Chúc Phi vừa về đến nhà đã lên phòng khóa trái cửa, mãi đến giờ cơm tối vẫn không ra khỏi phòng.
Lư Phương gõ cửa liên tục mà không nghe thấy động tĩnh gì, bà nóng ruột đến mức suýt tìm người cạy khóa cửa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Đừng gọi con bé nữa, Phi Phi vừa bị loại khỏi tổ thi đấu đấy.”
Dưới tầng, Chúc Dương vừa về đến nhà, sắc mặt sa sầm, ném áo khoác cho dì giúp việc.
“Bên phía trường học có gọi điện cho tôi, nói rằng con bé không phù hợp để tiếp tục tham gia luyện tập thi đấu nữa.”
Lư Phương sửng sốt, lập tức lao từ lầu hai xuống.
“Là sao cơ? Vậy mà cũng có thể bị loại hả? Mấy ngày nay Phi Phi nhà mình mệt đến nỗi gầy xọp đi, con bé phạm phải lỗi gì hả?”
Chúc Dương nhìn người vợ không chịu phân rõ trắng đen, ngày càng bất mãn trong lòng.
Từ phía nhà trường, ông đã biết được mọi chuyện xảy ra và cũng biết rằng ngay lúc này đây, Chúc Phi đã đụng phải người khó nhằn, làm mất mặt ông rồi!
Không chỉ sai lầm khi chọn quay phim tuyên truyền mà còn chạy đến bới tìm lỗi của Chúc Gia Âm, lại vô tình bị Đoan Mộc Nguyên chú ý.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bây giờ, Chúc Dương không hài lòng về Chúc Phi một chút nào.
Kể từ vụ việc ở trung tâm thương mại Blue Diamond, ông đã phải vất vả giữ thiện cảm với tập đoàn Đoan Mộc, mất rất nhiều công sức mới cân bằng lợi ích được, mà giờ đây, mọi công sức đã bị hủy hoại hết rồi.
Tuy nhiên, sau khi nghe ông kể lại thì Lư Phương lại bật cười khinh bỉ.
“Chắc chắn là hiệu phó và Chúc Gia Âm bày trò rồi, chẳng lẽ ông không có cách xử lý sao?”
“Xử lý cái gì mà xử lý, tại bà ỷ vào địa vị để ra vẻ ta đây nên con gái mới hư như thế đó!”
Chúc Dương thấy bà vẫn thiển cận, không nhìn rõ tình hình thì lại tức giận hơn.
“Bà coi báo cáo tài chính của quý này chưa?! Có biết hai phần ba hoạt động kinh doanh của Chúc thị đều dựa vào chuỗi cung ứng của nhà Đoan Mộc không?”
“Theo tôi thấy, bây giờ con bé Chúc Gia Âm có thể chinh phục được tên nhóc nhà Đoan Mộc, đó là bản lĩnh của nó! Chúng ta phải tranh thủ nối lại tình cảm với nó!”
“Thế Phi Phi thì sao?!”
Lư Phương dữ dằn đập bàn.
“Rốt cuộc ai mới là con gái ruột của ông hả?! Chúc Dương, Phi Phi đã chịu nhiều khổ cực rồi, ông nói thế thì con bé sẽ nghĩ thế nào? Con người ông có lương tâm không hả?!”
“Sao mấy bà nội trợ đều hẹp hòi như thế!”
Chúc Dương khịt mũi, sải bước vào thư phòng.
“Bảo con bé suy nghĩ cho thông suốt, nếu không biết con đường sắp tới là thế nào thì đừng ăn cơm tối nữa!”
Lư Phương chỉ có thể tức tối giậm chân uỳnh uỳnh, sau đó lại sốt ruột đi lên phòng Chúc Phi. Không bao lâu sau, Chúc Phi chậm rãi mở cửa với đôi mắt đỏ hoe.
“Mẹ ơi… con không cố tình chọc tức ba…”
“Bé ngoan của mẹ.”
Lư Phương thấy cô ta vẫn rưng rưng nước mắt thì đau lòng không thôi, vừa vào cửa đã ôm chặt Chúc Phi.
“Đừng buồn nữa con, bọn đàn ông không có ai là tốt cả! Lúc bình thường thì hiền lành đôn hậu, khi gặp phải sự cố gì thì lại đổ hết lên đầu người khác!”
“Chuyện này con không sai, mẹ luôn ủng hộ con.”
“Vâng, con yêu mẹ nhất!”
Chúc Phi dựa vào vai Lư Phương, nhẹ nhàng lau nước mắt, ánh mắt cũng dần tỉnh táo.
“Thật ra ba nói không sai, là do sơ suất của con đã gây ra hậu quả tồi tệ này… Nói không chừng các bạn trong trường sẽ hùa nhau nói xấu con, cho rằng con là kẻ tiểu nhân đê tiện, ghen ghét sự tiến bộ vượt bậc của Chúc Gia Âm!”
“Thế… phải làm sao bây giờ?”
Lư Phương giật mình, sau đó cũng thấy rầu rĩ.
Chuyện Chúc Phi bị loại khỏi đội tuyển thi đấu là chuyện không thể giấu được.
Không bao lâu nữa, bọn học sinh ở trường Thanh Nhai sẽ biết chuyện này, đối với thanh danh của Chúc Phi mà nói thì đây là một đả kích lớn.
“Nhất định phải có một tin tức tốt nào đó về con để ém tin xấu này xuống!”
Chúc Phi mím môi suy tư, đột nhiên nảy ra một ý tưởng.
…
Mười ngày tập huấn nhanh chóng trôi qua, hương vị Tết trên khắp các ngõ phố cũng nồng đậm hơn.
Thậm chí trên cổng cơ sở mới cũng được treo vài chiếc lồng đèn đỏ chót.
Chúc Gia Âm kéo vali, đứng trên lề đường chờ đợi.
Một chiếc ô-tô gầm thấp dừng lại, người đàn ông ngồi trong xe là ông trùm bất động sản giàu nhất nhì Giang Nam này: chủ tịch tập đoàn Chúc thị - Chúc Dương.
Tuy ông là người có máu mặt trong giới kinh doanh và chính trị, nhưng chỉ nhận được cái nhìn hờ hững từ Chúc Gia Âm, giống như ông chỉ là kẻ bán hàng rong bên đường vậy!
Chúc Dương đích thân đến gặp Chúc Gia Âm khiến cô thấy hơi lạ, cũng hơi bất ngờ.
Cô cứ tưởng rằng sau lần bị từ chối đó, một người rất để ý đến thể diện như Chúc Dương sẽ không bao giờ đến gặp cô nữa chứ!
Nhưng mà lần gặp gỡ này cũng có lý, dù sao con gái cưng của ông ta mới khóc bù lu bù loa khi bị loại khỏi đội tuyển mà.
Chúc Gia Âm từ từ nở nụ cười rồi cất điện thoại vào túi.
“Ngài Chúc ạ, ngài cố tình chặn đường là có ý gì đây?”
“Gia Âm, lên xe đi, chúng ta tìm chỗ nói chuyện.”
Chúc Dương cất lời.
Theo lời ông nói, tài xế lập tức xuống xe, cung kính mở cửa sau ra.
Tuy nhiên, Chúc Gia Âm như bị đóng đinh tại chỗ, cứ đứng đó không hề nhúc nhích.
Cô chỉ lịch sự đáp: “Tôi đứng đây đợi người nhà đón, ngài có chuyện gì cứ nói thẳng đi ạ.”
Đây là hành động khinh thường Chúc Dương, ông nhíu mày, cố đè nén sự bất mãn trong lòng xuống.
“Gia Âm à, cớ gì chúng ta cứ phải đối đầu nhau thế này nhỉ?”
“Phi Phi và con tình cờ bị đổi đến gia đình khác nhau, song đây cũng là duyên phận, hai con vốn là người thân nhất của nhau mà!”
“Vẫn là câu nói cũ, con quay về đi! Người nhà không nên thù hằn nhau như thế. Dù Phi Phi làm lỗi với con, nhưng nó cũng là em gái con, chắc chắn sẽ phải xin lỗi chị gái thôi mà!”
Chúc Gia Âm nghiêng đầu cười nhạt.
Chúc Dương đang vờ tỏ ra điềm tĩnh, dưới những câu khuyên bảo tận tình là những cái bẫy giăng ra cho cô.
Mà cô không còn là thiếu nữ 16 tuổi ngờ nghệch nữa, cô có thể dễ dàng nhận ra điều đó.
Chúc Dương chỉ đang cảm thấy cô xuất sắc hơn Chúc Phi, đồng thời có giá trị lợi dụng cho ông ta thôi!
“Nhưng mà Chúc Phi không muốn có người chị em như tôi, quý bà Lư kia cũng không muốn có thêm cô con gái đâu!”
Chúc Gia Âm mỉm cười: “Chẳng lẽ một người dưng nước lã như tôi cũng được chia gia sản của nhà họ Chúc sao?”
“Con nói gì thế!”
Chúc Dương nghiêm túc nói: “Ba mẹ sẽ đối xử bình đẳng và cùng nuôi dạy hai chị em như nhau! Có hai gia đình, hai ba mẹ quan tâm, chẳng lẽ con không thấy quá tuyệt vời sao?!”
Chúc Gia Âm không đáp lại, cô chỉ nhìn ông với ánh mắt trào phúng như đang xem màn diễn kịch.
Cô không tin.
“Việc Chúc Phi bị loại là do hiệu phó thông cảm cho những áp lực và vất cả của cô ta! Đừng cố móc nối quan hệ với tôi, tôi không có khả năng đưa cô ta vào lại đội tuyển đâu!”
“Sao con cứng đầu thế…”
“Người cứng đầu là tôi sao?”
Chúc Gia Âm khoanh tay, nhìn Chúc Dương.
“Vợ ông không vừa ý một cái là đã chạy đến uy hiếp người nhà tôi, để vệ sĩ đẩy ngã mẹ tôi, đến tận bây giờ, bà ấy vẫn chưa có một lời xin lỗi!”
“Tờ giấy nợ 500 vạn đó là lời nói lúc bực tức thôi, trước giờ ba chưa bao giờ bảo con phải trả lại chúng!”
Chúc Dương cắn răng, lấy bản hợp đồng ra.
“À, còn chuyện căn nhà thuê của con… Ba đã nhìn sơ qua, thấy cũng không tệ nên đã mua cho con rồi, hồ sơ giấy tờ đều ở đây!”
Lúc này, Chúc Gia Âm vốn đang bình tĩnh lại tỏ ra ngạc nhiên.
Căn nhà cô đang ở ít nhất cũng phải ha ba trăm vạn, vậy mà Chúc Dương tặng không cho cô luôn, xem ra vẫn muốn dùng tiền mua chuộc cô đây mà!
Dữ dằn hơn Lư Phương nhiều!
Chúc Gia Âm nhận lấy hồ sơ, nhìn sơ qua rồi gập cái bộp lại trước ánh mắt chờ mong của Chúc Dương.
“Tiếc là tôi không cần!”
“Nhà họ Lưu đó còn chẳng có nổi một căn nhà ở thành phố này, cả nhà con vẫn còn ở trong căn hộ ở vùng quê đó phải không?”
Chúc Dương sa sầm mặt.
“Sau này nó cũng thuộc về em trai con thôi, con thì được cái gì?! Con không sợ sau này bản thân phiêu bạt bên ngoài, không có nơi ở ổn định sao?!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...