CHƯƠNG 3: TRỞ VỀ ĐIỂM BẮT ĐẦU
Cái gọi là tiệc sinh nhật thật ra chỉ là một buổi xã giao của người lớn. Sau ba, bốn tiếng đồng hồ, Chúc Gia Âm với tư cách một đứa trẻ mười tuổi thì chẳng có một đứa bạn nào, cô có chút buồn ngủ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Từng khuôn mặt tham gia lướt qua, từng người từng người giống như mặt mạ, Chúc Gia Âm không hề chú ý đến. Cô hoàn toàn chìm đắm vào trong giọng nước mắt ở trên tay. Mãi cho đến khi cô được dẫn về nhà, thay đồ ngủ, Chúc Gia Âm vẫn còn chìm đắm trong vui mừng như điên, khó mà kiềm chế được.
Tiếp theo là không ngừng đặt câu hỏi với âm thanh trong đầu. Ngày hôm sau, cuối cùng cô cũng hiểu thì ra trên người mình có một hệ thống.
Mặc dù cái hệ thống này khá kỳ cục, là nước mắc của tên nam chính Đoan Mộc Nguyên . . . . . . . . . nhưng dù sao vẫn là hệ thống.
Lần trùng sinh này, cô không phải cô độc một mình mà còn có bàn tay vàng. So ra cũng không kém gì với Chúc Phi.
[Không phải.]
Hệ thống thành thật nói: [Chúc Phi vẫn là nữ chính may mắn trong thế giới này, ký chủ lấy được chín mươi chín giọt nước mắt của tổng tài bá đạo, rửa sạch sự xui xẻo trước kia của mình thì vẫn khó chiếm thế thượng phong]
[Chúc Phi vẫn sẽ giành được sự yêu quý của nhà họ Chúc, hơn nữa còn thuận buồm xui gió trở thành người thừa kế.]
"Vậy thôi, tôi đâu phải lần đầu biết được cái sắp xếp này."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chúc Gia Âm thở dài, thoải mái từ bỏ.
Cô đưa bàn tay nhỏ trắng nõn ra, giọt nước mắt xuất hiện.
"Mi nói một giọt nước mắt của Đoan Mộc Nguyên có thể đổi thành một điều ước cho tôi. Điều ước gì cũng được à? Vậy tôi không phải có thể dễ dàng trở thành tỷ phú thế giới sao?"
Hệ thống nối: [Điều ước sẽ được thực hiện trong phạm vi hợp lý, hơn nữa phương thức thực hiện do hệ thống quyết định.]
Nghe mà thấy keo kiệt.
Chúc Gia Âm chửi thầm.
Thật giống như phía sau thẻ tập gym viết "Quyền giải thích thuộc sở hữu của công ty", nhưng bạn mãi mãi không biết đối phương giải thích như thế nào và khi nào sẽ ôm tiền bỏ trốn.
Nhưng nước mắt của Đoan Mộc Nguyên dễ lấy vậy sao? !
Chỉ cần tưởng tượng một chút hình ảnh anh ta khóc thút thít thì Chúc Gia Âm đã sợ run cả người.
Cô nhịn cái cảm giác nguy hiểm khắp nơi đi, tiếp tục hỏi.
"Nếu tôi không gom đủ số nước mắt lại thì có bị phạt gì không?"
[Ký chủ sẽ không thay đổi được vận mệnh, cùng ngày cùng thàng cùng năm đó sẽ chết.]
Một cơn gió lạnh thổi qua.
Âm thanh của hệ thống không nhanh không chậm, mang theo kiểu bình tĩnh, không phải con người mà là máy móc.
Sau khi Chúc Gia Âm nghe xong, sau lưng nổi da gà, rợn người.
Cô lắc đầu.
Không còn các nào, xem ra, cô vẫn phải gánh trên lưng trách nhiệm làm cho Đoan Mộc Nguyên phải khóc. Nếu không tuổi thọ của cô sẽ giống như kiếp trước, chỉ hơn hai mươi, ngắn ngủi như thế, không đáng giá như thế.
Chuyện này chỉ có thể tạm thời để qua một bên, dù sao thì Chúc Gia Âm cảm thấy mình nên tính toán kỹ mới có thể xác định biện pháp hợp lý hơn là độc ác khiến bạn nhỏ khóc nhè.
Lúc này, giọt nước mắt trên tay lại khiến Chúc Gia Âm vô cùng quan tâm.
Căn cứ theo hướng dẫn của hệ thống, Chúc Gia Âm im lặng cầu nguyện ở trong lòng, lặp đi lặp lại ba lần, đồng thời tay cầm giọt nước mắt.
Chúc Gia Âm hít một hơi sâu.
"Tôi không làm bài tập, tôi không muốn làm bài tập, tôi không muốn làm bài tập!"
Hệ thống đợi rất lâu, nghe được điều ước của cô quả thật cạn lời.
[Chuyện này? Bạn muốn lãng phí một điều ước sao?]
"Không được sao?"
[Cũng không phải không được . . . . . . . . . . . . .]
Kèm theo tiếng thở dài bất đắc dĩ, giọt nước mắt trong tay Chúc Gia Âm cũng đã biến mất.
Hiệu quả rồi?
Cô vội vàng chạy từ trên giường xuống, xỏ dép vào đi tìm cặp sách của mình. Nhưng mà cho dù tìm như thế nào cũng không tìm được vờ bài tập trong cặp sách.
Chúc Gia Âm cười không được mà khóc cũng không xong, lẽ nào tác dụng của điều ước chính là làm vở bài tập biến mất?
Đây tính hoàn thành điều ước gì chứ. Thầy cô còn lâu mới tin cái lí do làm mất vở bài tập.
Trong lúc cô lắc đầu, thở dài thì bên ngoài đột nhiên có giọng nói lễ phép vang lên. Dì Lý quản gia chính trong nhà đẩy cửa đi vào, vô cùng áy náy sờ đầu cô.
"Gia Âm ơi, dì xin lỗi cháu! Lúc nãy dì lau bàn làm đổ nước lau bàn lên sách và vở bài tập, dì đã gọi điện thoại giải thích với chủ nhiệm lớp của cháu rồi, cuối tuần sẽ mua vở mới, tuần này có thể không phải làm bài tập Olympic toán."
Câu chuyện thay đổi khiến Chúc Gia Âm ngẩn ra, trong lòng thầm hô kỳ diệu.
Thì ra là vậy, giọt nước mắt thật sự có tác dụng.
"Quá tuyệt vời!"
Chúc Gia Âm ngay lập tức vui vẻ trở lại, lộ ra nụ cười tươi hớn hở. Từ nhỏ đến lớn, cô đau đầu nhất là toán Olympic -- Cho dù độ khó của bài tập tiểu học cũng vô cùng gàn gở khiến người ta phát ghét.
Dì Lý khá cưng chiều nhìn Chúc Gia Âm nhảy lên nhảy xuống, trong miệng nói: "Con bé này . . . . . . ."
Mặc dù hơi phê bình nhưng cũng không có ý la mắng gì, ngược lại bà dịu dàng vuốt nhẹ đầu cô.
"Trốn được làm bài tập nên vui vậy sao?"
"Vâng ạ, vâng ạ. Cảm ơn dì Lý."
Nhưng mà Chúc Gia Âm vừa cười hì hì lại lập tức im lặng.
Dì Lý cảm thấy kì lạ, nhìn theo ánh mắt của cô. Lúc này, phòng bên cạnh truyền đến tiếng cãi vã loảng xoảng.
Nụ cười của dì Lý cũng lập tức biến mất.
Là tiếng cãi nhau của ông bà chủ.
"Ấy, đừng đi, Gia Âm."
Bà không ngăn kịp, Chúc Gia Âm đã cúi đầu, uốn lưng, chuồn ta từ dưới cánh tay của bà
Chúc Gia Âm nhỏ con nhưng chân lại không ngắn, mấy bước là ra khỏi phòng, đi về phía phòng sách bên cạnh.
Càng đến gần, càng nghe rõ tiếng khóc của Lư Phương ở bên trong.
"Em đã nói con bé không giống em! Mọi người hễ tí là nhắc mà anh không tin!"
"Bây giờ phải làm sao? Điều tra được rồi."
Chúc Dương khàn giọng nói: "Việc này làm sao có thể ôm nhầm được?"
"Anh còn nói! Chuyện này đều do anh chọn bệnh viện không chất lượng. Em đã nói từ lâu đến bệnh viện quý tộc Đảo Hong Kong để sinh rồi."
"Em khóc cái gì mà khóc. Bây giờ việc quan trọng là liên lạc với phía bệnh viện, tìm con gái ruột của chúng ta --"
Lư Phương vừa nghĩ đến con gái ruột không rõ sống chết, cảm xúc gần như sụp đổ, càng khóc dữ hơn.
"Huhuhuhu . . . . . . . . . . . mẹ . . . . . . . . . cục cưng đáng thương của mẹ đang ở đâu rồi! Tìm đi tìm lại chỉ còn thị trấn Dương Sơn, đó là chỗ nông thôn kỳ quái nào cơ chứ."
Cuộc đối thoại mơ hồ của hai người đều truyền đến tai Chúc Gia Âm, không khác gì tiếng sấm.
Nhanh vậy sao?
Chúc Gia Âm run rẩy, tay vịn vào cửa mới miễn cưỡng đứng vững được.
Cô trăm ngàn lần không ngờ rằng, mấy câu của mình lại có thể thật sự kích động bệnh đa nghi của Lư Phương như vậy, đã điều tra được chuyện lúc mới sinh.
Xem ra, mình và đứa con cha mẹ Chúc mong đợi quả thật quá khác biệt . . . . . . . . . .
Chúc Gia Âm cười khổ.
Không ngờ, mình và Chúc Phi lại nhanh chóng thay đổi vị trí như vậy. Mặc dù chuyện này do cô cố tình thúc đẩy nhưng nhất thời, trong lòng cô vẫn cảm giác dở khóc dở cười vớ vẩn.
Khác biệt giữa tám tuổi và hai mươi tuổi quá lớn . . . . . . . . .
Cô đang suy nghĩ nên đẩy cửa vào hay là không rồi diễn một màn kịch con không nghe, con không nghe thì dì Lý ở phía sau đã vội vàng chạy tới, vẻ mặt hốt hoảng ôm lấy cô, đưa về phòng nhỏ.
"Ông chủ, bà chủ có chuyện cần bàn bạc! Gia Âm ngoan, cháu tự chơi một mình . . . . . . . . . ."
Có lẽ là cha mẹ Chúc đã dặn dò, không được để Chúc Gia Âm nghe thấy cuộc tranh cãi. Dì Lý cẩn thận dỗ dành, truyền vào đến tai Chúc Gia Âm lại vô cùng nặng nề.
Thấy tình hình như vậy, cô cũng lười so đo. Cô ngoan ngoãn tựa đầu vào vai ấm áp của dì Lý, cảm nhận thời gian yên bình không có nhiều ở nhà họ Chúc.
--------
Tốc độ làm việc của nhà họ Chúc rất nhanh, hết thảy trong im lặng, không nói cho Chúc Gia Âm biết nhưng không quá hai ngày, cô học xong về nhà thì nhìn thấy một đôi nam nữ ăn mặc như nông dân đứng trước cửa.
Thì ra là vợ chồng nhà họ Lưu, cha mẹ ruột của Chúc Gia Âm. Bọn họ vừa nhận được thông báo của bệnh viện thì ngay lập tức tìm đến đây.
Người đàn ông tên Lưu Đào, dáng người không cao, đứng lui vào trong góc, còn người phụ nữ thì tùy tiện, tương đối mạnh mẽ, chống một tay trên eo, tay còn lại cầm một túi nông sản khoai tây, khoai lang, vân vân.
Vẻ mặt của Lư Phương không được tốt, chán ghét nhìn phía sau hai người, trông thấy không có bóng dáng nhỏ bé trong lòng mong đợi thì càng mất kiên nhẫn.
"Ông Lưu, bà Lưu. Tôi không phải đã nói mời hai người dẫn Chúc Phi đến hay sao?"
"Chúc Phi? à à . . . . . . . . . dẫn cái gì mà dẫn. Chuyện này còn chưa thương lượng xong đâu! Ôi, đây là Gia Âm nhà ta sao!"
Người đàn bà chua ngoa không chút khách khí đi nhanh vào trong, đặt túi đồ xuống, đất vụn rơi trên mặt đất.
Trên mặt bà nở nụ cười, ngón tay thô ráp véo mặt Chúc Gia Âm.
Vương Tuyết mai, mẹ ruột của Chúc Gia Âm.
Cô lạnh nhạt nhìn bà, không nói gì.
Kiếp trước cô có ấn tượng không tốt với người đàn bà này. Bởi vì bà ta hoàn toàn là người ích kỷ, sau khi dành được khoản "bồi thường" của nhà họ Chúc và bệnh viện thì bỏ trốn, dẫn theo chồng và con trai biến mất, ăn sung mặc sướng dường như chẳng liên quan gì đến cô.
Cuối cùng, Chúc Dương lên tiếng, nói không phải lo lắng, nếu Chúc Gia Âm không có chỗ ở thì vẫn có thể ở lại nhà họ Chúc, làm con gái nuôi.
Chúc Gia Âm vô cùng hài lòng, nghĩ rằng đây là biểu hiện không nỡ xa mình, thương mình của cha mẹ. Nhưng mà, sau này Chúc Phi từng bước từng bước lấy được phòng của cô, tài sản của cô, tất cả của cô . . . . . . . . . cô mới phát hiện ra, sau khi chuyện thiên kim tiểu thư giả bị phơi bày, Chúc Gia Âm đã là cọng cỏ có cũng được, không có cũng được của nhà họ Chúc.
Vị trí bố thí này chẳng qua chỉ là một câu khách sáo, bản thân cô còn đắc ý, vênh váo làm chị hai, còn tranh chấp với Chúc Phi, thật là hoang đường, buồn cười!
Vương Tuyết Mai vừa nhìn thấy Chúc Gia Âm, trong lòng có chút kinh ngạc. Thầm nghĩ đây là nhà có tiền, nuôi con thật trắng trẻo, đáng yêu. Nhưng rất nhanh, bà cảm thấy Chúc Gia Âm không chú ý, vội vàng khua tay.
"Sợ là con . . . . . dì Chúc của con chưa nói?"
Vương Tuyết Mai lẩm bẩm, hoàn toàn giống như muốn giải thích rõ chuyện hai nhà ôm nhầm con.
Cuối cùng, bà ngồi xuống, cười mỉa: "Sao? Nhìn thấy mẹ muốn thơm không? Chúng ta thật giống . . . . . . . ."
"Được rồi, được rồi. Nếu bà không dẫn Phi Phi đến thì nhanh nói chuyện hôm nay đi."
Mọi sự chú ý của Lư Phương đều đặt lên người Chúc Phi. Bà nhìn qua ảnh thấy Chúc Phi xinh đẹp, yếu ớt, đáng yêu, nhút nhát, trong lòng vô cùng lo lắng. Bà hận không thể đón ngay đứa con gầy yếu, đáng thương về để cưng chiều. Nhưng đối mặt với Chúc Gia Âm, Lư Phương cũng hơi thấp thỏm, không yên, lại không biết nên nói như thế nào.
Giờ phút này, Vương Tuyết Mai đã nói rõ chuyện ra rồi, bà chỉ có thể nhắm mắt, cộc cằn kéo Chúc Gia Âm đi để cô ngồi lên sofa phía sau.
Vương Tuyết Mai nhanh chóng kéo chồng ngồi xuống, xoa tay: "Ôi, đúng, tổng giám đốc Lư! Bệnh viện kia nói chuyện lại là sai lầm nghiêm trọng, hai nhà đều sẽ được bồi thường tiền. Tôi suy nghĩ thấy mấy năm nay kinh tế gia đình khó khăn, nuôi con bé Phi Phi dễ bị bệnh này tốn cũng không ít tiền . . . . . . . ."
Nói tới nói lui cũng chỉ là đòi tiền.
Lư Phương càng khinh thường nhìn bọn họ, khoanh tay vô cùng lạnh lùng.
Chúc Gia Âm ngồi trên sofa, lắc lư đôi chân đi tất gấu đáng yêu, liếc nhìn xem thường.
Cô dần dần mất hứng với nội dung hai bên nói chuyện. Cái cảnh này trong suy đoán của cô chắc cũng không khác gì với kiếp trước là mấy.
Cũng may sắp đến năm giờ rồi, đã đến thời gian cô hẹn bạn Đoan Mộc Nguyên đến. Cuối cùng, lúc giờ đi gặp anh ta và lúc Vương Tuyết Mai đi cũng không trùng.
Chúc Gia Âm ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, không lâu sau chuông điện tử trước cửa vang lên.
Dì Lý nhanh chóng ra mở cửa. Đoan Mộc Nguyên mặc một áo khoác dài đứng trước cửa thò đầu nhìn vào.
"Cháu chào dì Lư, . . . . . . . . . . . . . . . Chúc Gia Âm!"
Cậu hậm hực nói: "Anh đã nói rồi. Anh có thể cho em một trăm chiếc khăn tay, tại sao cứ nhất định bắt anh đến nhà trả khăn tay?"
Mắt Chúc Gia Âm sáng lên.
Hôm nay cô vốn chỉ thử vận may nên mới đến lớp bên cạnh chuyển lời, không ngờ Đoan Mộc Nguyên khá là uy tín, nói đến là đến, không trễ một phút.
Cô trượt từ trên sofa xuống, đẩy Lư Phương ở phía trước ra, lạch bạch chạy ra ngoài cửa.
"Khăn tay không quan trọng. Tiểu Nguyên, em có cái này cho anh xem nè."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...