CHƯƠNG 24: MỤC TIÊU MỚI
Những thông tin về mảnh đất này giống như mây khói lướt qua, từng việc hiện ra trước mắt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Kiếp trước, thật ra Chúc Gia Âm chưa từng quản lý công việc kinh doanh của nhà họ Chúc bởi vì cô kém cỏi. Chúc Dương cũng không yêu cầu bồi dưỡng người thừa kế gì cả, mãi cho đến khi Chúc Phi quay về thì chỉ còn tình cảm cha con trên danh nghĩa.
Nhưng cho dù như vậy, Chúc Gia Âm cũng nhớ kỹ hạng mục hợp tác đầu tư của hai nhà được gọi là "Quảng trường trung tâm Lam Toàn".
Sau khi khởi công xây dựng, nơi đây đã xảy ra một tai nạn sụt lún nền đất vô cùng nghiêm trọng, làm cho mười mấy người dân bị thương, trong đó có nam người thiệt mạng.
Sự kiện này được báo chí truyền thông đưa tin, khiêng cả nước khiếp sợ. Công ty xây dựng của nhà họ Chúc lập tức bị mọi người chỉ trích, danh tiếng tụt dốc, cổ phiếu rớt giá thảm hại.
Sau đó, sự cố này lại trở thành bước ngoặt lên mây của Chúc Phi.
Cô ta "hoàn hảo" tham gia vào phòng quan hệ công chúng và giải quyết khủng hoảng của nhà họ Chúc, tổ chức họp báo chuyên môn, chân thành xin lỗi, an ủi người bị hại. Bản lĩnh giải quyết sự cố khiến cả thành phố Giang Nam đều phải kinh ngạc, tán thưởng không thôi.
Thái độ của Đoan Mộc Nguyên đối với Chúc Phi cũng vì vậy càng thêm tán thưởng. Đối lập lại, Chúc Gia Âm chỉ lui về trong góc một mình chua xót.
Bỏ qua cảm giác chua xót đột ngột dâng lên trong lòng, Chúc Gia Âm lại quay về tập trung vào tư liệu trước mắt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bây giờ nghĩ lại, vấn đề thật sự phía sau của sự cố đó đã bị nhà họ Chúc che dấu.
Đó chính là xây dựng trung tâm thương mại, bản thân đã có thiếu sót, đa số các thiết kế cũng hoàn toàn không hợp lý.
Chúc Gia Âm tra cứu thông tin trên mạng phát hiện Quảng trường trung tâm Ngọc Toàn đã động thổ cách đây không lâu.
Trong lòng cô đã nghĩ ra cách rồi. Dựa vào đầu tư cổ phiếu kiếm tiền thì trong thời gian ngắn hoàn toàn không thể kiếm đủ 500 vạn.
Ông chủ lớn đích thị là Đoan Mộc Nguyên!
. . . . . . . . .
Nhà họ Chúc.
"Mẹ, điều kiện của mẹ gì mà quá hoang đường! Làm sao có thể thực hiện được ạ!"
"Con cứ mặc kệ bọn họ có kiếm được tiền hay không. Cho dù không đủ, ba tháng sau mẹ cũng tìm cách đuổi nó khỏi Giang Nam."
Năm trăm vạn, miễn phí thì không muốn. Dù sao nhìn thấy mặt mày xanh xám của mấy người nhà họ Lưu, trong lòng bà càng sảng khoái.
Lư Phương ung dung uống trà rồi nói với Chúc Phi: "Cái miếng ngọc bội gì đó ở đâu rồi, con còn đeo không?"
Chúc Phi nắm miếng ngọc bội màu trắng trên cổ, vẻ mặt lúc trắng lúc đen, nhất thời tức giận nhưng không nói ra được.
Miếng ngọc bội này hình cái khóa, nhìn rất bình thường, chạm trổ cũng rất cẩu thả, nhưng chỉ có mình cô ta mới hiểu nó thật sự quan trọng cỡ nào!
Từ khi nào rơi vào tay Chúc Phi thì càng ngày càng cho thấy tác dụng kỳ diệu siêu đẳng của nó. Không chỉ khiến cô ngày càng may mắn, thuận lợi vượt qua các kỳ thi, điền bừa cũng đúng hết, còn lúc cô ta bị bệnh, nó tỏa ra một làn khí mát lạnh vô cùng thần kỳ, xua tan tất cả bệnh tật ốm đau.
Thậm chí có một lần, Chúc Phi chuẩn bị ra ngoài bỗng nhiên không tìm thấy ngọc bội, trễ năm phút trùng hợp tránh được tai nạn xe liên hoàn rất nghiêm trọng.
Từ nhỏ tâm tư Chúc Phi đã kín đáo, cô ta luôn giữ chặt bí mật này, không nói cho bất kỳ ai.
Ngoài mặt cô ta giả vờ như không có chuyện gì cả, thật ra đã xem miếng ngọc bội như là bảo vật thần kỳ, có thể thay đổi vận mệnh, tuyệt đối không cho phép ai cướp nó đi.
Tuy nhiên, Lư Phương lại không hiểu tại sao vẻ mặt Chúc Phi bỗng trở nên cứng nhắc, cầm miếng ngọc không buông.
"Cái đồ củ xì này có gì tốt chứ!
Kiểu trang sức chất lượng kém này ngoài hàng vỉa hè mấy trăm tệ cũng có thể mua được."
Với tài sản và quyền lực của nhà họ Chúc, Chúc Phi sao bây giờ tầm mắt hạn hẹp vẫn cầm cái cục đá không buông?
Lư Phương đặt ly trà xuống, quay ra nói: "Mẹ sẽ mua miếng mới cho con. Vật bảo gia truyền nhà họ Lưu có thể đáng mấy đồng! Chúng ta muốn mua thì mua được cả Dương chi Bạch ngọc."
"Đây . . . . . . . không phải vấn đề tiền bạc."
Chúc Phi toát mồ hôi lạnh.
Ánh mắt Lư Phương đầy kinh ngạc, nhất thời cực kỳ áp lực.
Chúc Phi kiên quyết nói: "Con đương nhiên không nhỏ mọn như vậy, nhưng mà . . . . . . . . dù sao cũng là kỷ vật bà nội tặng con. . . . . . ."
"Bà ta là bà nội con cái gì!"
Lư Phương nghe được đáp án thì đập bàn, đứng dậy không hài lòng.
"Hôm nay con không đi cùng mẹ mà xem, người nhà họ Lưu đó làm gì còn nhớ đến chút tình cảm nhỏ nhoi của con? Tất cả đều nghe theo lời Chúc Gia Âm, ngay cả hỏi thăm con cũng không có."
"Đã như vậy, con còn nhớ nhung gọi bọn họ là mẹ, là bà nội? Rốt cuộc do mẹ không nuôi dậy con từ nên con mới nhớ về nhà họ Lưu có phải không?"
Lư Phương càng nói càng kích động, thậm chí cả người run lên không kiềm được.
Vẻ mặt Chúc Phi tái nhợt cắn môi, miếng ngọc trong tay siết chặt gần như cắt đứt cả xương xốt.
Mất đi đoạn thời thơ ấu, đối với Lư Phương mà nói đó luôn là cái gai trong tim, đâm sâu vào trong xương thịt, rất khó nhổ đi.
Còn đối với Chúc Phi, làm sao không có khoảng cách với Lư Phương?
Chúc Phi suy nghĩ trong đầu mấy lần, cuối cùng vẫn không nói tầm quan trọng của miếng ngọc bội.
Ngoại trừ bản thân, cô ta không thể tin tưởng bất kỳ ai.
"Con biết rồi, chỉ là miếng ngọc thôi, đưa thì đưa."
Chúc Phi không bằng lòng giả vờ buông, chạy lại ôm Lư Phương rồi an ủi.
"Mẹ, mẹ đừng giận nhé. Mẹ tốt nhất, con chưa từng nghĩ sẽ rời xa mẹ . . . . . . . ."
Chúc Phi thầm nghiến răng, cô ta không tin, Chúc Gia Âm có khả năng kiếm được năm trăm vạn!
Sau một trận ầm ĩ, tinh thần Chúc Phi giảm sút, quay về phòng mình định đọc sách nhưng lại chẳng chữ nào vào đầu.
Cô ta lật đi lật lại, cuối cùng chỉ có thể lục lọi điện thoại, thử nhắn tin cho Đoan Mộc Nguyên, nhờ hướng dẫn bài thi lần trước.
Đây cũng là một thói quen nhỏ có tính toán của cô ta.
Cho dù có chuyện hay không có chuyện, Chúc Phi đều thích chia sẻ những chuyện thú vị gần đây với Đoan Mộc Nguyên hoặc nhờ anh tìm đáp án, tuy số lần đối phương phản hồi không nhiều nhưng cũng đủ nhiều để có cảm giác tồn tại, khoảng cách giữa người với người đương nhiên sẽ dần dần kéo lại gần.
Nhưng mà, hôm nay đã muộn rồi rất có thể không có phản hồi.
Chúc Phi chụp hai câu hỏi vật lý khó gửi cho Đoan Mộc Nguyên, vừa định cất điện thoại đi thì nghe tiếng chuông tin nhắn.
"Tinh --"
Tin nhắn chưa đọc hiện lên.
Đoan Mộc Nguyên thế mà trả lời trong tích tắc!
Chuyện này cực kỳ hiếm, trong lòng Chúc Phi chấn động, vô cùng vui sướng. Cô ta lập tức lao tới bàn cầm điện thoại lên, run rẩy mở điện thoại.
Nhưng mà, những dòng chữ trên màn hình lại khiến nụ cười cô ta tắt lịm trong nháy mắt.
Đoan Mộc Nguyên: [Cái này? Những câu này đều không làm được?]
Trong đầu Chúc Phi ong ong, thoáng chốc trống rỗng, rồi từ trống rỗng sinh ra sợ hãi.
Tại sao lại có giọng điệu thế này?
Câu hỏi cô hỏi quá ngớ ngẩn hay là Đoan Mộc Nguyên cảm thấy cô ta phiền?
. . . . . . . . .
"Đừng bấm lung tung."
Đoan Mộc Nguyên hơi nhíu mày, đập bàn tay đang nghịch ngợm của Chúc Gia Âm, cố nhét cái nĩa ăn bánh kem vào tay cô.
"Ăn bánh kem đi!"
Vừa nãy nắm được cơ hội trêu đùa Chúc Phi một lần, lại nhìn thấy điện thoại Đoan Mộc Nguyên sáng lên, từng tin nhắn nhanh chóng được gửi đến, tâm trạng của Chúc Gia Âm ngay lập tức vô cùng tốt.
"Em xin lỗi [khóc], làm phiền công việc của anh à?"
"Em thấy đề thi lần trước có kiến thức mới thì nghĩ ngay đến anh có khả năng giải cái đề vật lý khó, lần trước cũng giúp em rất nhiều . . . . . ."
"Em xin lỗi [Tủi thân]. Anh làm việc đi, chú ý nhiệt độ, buổi tối gió lớn lắm!"
Chúc Phi cẩn thận, dè dặt chọn lọc từ ngữ, dáng vẻ thấp kém trước mặt "nam thần" và dáng vẻ bạch liên hoa ở trường học hoàn toàn khác nhau.
Chúc Gia Âm vừa cười vừa đẩy miếng bánh ngọt ngàn lớp của mình về phía trước và ra vẻ khách sáo.
"Em không ăn. Hôm nay đặc biệt mời anh đó. Đây là cửa hàng mới của nhãn hiệu vô cùng nổi, anh không phải ngại, em có tiền học bổng đủ để thanh toán."
"Đặc biệt mời anh"
Đoan Mộc Nguyên đang cầm cái nĩa tinh xảo trong tay, mặt mày nhăn lại không khác dâu tây kẹp bánh ngọt là mấy.
Chúc Gia Âm biết mình đang nói gì không?
Tầm mắt của anh khẽ di chuyển, kiềm chế không được nhìn xung quanh.
Tiệm bánh ngọt trong trung tâm thành phố này là nhãn hiệu nổi tiếng trên mạng ở nước ngoài du nhập vào, vừa khai trương hai ngày, khá nổi.
Trong cửa hàng trần đầy phong cách thiếu nữ, chỗ nào cũng treo thú bông đáng yêu, bong bóng màu hồng.
Trong tiệm đông đúc, ngoại trừ người gom order xếp hàng thì toàn là những cặp đôi yêu nhau.
Mùi giấm chua của tình yêu có khắp mọi nơi.
Đoan Mộc Nguyên cười lạnh, nhìn Chúc Gia Âm đang cười khéo léo, bỗng một câu nói xuất hiện trong đầu --
"Tự dưng xum xoe, không gian thì trộm."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...