề mà mọi người đều thích bàn tán. Là một người lão làng trong nghề, Trần Tiểu Mi đã đánh hơi được mùi của tiền tài và lưu lượng. 
 
Cô ấy nhìn Chúc Gia Âm trên sân tập rồi lắp ống kính, giơ máy ảnh lên. 
 
“Lần này sẽ đăng hình của cả hai người, cũng có thể tạo làn sóng trên mạng bằng chủ đề chị em khác cha khác mẹ.”
 
Trợ lý lại rất lo lắng: “Thế… phu nhân Lư kia có không đồng ý không ạ?”
 
“Chẳng lẽ bà ấy không muốn Chúc Phi nổi tiếng ngay lập tức sao?! Đây là cơ hội tuyệt vời nhất!”
 
Trần Tiểu Mi cười bảo: “Chị thấy bà ấy vô cùng tự tin, không sợ con gái mình lép vế trước người khác, vậy nên chắc chắn sẽ đồng ý thôi!”
 
Sau khi quay lại tòa soạn, Trần Tiểu Mi đã nói với Lư Phương về chuyện này, quả nhiên Lư Phương không có bất cứ phản đối nào. 
 
“Cũng có kha khá người ở thành phố Giang Nam biết chuyện nhà tôi bế nhầm con. Đây không phải là lỗi của Phi Phi nhưng con bé lại phải chịu khổ rất nhiều. Bây giờ đi theo con đường giải trí, bọn tôi cũng không sợ người khác nói ra nói vào!”

 
Lư Phương cầm điện thoại, mỉm cười nói tiếp: “Tuy nhiên nếu cùng đưa lên một trang báo thì hy vọng… mấy người sẽ chỉnh sửa ảnh thật cẩn thận, chỉ sửa cho một mình Phi Phi thôi.”
 
Bà ta là kim chủ bỏ tiền, đương nhiên Trần Tiểu Mi sẽ gật đầu đồng ý.
 

 
Một tuần sau, tin tức về Chúc Phi đã lan tràn khắp các trang web giải trí lớn nhỏ. 
 
[Con gái của cựu người mẫu quốc tế chuẩn bị debut, lại còn là học sinh xuất sắc nhất trường!]
 
[Nữ sinh xinh đẹp nhất thành phố Giang Nam, tuy cuộc đời bấp bênh nhưng bản chất thanh cao vẫn không bị phai mờ!]
 
[Mười bảy tuổi mà đã đẹp thế này! Hình ảnh thường ngày tại trường của nữ thần Chúc Phi đây!!]
 
Trong giới giải trí, có vô số nghệ sĩ sẽ ra mắt trong một năm, nhưng không có bao nhiêu người có thanh thế lẫy lừng thế này. 
 
Để nâng đỡ Chúc Phi, nhà họ Chúc còn mua rất nhiều quảng cáo pop-up* cho Chúc Phi để tăng số lượng nhấp chuột của người qua đường. 
 
(*) Là quảng cáo hay nhảy ra giữa màn hình, giống vầy nè:
 
 
Có rất nhiều người vô tình bấm vào quảng cáo và bị thu hút bởi nội dung bên trong. 
 
Tin tức về Chúc Phi toàn là nhà giàu bế nhầm con, nhà họ Chúc không ngại gian khổ tìm con gái, may mắn thay, cuối cùng Chúc Phi đã về lại nhà họ Chúc và thể hiện tài năng ở nhiều phương diện. 
 
Mà thiên kim giả Chúc Gia Âm học cùng trường lại luôn lườm nguýt Chúc Phi.
 
Không chỉ vậy, cô còn lén gặp riêng doanh nhân nức tiếng - Chúc Dương, đồng thời cũng là ba của Chúc Phi nhằm cố tình tranh chấp với chị em…

 
Lời nói của người viết tin này rất mơ hồ, mang ý đồ châm ngòi khiêu khích. Mà quần chúng hóng hớt không phân biệt được thật giả, họ chỉ cảm thấy rất phấn khích thôi. 
 
Tin tức này vốn chỉ được lưu truyền trong thành phố Giang Nam thôi, bây giờ lại được đẩy lên trước mắt cư dân mạng cả nước và trở thành chủ đề để người ta bàn tán xôn xao. 
 
[Tôi vừa mới tra nè, giá trị của doanh nghiệp nhà họ Chúc đạt gần chục tỷ! Em gái đó là phú bà xinh đẹp đấy!]
 
[Uầy, chẳng phải chuyện chị em xâu xé nhau chỉ có ở trong phim thôi hả? Tôi muốn gọi đây là “Thế giới của nàng” bản Trung. *cười bò*]
 
[Nhưng mà ba mẹ khác nhau. Mấy bác nhìn Chúc Gia Âm kia xem, da hơi đen á, tuy đường nét không tệ nhưng vẫn thua xa Chúc Phi.]
 
[Đệch, tôi tức muốn chết. Bộ con bé tiểu thư giả nhà họ Chúc này không có não hả?! Nhà họ Chúc có liên quan đếch gì đến cô ta chứ?! Những ngày tháng sống xa hoa, phú quý đó hoàn toàn không thuộc về cô ta!]
 
Trùng hợp thay, hai ngày tới là thời điểm phát đoạn phim teaser của “Thanh Xuân Trực Tuyến”.
 
Dưới tài khoản weibo của Chúc Phi, số người hâm mộ tăng lên vùn vụt. 
 
[Phi Phi vất vả rồi hu hu hu! Bọn chị sẽ ủng hộ em!]
 
[Phi Phi học lớp nào ở trường Thanh Nhai vậy? Tôi sẽ nhờ chị gái mang cho em vài món ăn vặt!]
 
[Thấy trên Tieba nói là em không tham gia cuộc thi? Tiếc ghê! Chị đang học ở đại học Giang Nam nè, hồi bữa còn định đến xem em thi đấy chứ…]
 
Thông tin về Chúc Phi nhanh chóng được khui ra, ngay cả thông tin của Chúc Gia Âm cũng bị đào lên, thậm chí học sinh trường Thanh Nhai cũng tham gia vào làn sóng này. 
 
Trong bối cảnh lộn xộn ấy, ngày thi đấu đầu tiên của cuộc thi quốc gia đã đến. 
 
Trường Đại học Giang Nam là điểm thi đầu tiên. 
 
Khi xe buýt của trường Thanh Nhai dừng lại, các học sinh của nhiều trường khác đã tập hợp đông đủ, bãi đỗ xe chật kín học sinh trong các màu đồng phục khác nhau. 
 
Chúc Gia Âm vừa bước xuống xe đã phát hiện điều gì đó bất hợp lý.
 
Người vây quanh xe buýt của trường Thanh Nhai nhiều đến ngỡ ngàng.
 

Bình thường ở trường, cô không thấy mình được chú ý nhiều đến vậy. 
 
Nói cách khách, cô đã miễn dịch thụ động với sự chú ý của bạn học xung quanh rồi.
 
Nhưng mà khi ra khỏi trường Thanh Nhai, cô mới nhận ra mình còn nổi tiếng hơn mình tưởng!
 
“Này, trong đội này, ai là Chúc Gia Âm?”
 
“Quan tâm cậu ta làm gì?! Cậu ta chỉ được cái mã thôi. Nghe bảo là vào đội tuyển bằng cửa sau đó, Chúc Phi mạnh hơn cậu ta nhiều!”
 
“Ngoài Đoan Mộc Nguyên ra thì ở trường Thanh Nhai, không có ai xuất sắc cả!”
 
“Nghe nói bình thường cậu ta hay giả vờ lắm. Mỗi lần trạng thái không ổn định là sẽ giả vờ bị bệnh để kiếm cớ thua Chúc Phi, sau đó ‘chiếm’ hạng bét lớp, khóc lóc rồi xỉu này xỉu kia rồi di…”
 
Âm thanh không ngừng vang lên từ bốn phía. 
 
Đây là tin đồn khùng điên gì vậy?
 
Lúc nào thủ đoạn của Chúc Phi cũng hạ đẳng như vậy. 
 
Hôm nay Chúc Gia Âm đeo khẩu trang, cũng may nhờ vậy mà ít người nhận ra cô. 
 
Giáo viên dẫn đội đứng bên cạnh sợ tâm lý cô bất ổn nên vỗ lưng cô trấn an: “Đừng nóng giận nhé, bây giờ thi đấu quan trọng hơn nhiều!”
 
“Em biết rồi ạ!”
 
Chúc Gia Âm nhíu mày, chỉnh lại khẩu trang rồi đi ra khỏi đám người. 
 
Học tập, thi cử, tránh khỏi sự ồn ào vô vị này, tiến đến một con đường tươi sáng hơn. 
 
Đường đời của cô nên như thế, chính trực và bằng phẳng. 
 
Chúc Gia Âm sẽ không biến thành Chúc Phi, cũng sẽ không trở thành bản thân của quá khứ!
 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui