Nước mắt tổng tài

 
Chúc Dương cố tình kích thích cô bằng Lưu Miêu, mà Chúc Gia Âm chỉ cảm thấy vô cùng nực cười. 
 
Tuy vợ chồng họ Lưu hay dẫn em trai theo họ, thời gian ở bên cô cũng không nhiều, song họ đối xử với cô khá tốt, thậm chí còn có chút áy náy và trân trọng cô nữa. 
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chúc Gia Âm vốn thông minh xuất chúng, hai người họ cũng không giúp được gì nhiều, bình thường Chúc Gia Âm toàn tự giải quyết rắc rối trong nháy mắt. 
 
Vậy nên dù Lưu Đào và Vương Tuyết Mai ở chỗ khác nhưng vẫn thường xuyên gọi điện hỏi thăm cô, tiền tiêu vặt họ gửi cho cô cũng nhiều hơn của Lưu Miêu. 
 
Dường như ngoài chuyện này ra, hai vợ chồng công nhân này không biết phải quan tâm cô thế nào mới bù đắp được những mất mát trong quá khứ. 
 
Mà Chúc Gia Âm cũng chẳng oán giận gì bọn họ, huống hồ gì, Chúc Dương này vốn không có tư cách xen vào chuyện nhà người khác!
 
Cô còn chưa kịp đáp lời thì có một người vẫy tay gọi cô từ xa. 
 
“Gia Âm, con đứng ở đó làm gì vậy?! Trời lạnh lắm, mau lại đây!”
 
Chúc Gia Âm quay đầu nhìn lại, hóa ra là Vương Tuyết Mai lái xe mới đến đón cô. 
 
Mấy ngày nay, bà vẫn luôn bận rộn với việc chuyển nhà và thành lập công ty, chạy đôn chạy đáo rất vất vả. 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nhưng để đến đón Chúc Gia Âm, Vương Tuyết Mai đã đặc biệt thay một bộ đồ mới toanh, lau rửa xe thật sạch rồi mới chạy đến trường chuyên Thanh Nhai. 
 
Chúc Gia Âm mỉm cười, cảm thấy vô cùng ấm lòng. 
 
“Đó là ai vậy?”
 
Chúc Dương xuống xe, nhìn theo ánh mắt của cô. 
 
Ông ta thấy một người phụ nữ mặc trang phục công sở chỉnh tề, tóc cột cao, trang điểm nhẹ, tuy khóe mắt có vài nếp nhăn nhưng vẫn tràn trề năng lượng, trông rất trẻ trung. 
 
Cách ăn mặc này không có gì hiếm lạ, Chúc Dương vẫn thường thấy trong giới kinh doanh, đám nhân viên nữ cổ cồn trắng trong công ty ông ta toàn mặc thế này. 
 
Nhưng mà Chúc Gia Âm lại khẽ khàng cất lời. 
 
“Đây là mẹ tôi.”

 
Chúc Dương khó tin mà bật thốt một tiếng ‘hả’.
 
Lời nói của Chúc Gia Âm khiến ông ta bối rối, nhận thức tự nhiên bị đảo lộn, nhất thời không nói nên lời.
 
Sao lại thế này? Ông ta nhớ rõ gia đình ôm nhầm đứa con của nhà họ Chúc là cặp vợ chồng công nhân lôi thôi, nghèo túng thôi mà!
 
Chẳng lẽ thông tin ông ta xem đều là giả?!
 
Chúc Gia Âm nhìn dáng vẻ kinh ngạc của Chúc Dương, cô chỉ âm thầm nhếch mép. 
 
Không chuẩn bị đầy đủ thì kiểu gì cũng sẽ lòi đuôi!
 
Chúc Dương có thật sự quan tâm cô hay không, không có cách nào để ông ta giả vờ mãi. 
 
Chúc Dương “trăm công nghìn việc”, bình thường chưa từng để ý đến cuộc sống hằng ngày của Chúc Gia Âm. Mấy tin nhắn chúc mừng trong những ngày lễ tết trong mấy năm qua chắc cũng là do thư ký gửi cho có lệ. 
 
Vậy nên lúc này, khi chạm mặt nhau, ông ta không hề nhận ra Vương Tuyết Mai.
 
Trong lúc mà Chúc Dương không để ý, nhà họ Lưu đã bước ra khỏi vũng lầy, không còn khốn khó và túng thiếu nữa. 
 
Chẳng lẽ ông ta tưởng rằng chỉ có mình nhà ông ta biết kiếm tiền, còn người khác không bao giờ tiến bộ, mãi mãi thua kém sao?
 
“Gia Âm… Chuyện, chuyện này là sao vậy?”
 
Vương Tuyết Mai đi đến bên cạnh Chúc Gia Âm, bà nhận ra Chúc Dương ngay lập tức và cảm thấy căng thẳng. 
 
Bà nhanh chóng bước lên chắn giữa hai người. 
 
“Chúc Dương, anh muốn làm gì Gia Âm!”
 
Vương Tuyết Mai vẫn chưa quên lần trước Lư Phương chạy đến nhà họ, diễu võ giương oai thế nào. 
 
Chúc Gia Âm gặp phải cảnh lúng túng thế này đều do bà không quen đường sá, đến quá muộn!
 
“Cô Lưu không cần lo lắng, tôi chỉ tìm Gia Âm để ôn chuyện, hàn huyên đôi ba câu thôi.”
 
Chúc Dương chau mày, nhìn bà dang tay đẩy Chúc Gia Âm ra sau lưng như gà mẹ bảo vệ gà con, ông ta chợt cảm thấy khó chịu. 

 
Thái độ của Vương Tuyết Mai thế này cứ như ông ta là cường hào, ác bá không bằng!
 
Ông ta đường đường là chủ tịch của một công ty lớn, chẳng lẽ lại đi bắt nạt một cô bé sao?!
 
“Gia Âm đã không còn liên quan đến gia đình mấy người nữa, cũng không còn chuyện gì để nói với nhau đâu!”
 
Vương Tuyết Mai vẫn giữ nguyên thái độ, vừa dứt lời là kéo vali đi ngay. 
 
Bà quay người Chúc Gia Âm lại. 
 
“Đi thôi, đi thôi! Bà nội còn đợi con trên xe đấy…”
 
Hai người nhanh chóng rời đi như đang chạy trốn ôn thần, chỉ còn lại tài xế và Chúc Dương với vẻ mặt u ám. 
 
Xe? Xe gì cơ?!
 
Chúc Dương không khỏi đưa mắt nhìn theo. 
 
Ông ta thấy chiếc xe mà Vương Tuyết Mai lái đậu cách đây không xa, không phải là xe van cũ nát hay xe tải nhỏ như ông ta nghĩ, mà là chiếc xe gia đình mới tinh. 
 
Tài xế đứng bên cạnh bảo: “Hình như em từng lái thử chiếc xe này rồi, ít nhất cũng phải ba mươi vạn đấy anh…”
 
Chúc Dương ngày càng khó chịu. 
 
Ông ta đã hạ mình như vậy mà thái độ của Chúc Gia Âm vẫn quá kiên quyết, không thèm lòng tốt của ông ta. 
 
“Hừ! Cũng chỉ là ba mươi vạn thôi mà, nó tưởng lúc nào cũng suôn sẻ thế sao!”
 
Chúc Dương hạ giọng: “Đúng là thiển cận! Không biết nhìn xa trông rộng! Nếu theo nhà họ Chúc thì chiếc xe ba trăm vạn cũng chẳng thành vấn đề!”
 
“Sếp nói đúng ạ! Cô bé vẫn trẻ con quá, không biết điều gì cả!”
 
Tài xế vội vàng phụ họa, sau đó mở cửa mời ông ta lên xe. Dù sao Chúc Dương cũng không thể ở lại lâu hơn, ông ta lên xe rồi bảo tài xế chạy về công ty. 
 

Sau khi trở về văn phòng lộng lẫy của mình, Chúc Dương vẫn bồn chồn, bất an. 
 
Ông ta gọi thư ký của mình đến. 
 
“Điều tra xem bây giờ Lưu Đào và Vương Tuyết Mai đang làm gì!”
 
“Sếp đừng lo lắng ạ, em đã để ý đến họ từ lâu rồi!”
 
“Thế sao không báo cho tôi sớm hơn?!”
 
Thư ký rất uất ức, chẳng phải lúc đầu sếp bảo dài quá không muốn nghe sao…
 
Đương nhiên cô ấy không dám nói như vậy, cứ giả vờ như không nghe thấy gì, tiếp tục báo cáo. 
 
“Trước đó họ vẫn luôn làm công ở thành phố Ninh Hải bên cạnh, nhưng hôm qua đã đến Bộ Công Thương thành phố Giang Nam để xử lý thủ tục, đăng ký mở một công ty trang trí nội thất…”
 
Thư ký lật qua tờ tiếp theo: “À, vốn đăng ký là một trăm vạn, cổ đông gồm có…”
 
Dòng chữ to tướng đập vào mắt khiến cô ấy không thốt lên lời, giọng điệu run rẩy. 
 
“Sao thế? Có ai?”
 
Chúc Dương quát lớn: “Nói gì thì nói luôn đi, đừng có ấp a ấp úng!”
 
Thư ký run rẩy nói tiếp: “Cổ đông gồm có… Đoan Mộc Nguyên…”
 
Choang!
 
Tách trà trong tay Chúc Dương rơi xuống đất.
 
“Là trùng tên trùng họ sao?!”
 
Ông ta vịn mặt bàn, run rẩy hỏi. 
 
Thật ra khi vừa dứt lời, trong lòng Chúc Dương cũng đã biết được đáp án rồi. 
 
Họ Đoan Mộc vốn hiếm gặp, trong khu Giang Nam này còn có Đoan Mộc Nguyên thứ hai sao?!
 
Chuyện này là không có khả năng!
 

 
Khi Chúc Gia Âm biết Đoan Mộc Nguyên muốn góp vốn vào công ty của nhà mình thì bị sặc, suýt nữa bóp xẹp chai Fanta trong tay. 
 

“Khụ khụ khụ… Chuyện này xảy ra lúc nào vậy?”
 
“Con uống từ từ thôi, đừng gấp gáp như thế!”
 
Vương Tuyết Mai vội lau quần áo cho cô. 
 
“Mới hai ngày trước thôi, lúc mẹ nhận được điện thoại cũng hết hồn. Nhưng thằng bé lễ phép lắm, chỉ nói là được bạn học giới thiệu, mà cậu bé có hứng thú với công việc kinh doanh này. Ôi chao! Mối lớn thế này, mẹ cứ tưởng là do con lôi kéo người ta đầu tư đấy chứ!”
 
Trong lòng Chúc Gia Âm quẩn quanh vô vàn cảm xúc, ù ù cạc cạc đờ người ra. 
 
Khi thành lập một công gia đình, cho dù chỉ có mỗi một phòng làm việc nhỏ cũng đã rất phức tạp rồi. Nếu Lưu Đào và Vương Tuyết Mai tự mình làm thì không biết phải mất bao nhiêu công sức nữa. 
 
Mà đối phương lại cử chuyên gia đến hỗ trợ Vương Tuyết Mai đăng ký công ty, tìm văn phòng, tuyển dụng nhân viên…
 
Những chuyện này, cô không hề biết. 
 
Trong mấy ngày tập huấn, Đoan Mộc Nguyên vẫn giống như một người nhàn rỗi, không hé môi nói với cô về chuyện này. 
 
Có lẽ đối với Đoan Mộc Nguyên, đây chỉ là chuyện nhỏ, không tốn bao nhiêu công sức. Song đối với cô mà nói thì tình nghĩa ngày một lớn. 
 
“Không ngờ rằng một đại thiếu gia vô lo như vậy lại muốn tập tành đầu tư. Bây giờ áp lực của nhà chúng ta rất lớn, không thể tưởng tượng được luôn! Nhưng bằng mọi giá phải gầy dựng được công ty!”
 
Vương Tuyết Mai nói nhỏ bên tai cô. 
 
“Hay là nhà mình mời người ta một bữa cơm đi!”
 
Chúc Gia Âm “hở” một tiếng, lúc này mới bừng tỉnh. 
 
“Ăn cơm gì ạ?”
 
“Mời người ta đến nhà ăn cơm đó!”
 
Vương Tuyết Mai phấn khích xoa tay: “Con mau gọi điện thoại đi. Tết nhất đến nơi rồi, cũng nên để mẹ và bà nội thể hiện tài năng chứ!”









 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui