Nước mắt tổng tài


 
Chúc Gia Âm hơi sửng sốt, lúc này mới phát hiện ra mình lỡ lời. 
 
Tất nhiên là Đoan Mộc Nguyên chưa từng nói cho cô biết, nhưng đúng thật là cô biết chuyện này. Trước đây, trong lúc lì lợm la liếm thì cô vô tình biết được. 
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Sao thế? Tự nhiên phát hiện ra em quan tâm anh như vậy, anh cảm động muốn khóc lắm phải không?”
 
Chúc Gia Âm hừ hai tiếng rồi mở lon coca. 
 
“Đừng nhìn em với vẻ mặt này. Vừa nãy em nghe chú tài xế nói: Để cơ thể khỏe mạnh, mong thiếu gia Đoan Mộc Nguyên đừng ham ăn! Uống sữa bò cũng rất tốt, có thể cao hơn nữa!”
 
Nói rồi, Chúc Gia Âm không khỏi liếc nhìn đầu của Đoan Mộc Nguyên. 
 
Đoan Mộc Nguyên cao hơn cô nửa cái đầu, chỉ khi anh ngồi cô mới có thể nhìn thấy mái tóc đen nhánh của anh. 
 
Đột nhiên Chúc Gia Âm thấy hối hận khi sữa trẻ em có hàm lượng canxi cao. 
 
Nếu anh còn cao hơn nữa thì sẽ thành người mẫu hay vận động viên bóng chuyền gì đó sao?!
 
“Không còn sớm nữa, em phải lên phòng học đây, để huấn luyện viên chờ lâu thì ngại chết!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Dứt lời, Chúc Gia Âm vội xoay người đi về phía khu dạy học. 
 
“Đợi một chút.”
 
Đoan Mộc Nguyên hít sâu một hơi, đứng dậy đuổi theo cô. 
 
“Anh còn cái này cho em.”
 
Chúc Gia Âm không thèm quay đầu mà chỉ vẫy tay. 
 
“Là tiền hả? Thôi thôi, sữa bò là em mời, coi như là phí đi nhờ xe lúc sáng đi!”

 
“Không, là cái này!”
 
Đoan Mộc Nguyên mở tay ra, một chiếc huy chương vàng lóng lánh nằm gọn trong lòng bàn tay anh. 
 
“Em tham gia tập huấn, không kịp dự lễ trao giải ở trường nên anh giúp em trao lại nè.”
 
“Kỷ niệm chương… kỳ thi chung của mười trường?”
 
Chúc Gia Âm chớp mắt, lúc này mắt cô long lanh như sao. 
 
Lúc trước cô còn tiếc nuối vì không thể lãnh thưởng trước mặt mọi người, giờ đây huy chương xuất hiện trước mắt khiến cô mừng rơn. 
 
Đoan Mộc Nguyên hiểu chuyện quá!
 
Chúc Gia Âm nhận huy chương rồi sửa sang dây đeo cho ngay ngắn. 
 
Huy chương khá nặng, được chạm nổi tinh tế, chính diện là tên cô và thời gian, mặt sau là huy hiệu của trường và thứ hạng. 
 
Chúc Gia Âm cứ nhìn đi nhìn lại mãi, đến khi vào phòng học rồi mà tay còn sờ tới sờ lui huy chương trong túi. 
 
Điều này không trách được, vì cô chưa từng trải sự đời. 
 
Phải mất vài phút cô mới nhận ra tấm huy chương kỷ niệm cho người xuất sắc nhất này không giống những tấm huy chương bình thường, mà nó được làm từ vàng ròng. 
 
Xa xỉ và đắt giá.
 
Ngoài cảm giác vinh dự khi đạt được hạng nhất thì cô còn có miếng vàng thật trong tay!
 
Trong sách có sẵn nhà vàng (*), người xưa nói cấm có sai bao giờ!
 
(*) Gốc là 书中自有黄金屋, ý muốn nói nếu có chí học hành thì khi đỗ đạt sẽ được vinh hoa phú quý. 
 
Chúc Gia Âm hít sâu một hơi, thậm chí cô còn đang tưởng tượng ra viễn cảnh nếu mình cứ xuất sắc như thế này đến hết năm cấp 3, thì sẽ tích cóp được bao nhiêu tấm huy chương vàng. 
 

Nếu hợp chúng lại với nhau, có thể tạo thành thỏi vàng lớn không?
 
Chúc Gia Âm hay thất thần trong giờ học, huấn luyện viên đang múa bút thành văn trên bục giảng cũng phát hiện ra điều khác thường. 
 
Nói thì chậm mà diễn ra thì nhanh, một viên phấn bay vèo đến chỗ cô như viên đạn. 
 
“Bạn Chúc Gia Âm, tập trung nghe giảng.”
 
Huấn luyện viên Trần được mời đến giảng dạy là giáo viên ưu tú đã nghỉ hưu, rất dễ nổi nóng, đến cả Từ Lực cũng từng là học trò của ông ấy. 
 
Vậy nên không ai dám tránh khỏi viên phấn mà ông ấy ném ra. 
 
Thấy bản thân bị phát hiện, Chúc Gia Âm rùng mình, da gà da vịt nổi hết cả lên. 
 
Nhưng mà, khi viên phấn sắp bay đến chỗ cô thì trước mắt đột nhiên tối đen. 
 
Tiếng “bộp” vang lên rất rõ ràng. 
 
“Hả? Không tới sao?”
 
Chúc Gia Âm chớp mắt, hơi ngửa người ra sau, suýt nữa là ngã. 
 
Viên phấn nhỏ va chạm với trang sách, lăn lộc cộc xuống đất. 
 
Thầy Trần khá bực bội, vừa cầm phấn vừa chỉ Đoan Mộc Nguyên.
 
“Hầy! Lần đầu thầy bỏ qua nhé, lần sau không được bao che cho nhau nữa đâu!”
 
“Dạ!”
 
Chúc Gia Âm trốn sau sách giáo khoa thè lưỡi cười khì, sau đó lặng lẽ quay mặt lại nhìn Đoan Mộc Nguyên mới giúp đỡ mình. 
 

Cảm giác ấm áp lúc này như ngập tràn trong lòng cô. 
 
Chúc Gia Âm nghe thấy rõ tiếng cười của mình, cô giống như một người đào vàng trên sa mạc, ngay lúc mệt muốn chết thì phát hiện một mỏ vàng ngay bên cạnh. 
 
Đây không phải là ảo giác.
 
Quả nhiên là Đoan Mộc Nguyên thích mình!
 

 
Mấy ngày nay Chúc Phi rất cực khổ trong đoàn phim. 
 
Từ lúc bắt đầu, việc ghi hình đã không thuận lợi, toàn bộ đoàn phim nhận được thông báo không được quay chụp trong khu dạy học. 
 
Thậm chí ngay cả bản thân Chúc Phi - thành viên chính thức trong nhóm thi đấu, cũng không được phép lảng vảng trong khu dạy học ngoài giờ nghe giảng. 
 
Trong lúc rảnh rỗi, Chúc Phi định tìm Đoan Mộc Nguyên để nói chuyện, song lần nào cũng bị người khác quấy rầy. 
 
Hoặc là bị nhân viên gọi đi dặm lại lớp trang điểm, hoặc là bị Kiều An kỳ quái bảo rằng cô ta cười xấu và diễn kém. 
 
Tiến độ quay phim ngày một chậm, dù không có ai ý kiến nhưng cũng có người âm thầm phê bình cô ta. 
 
“Thời gian nghỉ ngơi đủ lâu chưa, Chúc Phi?”
 
Trong studio tạm thời, cộng sự Đỗ Tuyền mất kiên nhẫn gõ gõ mặt bàn.
 
“Hôm nay cậu đã NG năm sáu lần rồi đó, có thể tiết kiệm thời gian một chút không? Tôi còn muốn quay lại lớp nghe huấn luyện viên Trần giảng bài!”
 
“Cậu không cần hối, tôi cũng muốn nhanh chóng kết thúc đây này!”
 
Chúc Phỉ vừa nghe cậu ấy nhắc đến chuyện tập huấn thì trong lòng bực dọc không thôi, bàn tay đang dặm lại lớp trang điểm cũng run run. 
 
“Hay là cậu cứ đi trước đi! Tôi muốn luyện riêng đoạn này…”
 
Trên gò má vốn láng mịn của cô ta chợt nổi lên vài cái mụn đỏ, dù đã đánh mấy lớp kem nền cũng không thể che hết được. 
 
Ghi hình và tập huấn cùng lúc khó khăn biết bao! Bây giờ Chúc Phi mới bắt đầu cảm thấy hối hận. 
 
Chẳng lẽ chỉ có Đỗ Tuyền muốn nghe giảng sao? Cô ta cũng là thành viên chính thức trong đội tuyển tham gia huấn luyện đấy!
 

Mấy ngày nay, chẳng những cô ta phải giải đề đến khuya mà còn bị huấn luyện viên trong lớp ghét bỏ nữa!
 
Huấn luyện viên Ngưu ở trường Trung học Thanh Tuyền kế bên ghét trường Thanh Nhai nhất, toàn là học sinh bỏ tiền ra để đi học, vậy nên yêu cầu đối với học sinh khắc khe đến sợ. 
 
“Làm bộ làm tịch! Cậu cứ liệu sức mà làm!”
 
Đỗ Tuyền đẩy ghế rời đi.
 
Chỉ còn lại Chúc Phi ngồi trước gương, cô ta siết chặt bàn tay làm dấu móng tay in hằn trên cánh tay. 
 
Nghĩ đến việc mình không nịnh nọt hai phía thì rõ ràng là tự chuốc khổ, Đoan Mộc Nguyên còn ở ngay gần cô ta mà mấy ngày liền không được gặp mặt, thậm chí có thể anh đang chơi đùa vui vẻ với Chúc Gia Âm, hai người anh anh em em với nhau…
 
Chúc Phi không nhịn nổi nữa!
 
Trưa hôm đó, sau khi ghi hình xong, Chúc Phi không kiềm được mà vội vàng thay quần áo, chạy ngay đến khu dạy học. 
 
Cho dù là thế nào, cô ta cũng muốn nói với Đoan Mộc Nguyên đôi ba câu, hỏi xem rốt cuộc anh đang làm gì. 
 
Cũng may bây giờ Chúc Phi có thể dễ dàng tìm được phòng học. 
 
Cô ta nhẹ nhàng đẩy cửa ra, song trong phòng học lại không có một bóng người. 
 
Chúc Phi không khỏi thờ dài một tiếng. 
 
Chẳng lẽ bây giờ là giờ nghỉ trưa sao?
 
Cô ta liếc nhìn ba chỗ ngồi đều chồng chất sách vở, bài thi và một số thứ khác, tuy nhiên vẫn có thể dễ dàng nhận ra chủ nhân của mỗi chỗ ngồi là ai. 
 
Nhân lúc không có ai, Chúc Phi đánh liều đi đến định xem lén tài liệu của họ. 
 
Không ngờ rằng cô ta vừa cầm quyển sổ ghi chú của Chúc Gia Âm lên thì phát hiện một thứ khá bất ngờ bên dưới. 
 
Màu vàng óng ánh bắt mắt, ma xui quỷ khiến thế nào Chúc Phi lại cầm miếng tròn vàng vàng đấy lên. 
 
“Đây là… huy chương sao?”




 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui