CHƯƠNG 20: EM CÓ BUỒN KHÔNG?
"Phi Phi, tớ . . . . . . . . . . . vốn dĩ lần này tớ vì giúp cậu nên mới phạm lỗi như vậy! Cậu có thể nói với dì không? Cầu xin cậu đó, giúp tớ đi mà!"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nước mắt của Sở Mộng rơi thành hàng, khóc lóc kéo áo Chúc Phi.
Tuy nhiên, Chúc Phi chỉ mang vẻ mặt trách mắng, nhìn cô ta rồi chậm rãi lắc đầu.
"Tớ nhờ cậu làm chuyện này khi nào? Ngày hôm đó về nhà, tớ vốn cảm thấy cậu hơi kỳ lạ, nên sớm nói chuyện này với thầy giáo thì sẽ không có chuyện phiền phức rồi."
"Chỉ là chuyện nhỏ như vậy, cậu còn không nhận sai, làm trễ nãi thời gian học của các bạn sao?"
Sở Mộng hết hy vọng, ôm mặt khóc nức nở, hoàn toàn luống cuống.
Người trước mặt là Chúc Phi sao?
Cô ta thế mà lại nói những lời này đổ hết tất cả trách nhiệm lên đầu mình.
"Hix . . . . . . cậu . . . . . . cậu hoàn toàn mặc kệ tớ sao?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Ừ, bảo tớ phải nói sao mới được đây?"
Chút trào phúng xẹt qua đáy mắt Chúc Phi.
Hành động của Sở Mộng thật sự ngu ngốc, người ra còn chưa tìm được bằng chứng thật sự, cô ta đã khóc ầm lên / vở lỡ rồi, thật vô dụng.
Chỉ cần khăng khăng không nhận, nói gần đây mình không ở đại lộ Phong Quang, âm thầm tặng quà xin xỏ thì chuyện nhỏ này nhanh chóng sẽ bỏ qua thôi.
Chúc Gia Âm làm gì có khả năng ép cô ta nhận?
Chẳng qua là trước mặt hai thầy giáo vẫn đang ở đây, bạn bè xung quanh cũng để ý, Chúc Phi vẫn chuẩn bị biểu hiện một ấn tượng tốt trọng tình trọng nghĩa.
Xoay người, trên mặt cô ta mang vẻ ân hận.
Chúc Phi cúi người thật thấp chào hai thầy giáo trên bục giảng.
"Thầy Từ, em thành thật xin lỗi. Thật ra, chuyện Sở Mộng đặt điều nói xấu em đã biết từ lâu, nhưng vì cậu ấy là bạn của em, em do dự không nói ra. Là lỗi của em ạ."
Nói xong, cô ta còn chân thành nói với Chúc Gia Âm đang đứng ngoài cửa sổ: "Gia Âm, mong cậu tha thứ cho hành động nhất thời xúc động của cậu ấy. Các thầy cô nhất định sẽ dựa theo quy định để kỷ luật hành động thô lỗ của Sở Mộng, thực nghiệm Thanh Nhai sẽ không đổ oan cho người vô tội."
"Tớ thay mặt Sở Mộng xin lỗi cậu, thành thật xin lỗi!"
Chúc Phi vừa rưng rưng nước mắt, chân thành xin lỗi vừa cúi thấp người xuống.
Cái cúi đầu này rất chậm, lại rất trịnh trọng, thậm chí so với lúc nãy còn cẩn thận hơn nhiều, có ý Chúc Gia Âm không nói tha lỗi thì cô ta sẽ không đứng dậy.
Màn kịch trước mặt thay đổi thật nhanh, học sinh trong lớp 1 xem kịch mà sắp ngu luôn rồi.
Chúc Phi thế mà lại cúi đầu xin lỗi trước, còn Sở Mộng ở bên cạnh còn đang ôm mặt, khóc sướt mướt.
Có bạn học đứng lên bênh vực.
"Phi Phi, cậu xin lỗi làm gì! Cậu cũng bị Sở Mộng liên lụy, chuyện này đâu phải lỗi của cậu . . . . ."
"Đúng đó. Đuổi học Sở Mộng đi! Loại người này trà trộng vào trong lớp thực nghiệm chúng ta chỉ lười biếng, tớ thấy cậu ta không đủ tư cách."
"Cuối cùng làm rõ ngọn nguồn rồi. Phi Phi thật là quá trọng tình cảm, còn xin lỗi thay cậu ta. Chúng ta không đổ oan cho người tốt là được rồi . . . . . . . ."
Chúc Gia Âm ghé sát vào cửa sổ nghe chuyện bên trong thì cười mỉa.
Mặc kệ bạn học hay thầy giáo xung quanh đều mê hoặc, không ngờ cách dùng lời nói của Chúc Phi thật thông minh, tóm lại là Sở Mộng xem ra không thoát được rồi.
Còn Chúc Phi chắc chắc sẽ không bị ảnh hưởng quá nhiều, nhiều nhất cũng chỉ là bị giáo viên trách mắng thôi.
Mất đi một quân tốt xông pha chiến đấu, đối với Chúc Phi mà nói cũng chẳng mảy may gì.
Thấy cô định đi, hệ thống thắc mắc: [Bạn không ở lại đợi nghe kết quả sao?]
"Không hứng thú. Lát nữa Lư Phương sẽ đến lại càng phiền. Tôi không muốn nhìn bản mặt bà ta."
Chúc Gia Âm mất hứng, miễn cưỡng gật đầu rồi rời đi, không quan tâm lớp 1 xảy ra chuyện gì nữa.
. . . . . . . . .
Lớp 2.
"Nói như vậy là Sở Mộng vu oan cho cậu? !"
"Wow, lòng người hiểm ác. Không ngờ lớp thực nghiệm còn có loại nhân tài rác rưởi như thế."
"Đúng đó. Gia Âm à, điều tra rõ là tốt rồi! Dù sao điểm số là do cậu làm được, không ai đoạt được!"
"Lúc nãy cậu ta có biểu cảm thế nào, nghe nói khóc thảm thiết lắm hả?"
Vừa quay về lớp của mình, Chúc Gia Âm còn chưa kịp đối phó với sự nhiệt tình của mọi người xung quanh thì Đoan Mộc Nguyên đã đến.
Anh vừa bước vào lớp, bầu không khí vui vẻ khắp nơi bỗng im như thóc, thu lại một cách kỳ lạ.
Chuyện này cũng không thể trách học sinh bình thường sợ anh được, thật ra khí chất xung quanh Đoan Mộc Nguyên không giống như một học sinh cấp ba mười mấy tuổi, luôn có cảm giác như người lạ chớ lại gần.
Nhưng mà, hôm nay anh đến trường lại thật giống như đến học hai tiết, ngồi vào chỗ rồi tùy tiện cầm một cuốn sách bài tập lên đọc.
Phòng học yên tĩnh mười mấy giây rồi nhanh chóng khôi phục trạng thái nói chuyện ồn ào.
Thần kinh căng thẳng của Chúc Gia Âm cũng được thả lỏng, cô đưa mắt nhìn thời khóa biểu, tiếp theo là tiết Hóa.
Hay thật, cô còn rất nhiều bài tập về nhà chưa làm nữa, không thể vì chuyện của Chúc Phi mà làm chậm trễ bản thân!
Chúc Gia Âm lạnh lòng, lập tức lấy sách giáo khoa và bài tập ra xem trước.
Song vào lúc này, Đoan Mộc Nguyên ở phía sau bỗng nhiên nhẹ nhàng hỏi: "Em không buồn sao?"
Chúc Gia Âm dừng bút, giật mình.
Đoan Mộc Nguyên đột nhiên hỏi như vậy, hỏi cô chuyện bị tố cáo gian lận sao?
"Chuyện bọn họ bôi nhọ em, chắc chắn sẽ bị lãnh đạo lo giữ thể diện dơ cao đánh khẽ."
Đoan Mộc Nguyên lật một trang sách, bình tĩnh nói tiếp: "Em không thấy buồn sao?"
Bọn họ? !
Chúc Gia Âm nắm được điểm mấu chốt, nhạy cảm run lên.
Nhất thời, giống như có một luồng điện kích thích chạy vào đầu cô, cô không kiềm chế được, hít một hơi sâu.
Câu này là sao, những lời nói ẩn ý phía sau giống như nó là điều hiển nhiên.
Chúc Gia Âm mím môi, cúi đầu cắn khóe miệng.
Đoan Mộc Nguyên biết, anh biết chuyện này không thể do một mình Sở Mộng làm được!
"Không đâu. Em hoàn toàn hiểu cách xử lý của nhà trường."
Chúc Gia Âm vô cùng bất ngờ, sách trong tay bị vò nhàu.
Cô giả bộ cười nói: "Dù sao em không có cha mẹ tốt có thể tặng một đống tiền cho nhà trường mà."
"Chẳng qua là tại sao anh biết Chúc Phi có tham gia vào?"
Đoan Mộc Nguyên giải thích: "Trước đó, anh đã hack điện thoại của Sở Mộng."
Chúc Gia Âm: ? ? ?
Chuyện này ép người quá đáng đó anh trai!
Giỏi thật! Cô biết anh siêu thông minh, kỹ thuật máy tính cũng rất đỉnh, nhưng anh biết Sở Mộng làm nhưng tại sao lại không nói sớm.
"Hôm nay anh đến chính là để giao chứng cứ cho nhà trường, nhưng phòng Giáo dục Chính trị lại nhanh tay hơn rồi."
Đoan Mộc Nguyên tựa như có thể nghe thấy tiếng lòng của cô, không nhanh không chậm bổ sung thêm: "Nhưng em yên tâm. Trễ một chút vẫn có thông báo chuyên môn đưa ra, làm sáng tỏ danh dự cho em."
". . . . . . . . . . Cảm ơn anh nhiều!"
Chúc Gia Âm mài răng cả nửa ngày, cuối cùng cũng đè được ngọn lửa trong lòng xuống.
Thật ra cô hiểu rõ, chuyện này xảy ra quá nhanh, cô không trách Đoan Mộc Nguyên. Cho dù phải lùi cả ngàn bước, cô cũng chẳng có lý do để giận Đoan Mộc Nguyên.
Chẳng thân quen gì, chỉ là một tin đồn lan truyền giữa học sinh, Đoan Mộc Nguyên thế mà còn có thể để ý đến chuyện của cô, cũng xem như là bất ngờ kinh nhiên.
Giả sử có thể làm một người bạn bình thường, Chúc Gia Âm quả thật nên đến chùa thắp nhang lễ Phật, cảm ơn đại thiếu gia này sẵn lòng nhân nhượng.
Cô im lặng không nói gì, chỉ hơi cúi đầu, lộ phần gáy trắng như tuyết. Đoan Mộc Nguyên lại cứ chờ đợi cô trả lời, trong khoảng thời gian ngắn ngủi không nói gì, càng trở nên ngượng ngùng.
Chúc Gia Âm nhất định rất buồn.
Đoan Mộc Nguyên có ý an ủi cô vài câu nhưng không biết nên nói thế nào. Hai năm nay, vợ chồng nhà họ Chúc ăn nên làm ra, thậm chí còn hoành hành ngang ngược, lý do là vì công việc kinh doanh ngày càng phát triển, trong đó cũng không tránh khỏi liên quan đến nhà Đoan Mộc.
Nghĩ đến đây, tâm trạng của Đoan Mộc Nguyên lại phức tạp, anh lật mở vài trang sách để che đậy, thật sự tìm được một câu nói.
"Lần thi liên kết này, Chúc Phi vẫn đứng nhất."
"Khiếp! Cái tin xấu này anh không thể để một mình anh biết à?"
Chúc Gia Am vừa mới thuyết phục chính mình, thả lỏng tâm trạng, tiếp nhận sự bất công, ngay lập tức mỉm cười với anh.
Cô mở sách ra rồi quay người lại.
"Còn chuyện gì mà anh không biết không?"
Tuy nhiên, chưa dứt lời, một trước một sau, đầu của hai người va vào nhau, tiếng va chạm có thể nói là choáng váng.
Đầu ong ong, Chúc Gia Âm kêu thảm thiết, nước mắt tuôn rơi.
Cô nghe thấy âm thanh báo cáo vui vẻ của hệ thống.
"Chúc mừng ký chủ đã lấy được một giọt nước mắt của tổng tài bá đạo! Tiền độ rửa sạch xui xẻo 10/99!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...