CHƯƠNG 31
Đối mặt với Đoan Mộc Nguyên lạnh nhạt, dưới ánh mắt của đám đông, Chúc Phỉ cảm thấy rất mất tự nhiên.
Nhưng mà ánh mắt Đoan Mộc Nguyên nhìn cô ta cũng không khá khẩm hơn là bao.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thật ra lúc đầu anh không ngờ Chúc Phỉ cũng ở trong phòng này, sự tồn tại của đối phương khá mờ nhạt, không hề bắt mắt và dễ nhận ra như Chúc Gia Âm.
Nhưng mà bây giờ Chúc Phỉ gọi anh lại và đứng trước mặt anh…
Gương mặt trắng nõn, yếu mềm ngước lên, rất hấp dẫn ánh nhìn của người khác.
Cảm giác này rất kỳ lạ.
Đoan Mộc Nguyên lùi về sau nửa bước, trầm tư suy nghĩ.
Trên người Chúc Phỉ có cảm giác không hòa hợp, rõ ràng là anh không định quan tâm cô ta nhưng lại bị giữ chân lại một cách kỳ quái.
Cô ta có sức mạnh gì đặc biệt sao?
Thấy vẻ mặt của Đoan Mộc Nguyên ngày càng mất kiên nhẫn, Chúc Phỉ cũng không muốn để anh chờ lâu nên đã hỏi câu hỏi trong lòng:
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Mình… Mình định tham gia kỳ kiểm tra vào đội tuyển Hóa và Lý, tuần sau cậu có đến trường không?”
Chúc Phỉ siết chặt quai cặp.
Đoan Mộc Nguyên có thể tham gia lần khảo sát môn Toán này có nghĩa là gần đây anh không bận rộn, chắc là cũng đủ thời gian để tham gia các môn khác.
Nếu có thể cùng nhau tham gia thì chẳng phải sẽ có thêm một cơ hội ở chung sao?!
Chúc Phỉ tin rằng chỉ cần cho cô ta một ít thời gian, cô ta nhất định có thể làm Đoan Mộc Nguyên nhìn cô ta với ánh mắt khác.
“Môn khác hả?”
Đoan Mộc Nguyên lắc đầu từ chối: “Đề thi mấy năm trước tôi đã nghiên cứu hết rồi nên không có hứng nữa.”
Thật ra lúc đầu anh không định tham dự, nhưng sau khi thấy tên của Chúc Gia Âm trong danh sách đăng ký, ma xui quỷ khiến thế nào mà anh cũng muốn đến đây góp vui.
Đương nhiên anh sẽ không nói câu này.
Chu Phỉ nghe vậy thì vô cùng thất vọng, cô ta còn muốn giữ chân đối phương lại nhưng Đoan Mộc Nguyên đã rời đi mà không hề lưu luyến, nhanh chóng khuất bóng ở cầu thang.
Cô ta tức đỏ mặt.
[Giai Nghệ, tối nay đợi tớ ở vườn.]
Chúc Phỉ quay đầu bước đi, cô ta lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn.
Lớp số 2, Chu Giai Nghệ cẩn thận tránh tầm nhìn của giáo viên, lén lút trả lời:
[Sao thế? Thi xong rồi hả?]
Chúc Phỉ đáp lại:
[Xong rồi, nhưng ngày mai sẽ có vòng thi thứ hai. Xin cậu đấy, bây giờ mình cần cậu giúp một việc.]
…
Trong nhà ăn.
Vào buổi chiều, nhà ăn của trường chuyên Thanh Nhai đã vô cùng tâm lý mà chuẩn bị đồ ăn nhẹ cho học sinh.
Não của Chúc Gia Âm đã phải hoạt động quá nhiều, vừa được rảnh rỗi là chạy đến ăn gà rán, khoai tây chiên với Tần Thanh ngay, hai người họ ngồi xuống vừa nói vừa cười.
Một tiếng ‘cạch’ vang lên.
Bóng người lọt vào mắt Chúc Gia Âm, cô ngẩng đầu lên, hoảng hốt nhìn Đoan Mộc Nguyên vừa đặt khay đồ ăn xuống và đang ngồi đối diện mình.
Không ít người qua lại cũng dừng bước.
“Ôi đệch, bên kia là Đoan Mộc Nguyên hả, cậu ta đến nhà ăn ăn thức ăn nhanh, tao không nhìn lầm chứ?!”
“Nhiều chỗ trống thế này mà cậu ta không ngồi, hai người ngồi đối diện chắc áp lực lắm!”
“Úi trời, đó là Chúc Gia Âm kìa!”
“À à, là người làm lỗi với Chúc Phỉ đó hả? Chân tường của Chúc Phỉ cũng bị cậu ấy đào luôn rồi, ha ha ha.”
“Đỉnh đấy! Phải có tài lắm mới có thể khiến Đoan Mộc Nguyên ngồi ăn gà rán chung đó!”
Mọi âm thanh bàn luận ở tứ phía truyền đến khiến Chúc Gia Âm nghẹn họng, đùi gà cầm trên tay cũng mất ngon.
Nhìn kiểu gì thì Đoan Mộc Nguyên cũng không nên xuất hiện ở nhà ăn học sinh.
Tình cảnh bây giờ giống như có một con hạc tiên xông vào đám gà con đang ríu rít, ngồi đối diện nhau thế này khiến cô cảm thấy rất áp lực.
Chúc Gia Âm lấy lại bình tĩnh, cô lấy một miếng khoai tây rồi chấm vào tương cà.
“Ờm… chẳng phải cậu ở lại nói chuyện với Chúc Phỉ sao?”
Đoan Mộc Nguyên nhìn sang Tần Thanh, Tần Thanh lập tức nhận ra mình là ‘bóng đèn’ nên định tránh sang chỗ khác.
Nhưng cô ấy vừa di chuyển thì Chúc Gia Âm đã nắm chặt cô ấy dưới bàn.
— Dám chạy hả? Có còn là bạn bè không vậy?!
— Ánh mắt của Đoan Mộc Nguyên hung dữ quá, giống như tớ mới là đĩa đùi gà ấy!
Tần Thanh toát hết mồ hôi hột, cô ấy giơ đĩa lên.
“Mình… Mình đi xếp hàng lấy bánh trứng nhé!”
‘Bóng đèn’ thoát thân một cách hợp tình hợp lý.
Đoan Mộc Nguyên hài lòng gật đầu, sau đó nhìn sang Chúc Gia Âm.
Anh thản nhiên nói: “Dạo này nhà họ Chúc đang gặp rắc rối nên tạm thời sẽ không gây phiền phức cho cậu. Lần thi tuyển này nhất định sẽ công bằng, những thành viên cuối cùng bước vào đội tuyển thành phố sẽ được tài trợ bởi quỹ đầu tư đứng tên mình.”
Khi Chúc Gia Âm nghe thấy lời này, đầu tiên là cảm thấy khó hiểu, sau đó cõi lòng trở nên ấm áp.
Hóa ra Đoan Mộc Nguyên cố tình đến nói với cô những lời này để cô không phải lo lắng về áp lực bên phía Chúc Phỉ.
Chẳng trách…
Khoảng thời gian trước, Chúc Dương tìm đến cửa đe dọa cô đã bị anh bắt gặp. Xem ra Đoan Mộc Nguyên đã biết hết sự thù địch của cả nhà Chúc Phỉ với cô rồi.
Tuy cô không thể xé bỏ kịch bản của nữ chính trong tay Chúc Phỉ nhưng cảm giác được người khác thấu hiểu… cũng không tồi.
Thần kinh căng thẳng của Chúc Gia Âm lập tức được giãn ra.
Cô nở nụ cười ngắn ngủi.
“Cảm ơn cậu… Mà tài trợ bao nhiêu vậy?”
“Tất cả những chi tiêu trong lúc tập luyện và thi đấu, cũng như học bổng đặc biệt.”
Đoan Mộc Nguyên xé bịch nước chấm, đổ vào cái hộp đã hết của Chúc Gia Âm.
“Đương nhiên điều kiện tiên quyết là cậu phải có năng lực vượt qua cuộc kiểm tra ngày mai, tự mình giành lấy tư cách chính thức.”
Mặt mày Chúc Gia Âm đột nhiên sáng rỡ.
Cô nhớ ra rồi! Có một quỹ trực thuộc tập đoàn Đoan Mộc luôn chú trọng bồi dưỡng nhân tài, năm nào cũng tìm kiếm thiếu niên thiên tài ở mọi lĩnh vực để giúp đỡ bọn họ học tập và nghiên cứu khoa học.
Người nào được tuyển chọn sẽ có cơ hội tham gia vào các dự án nghiên cứu quy mô lớn ngay trong quá trình học, lương một năm là cả trăm vạn chứ chẳng đùa!
Đây chắc chắn là con đường rộng mở, nhưng đối với Chúc Gia Âm hiện giờ mà nói thì còn rất xa vời.
Cô rất nóng lòng muốn thử!
Đoan Mộc Nguyên nhìn ánh mắt trong veo của cô, cảm xúc của anh cũng dần vui vẻ hơn.
Nụ cười của Chúc Gia Âm tràn trề sức sống, giống như không có chuyện gì có thể kiềm hãm cô, không có khó khăn nào có thể ngăn bước đi của cô.
Dường như ở bên cạnh cô, người ta không cần phải suy nghĩ gì sâu xa.
“Vòng thi thứ hai là đề thực tế, có cả vi phân và tích phân nữa, cậu có nắm chắc không?”
“Nói trọng điểm cho mình đi, mà đây có tính là đang lộ đề không vậy?”
Chúc Gia Âm do dự cắn một miếng gà.
Thật ra cô không lo tin tức sai lệch, cho dù Đoan Mộc Nguyên nói đề là do anh ta ra thì cô cũng không cảm thấy quá ngạc nhiên.
Chỉ là khi nghe giọng điệu này, cô lại cảm thấy Đoan Mộc Nguyên vô cùng tích cực muốn phụ đạo cho cô.
Một ứng cử viên dự bị thôi mà, sao anh ta còn quan tâm cô hơn cả bản thân cô nữa vậy!
“Không tính!”
Đoan Mộc Nguyên cúi đầu đeo bao tay vào, cố tình dẫn dắt: “Thật ra cậu có thể hỏi mình nhiều hơn, mình cũng có kha khá kinh nghiệm ở phương diện này đấy.”
Chúc Gia Âm rất ngạc nhiên.
Trông Đoan Mộc Nguyên vô cùng điềm đạm, nhưng ý định thật của anh ta lộ ra hết rồi, chỉ thiếu điều viết mấy chữ “Mau xin mình phụ đạo đi” lên mặt thôi.
Thích làm thầy người ta nhưng lại không muốn nói “Để mình dạy cậu!”.
Tính dè dặt này rất hợp với Đoan Mộc Nguyên.
“Thôi được.”
Chúc Gia Âm nín cười, quyết định thỏa mãn lòng ham hư vinh của anh. Cô mặt dày thủ thỉ: “Vậy xin cậu dạy cho mình nhé!”
Vừa dứt lời, cô lập tức nhét một miếng gà rán vào miệng anh.
Tần Thanh mới xếp hàng xong, hít sâu một hơi rồi ôm hộp bánh trứng, xoay người lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...