CHƯƠNG 2: MÃNH NAM RƠI LỆ
Câu nói hơi vang, lời nói của trẻ con khiến những người lớn xung quanh nghe thấy đều bật cười haha.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Ôi trời, nhỏ mà lanh quá. Nói chuyện bá đạo đấy!"
"Không được bắt nạt Gia Âm nhé. Con bé khóc rồi cháu phải làm sao?"
"Thiếu gia Tiểu Nguyên, vợ nói không muốn thì không muốn thật à?"
Ở đây là tiệc sinh nhật của Đoan Mộc Nguyên.
Chúc Gia Âm vô cùng xúc động, hồi phục lại tinh thần, vội vàng đặt cái đĩa trên tay xuống rồi lại lấy một miếng bánh ngọt khác.
Nhà họ Chúc và nhà họ Đoan Mộc có quan hệ thân thiết. Ba đời đều có mối liên hệ chặt chẽ, còn có mối quan hệ trong kinh doanh buôn bán. Đến thế hệ này, Đoan Mộc Nguyên và Chúc Gia Âm cùng sinh một năm, hai nhà gặp mặt nhiều lần, đương nhiên mấy đứa nhỏ sẽ chơi chung với nhau, tốt nhất còn có thể làm thông gia.
Mẹ ruột trên danh nghĩa của Chúc Gia Âm là Lư Phương cũng có chút tính toán về việc này. Từ lâu bà đã đùa rằng muốn gả con gái cho Đoan Mộc Nguyên, hoàn toàn mặc kệ Chúc Gia Âm vừa lên tiểu học có đồng ý hay là không.
Đương nhiên . . . . . . . . Chúc Gia Âm sẽ đồng ý. Bởi vì kiếp trước cô đam mê cái đẹp, mà Đoan Mộc Nguyên lúc nhỏ lại cực kỳ đáng yêu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tính chiếm hữu rất mạnh, Chúc tiểu thư muốn cái gì có cái đó đương nhiên thích cậu ta, vô cùng cố chấp giống như rồng bảo vệ ngọc. Cuối cùng, sau khi Chúc Phi xuất hiện đã thay đổi tất cả, ánh mắt của Đoan Mộc Nguyên cũng không nhìn về phía cô nữa.
Trước kia ...................., nhưng bây giờ, suy nghĩ của cô ............ không đồng ý.
Chúc Gia Âm nhìn Đoan Mộc Nguyên tức giận mà cảm thấy bối rối.
Đã biết Đoan Mộc Nguyên chắc chắn bị "nữ chính" quyến rũ, sự cố chấp của cô giống như chỉ là trò đùa.
Hiện tại đã là thời đại nào rồi? Liên hôn kinh doanh? Vẫn còn lưu hành à?
Coi như liên hôn thì cũng chẳng có tí nào liên quan đến tiểu thư giả là cô cả.
Chúc Gia Âm đau xót, lại nhìn lần nữa bàn tay của mình. Bàn tay bé xíu, vẫn còn kiểu mũm mĩm của trẻ con, mu bàn tay trắng nõn như có thể thấy cả bên trong.
Cũng đúng thôi, bấy giờ cô mới bảy, tám tuổi, trẻ còn có thể không cần nguyên tắc.
Chúc Gia Âm hít một hơi sâu rồi đứng thẳng lên.
Đoan Mộc Nguyên còn tưởng cô sẽ xin lỗi, lưng dựng thẳng tắp, khẽ mỉm cười.
Cậu cũng thấy giọng điệu vừa rồi của mình không đúng nhưng lại không thể để mất thể diện, cậu chỉ có thể giả bộ.
Đoan Mộc Nguyên khẽ ho một tiếng: "Ừm, em nói xin lỗi là được rồi. Anh không để bụng chút chuyện vặt này đâu . . . . . . . ."
Chúc Gia Âm nâng tay lên, úp cái miếng bánh ngọt thứ hai lên mặt Đoan Mộc Nguyên.
Xung quanh ồ lên.
Ban đầu những người vây quanh chỉ cho là trẻ con chơi đùa, không ai ngờ được, Chúc Gia Âm bỗng nhiên lại làm loạn.
Phần kem trắng dính đầy trên mặt, si rô socola đọng lại ở bên miệng, thậm chí làm bẩn cả kiểu tóc Lưu Hải Nhi. Đoan Mộc Nguyên ngẩn tò te giống như có con gì nó đang bò ở phía sau.
Sắc mặt thay đổi: "Em . . . . . . . . em làm sao --"
Ngay lập tức có người lớn đến tách hai đứa nhỏ ra, Chúc Gia Âm bị ôm đi, quay đầu nhìn Đoan Mộc Nguyên đang bị mọi người vây quanh, hốc mắt đỏ.
Ả . . . . . . . . . anh ta khóc rồi?
Lại nhớ, cô chưa từng thấy Đoan Mộc Nguyên khóc bao giờ.
Trong lòng Chúc Gia Âm có chút sảng khoái, thiếu đạo đức nhưng mà sướng!
Kiếp trước, lần cuối cùng cô gặp Đoan Mộc Nguyên, vì món quà anh ta tặng sinh nhật Chúc Phi là cái túi hàng gia công cô thích nhất, hai người đã cãi nhau một trận rất lớn. Chúc Gia Âm nhớ mình đã vô cùng tủi thân, khóc to, trách mắng anh ta đã thay lòng rồi. Đoan Mộc Nguyên nói tâm trạng cô không tốt, quay đầu bỏ đi, hai người ầm ĩ, chia tay không vui vẻ.
Trong nội dung nguyên tác, Đoan Mộc Nguyên cực kỳ lạnh lùng, ngay cả cô bị liệt, biến thành người thực vật thì anh ta cũng không thèm liếc mắt nhìn một cái.
Mặc dù bây giờ cô biết tất cả đều là do sắp xếp "kịch bản" nhưng vẫn tức! Nhất định phải nhân lúc anh ta còn nhỏ, phải xả cái cục tức này.
Nhưng mà Chúc Gia Âm chưa vui được bao lâu thì đã bị cha mẹ hiện tại bắt đi rồi.
Bữa tiệc náo loạn. Chúc Dương và Lư Phương đang nghỉ ngơi ở chỗ yên tĩnh, một trái một phải mang cô đi giống như muốn thẩm vấn phạm nhân mắc tội tày trời.
Bây giờ Chúc Dương vẫn còn khá trẻ nhưng tính cách cũng không khác lắm. Chúc Gia Âm ngẩng đầu nhìn khuôn mặt "cha" nghiêm túc hút thuốc, kiềm nén sự im lặng giống như chán ghét tràn ngập xung quanh.
Ông không lên tiếng, Lư Phương đã mở miệng.
"Gia Âm hôm nay rất không lễ phép! Mẹ dạy con như thế sao? Không có phép tắc. Sao con có thể làm vậy với Tiểu Nguyên?"
Giọng điệu vừa tức giận vừa trách mắng.
"Con làm như vậy thì các chú, các dì sẽ nhìn con ra sao? Mặt mũi của cha mẹ không biết để vào đâu! Lại đây!"
Chúc Gia Âm cúi đầu, cười lạnh.
Mặc dù từ lâu đã biết tính cách của Lư Phương nhưng lại chẳng hỏi cô rốt cuộc tại sao lại làm như thế. . . . . . . .
"Con có lý do."
Chúc Gia Âm khẽ nói.
Giọng của cô yếu ớt, còn rất trẻ con, đôi tay cầm váy trông như đang rất lo lắng.
Lúc này, Đoan Mộc Nguyên được lau rửa sạch sẽ rồi cũng đi đến, vô cùng tủi thân, được quản gia trong nhà sắp xếp cho ngồi ngoan ngoãn trên sofa.
Chúc Dương cúi đầu liếc nhìn con gái, dập điếu thuốc, trầm giọng: "Có lý do gì nói cha nghe thử?"
Chúc Gia Âm nói: "Anh ấy nói con không phải cho cha mẹ sinh ra."
"Anh không nói như vậy."
Đoan Mộc nguyên càng tức, đỏ mặt chạy từ sofa xuống.
"Em nói linh tinh cái gì vậy? Lúc nãy anh không hề nói như vậy!"
Vẻ mặt của cha mẹ Chúc Gia Âm thay đổi, nhìn lẫn nhau, tâm trạng lo lắng.
Những lời khó hiểu này khiến cả hiện trường nhất thời ngưng lại.
Chúc Gia Âm lớn lên không giống bọn họ. Cho tới nay, tất cả mọi người đều cảm thấy như thế, chẳng qua còn quá nhỏ, không giống cũng coi như bình thường. Nhưng trong đám bạn bè thân thích nếu có người nói thêm mắm thêm muối . . . . . . . . . thì nó lại ra một câu chuyện khác.
Nhất là Lư Phương, trong lòng nhất thời vô cùng để ý, nhìn Chúc Gia Âm cũng không hài lòng.
Thật sự không giống sao?
Chúc Gia Âm biết được điều này lại càng quả quyết. Cô cố ý để cha mẹ Chúc nghi ngờ, sớm đổi cô và Chúc Phi.
So với việc nơm nớp lo sợ vinh hoa phú quý không thuộc về mình thì không bằng ai về nhà người nấy.
Cuộc đời Chúc Phi như thế nào cô không quan tâm, đừng căm hận cô giống như trước kia là được rồi.
Nói đến cùng, cô cũng không chủ động chiếm lấy vị trí Chúc tiểu thư. Cha mẹ Chúc bình thường rất bận, luôn lạnh nhạt với con cái, hoàn toàn không có đủ tình yêu thương của một gia đình bình thường. Bởi vậy cái thân phận này cũng chẳng đáng giá gì.
Không có nhà họ Chúc, cô dựa vào ưu điểm của mình được trùng sinh thì cũng có thể lập lên sự nghiệp riêng.
Chúc Gia Âm nghĩ đến đây, miễn cưỡng kiềm chế sự khó chịu trong lòng, tiếp tục gây rối.
"Hả? Nhưng em nghe có người nói như thế!"
"Dù sao cũng không phải anh."
Đoan Mộc Nguyên tức phát run, mặt mày đỏ bừng.
"Vậy xin lỗi nhé."
Chúc Gia Âm nhìn cả người Đoan Mộc Nguyên run rẩy, lớn tiếng giải thích, cô cũng cảm thấy được rồi, cô vui vẻ nói xin lỗi.
Mình là cô bé không hiểu chuyện, hiện tại mình có thể không cần thể diện.
Cô mếu máo, bước về phía trước một bước, ngây thơ kéo cánh tay của Đoan Mộc Nguyên lắc lắc.
"Chắc do em nghe nhầm, hiểu lầm anh rồi! Em xin lỗi ạ. Anh ơi, anh đừng khóc!"
Đoan Mộc Nguyên tự nhiên bị úp một cái nồi, rồi lại được cô bé đáng yêu làm nũng, cậu không biết nên làm thế nào. Cậu vừa nhìn trái phải xung quanh vừa sụt sịt, buồn bã rơi nước mắt.
. . . . . . . . . . . .
Lư Phương ở bên nhìn thấy Đoan Mộc Nguyên bị ấm ức thì ngay lập tức tươi cười, ngồi xuống.
"Được rồi, được rồi. Chỉ là hiểu lầm thôi. Nhất định là con nhóc nhà dì nghe sai rồi. Tiểu Nguyên, à . . . . . . . . . . . . Dì thay em xin lỗi con nhé --"
Đoan Mộc Nguyên không nhìn Lư Phương, khó chịu phất tay đối phương ra.
Lư Phương hơi khựng lại, ngẩng đầu nhìn chồng đang lạnh lùng, chẳng nói câu gì.
"Cháu cũng sai rồi."
Đôi mắt của thiếu gia đen láy lại ẩm ướt, dùng giọng điệu cứng rắn nói: "Anh xin lỗi. Khi nãy anh không nên hung dữ với em như vậy."
Tâm lý, tuổi tác Chúc Gia Âm lớn hơn hẳn, ngay lập tức như bị điện giật, mặt đầy máu.
Trời ạ, còn vì cái sự thô lỗ của mình mà ngoan ngoãn xin lỗi. Tổng giám đốc mặt lạnh hồi còn nhỏ thật là dễ thương quá đi!
Đoan Mộc Nguyên trong trí nhớ làm gì có chuyện nhẹ nhàng nói chuyện với cô như vậy. Không phải "Cút!" thì là "Sao cô lại đối xử với Phi Phi như vậy" . . . . . . . .
Chúc Gia Âm nhanh quên rồi, anh ta cũng từng đáng yêu như vậy.
Nghĩ đến quá khứ giống như giấc mơ mờ nhạt, Chúc Gia Âm nhất thời cảm thấy trong lòng như lên men.
Cô nhìn Đoan Mộc Nguyên trước mặt chỉ biết thôi kệ, bỏ đi.
Đến hiện tại, nếu như cô đã trùng sinh, cô sẽ không tính toán chuyện xưa vơi trẻ con. Đoan Mộc Nguyên của hiện tại vẫn chỉ là đứa trẻ không biết gì. Huống hồ theo kế hoạch sắp xếp trong đầu cô phải đổi chỗ của mình và Chúc Phi càng sớm càng tốt.
Ai về nhà nấy, tự giải thoát cho chính mình!
Lần này, mặc kệ là cô em đó giở trò gì, cô cũng không đối đầu nữa.
Nghĩ đến đây, trong lòng Chúc Gia Âm nhất thời cảm thấy dễ chịu giống như đã ném cục đá nặng trong lòng đi rồi.
Để biểu thị trận phong ba này đã qua đi rồi, cô móc chiếc khăn tay trong cái túi khá lớn ra, lau nước mắt tèm lem trên mặt Đoan Mộc Nguyên.
Bẩn quá, không cần nữa.
Chúc Gia Âm cười giả trân, nhét khăn tay vào trong cái quần yếm của Đoan Mộc Nguyên.
Với hành động như vậy, tất cả mọi người mới vui vẻ lại, người hầu dẫn Đoan Mộc Nguyên đi, không khí bữa tiệc náo nhiệt trở lại.
Tuy nhiên, Chúc Gia Âm lúc này mới vẫy tay, tiễn thiếu gia cầm cái khăn tay của mình không bỏ, trong đầu cô đột nhiêu vang lên âm thanh nhắc nhở
[Chúc mừng! Bạn đã giành được một giọt nước mắt của tổng tài bá đạo! Tiến độ rửa sạch vận đen 1/99]
Cái quỷ gì vậy? !
Cả người Chúc Gia Âm run lên, trên ngón tay xuất hiện một giọt nước.
Thế nhưng giọt nước này hình như ngoại trừ cô ra thì không ai nhìn thấy được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...