CHƯƠNG 16: OAN GIA NGÕ HẸP
Ban đầu, Chúc Gia Âm còn tưởng lả ảo giác.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sức khỏe của cô luôn rất tốt, cộng thêm là có thói quen rèn luyện từ nhỏ gần như cô chẳng bị bệnh gì cả. Đừng nói đến bệnh nặng phải xin nghỉ ở nhà, ngay cả cảm sốt nhức đầu cũng rất hiếm mắc phải.
Nhưng mà, buổi chiều, cảm giác đau đầu như muốn nứt ra càng ngày càng nghiêm trọng.
Trước hai bài thi, Chúc Gia Am không thể không nằm sấp lên bàn nghỉ ngơi mới có chút sức lực để có đủ sức làm bài thi.
"Chuyện này rốt cuộc là thế nào, lẽ nào là tác dụng phụ của việc thức khuya sao?"
Chúc Gia Âm uể oải ngẩng đầu lên, miễn cưỡng tiếp tục làm bài.
Ký tự trước mắt từ rõ ràng trở nên mơ hồ, thậm chí có không ít chữ bắt đầu nguệch ngoạc bay nhảy.
Ngày mai còn phải thi cả ngày, nếu tiếp tục như thế này nữa, tỷ lệ chính xác khó mà đảm bảo được, kỳ thi này có lẽ là không đánh đã thua rồi.
[Đây là nguy hiểm lần trước tôi đã nhắc nhở.]
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hệ thống luôn im lặng bỗng lên tiếng.
[Biểu hiện trong kỳ thi này của bạn quá tốt, vận may lại không đứng về phía bạn, hào quang may mắn của Chúc Phi bắt đầu phát huy tác dụng!]
Quả nhiên như thế.
Chúc Gia Âm nghe giải thích xong thì hụt hẫng.
Chỉ cần Chúc Phi không thuận lợi, cô sẽ liên tiếp gặp xui xẻo, hào quang may mắn của nữ chính lẽ nào không thể chống lại được?
Cuối cùng tiếng chuông lại vang lên, học sinh phải làm bài thi cả ngày lục đục giải tán, ùa ra khỏi phòng học rồi thảo luận đáp án.
Cả người từ trên xuống dưới của Chúc Gia Âm đều đau nhức, cổ họng khó chịu giống như bị thiêu đốt.
Tần Thanh đi qua trông thấy cô, vô cùng lo lắng: "Gia Âm, sắc mặt cậu không ổn, cậu sao thế?"
"Xin lỗi, cậu tránh ra đi. Tớ phải về trước."
Chúc Gia Âm lờ mờ, mặt đỏ bừng, môi lại trắng bệch, khô khốc. Cô không sức lực để trả lời câu hỏi của bạn học, cô lảo đảo, chuẩn bị về nhà nghỉ ngơi.
Nhưng mà cô mới đi được vài bước thì ngay chỗ rẽ đụng phải một bóng dáng vội vàng.
"Trời ơi, cà phê!"
Sở Mộng bưng bình nước, một dòng nước màu nâu chảy xuống dính vào áo.
Cô ta nhăn mày, tức giận lớn tiếng: "Chúc Gia Âm, cô đi đường mà không nhìn đường à?"
Câu chỉ trích này quả thật giống như kẻ ác đi cáo trạng trước. Phải biết rằng bước chân của Chúc Gia Âm chậm như rùa, hoàn toàn không lệch khỏi đường thẳng.
Chúc Gia Âm lườm cô ta, giọng khàn khàn.
"Là do cậu đụng phải, tránh ra."
"Đây là sản phẩm mới đầu thu Burberry. Tôi mới vừa mặc lên mà cô đã làm bẩn, ngay cả câu xin lỗi cũng không có. Cô tưởng trường học là do cô mở hả?"
Sở Mộng giễu cợt, tiến một bước cản đường Chúc Gia Âm.
"Ồ, nhà họ Chúc đã tài trợ một số tiền tiền cho khu thí nghiệm, nhưng làm gì liên quan đến cô chứ. Cái điệu cao ngạo làm cho ai xem hả?"
Nhanh chóng có rất nhiều người chú ý đến đây, tụ tập xung quanh, xem náo nhiệt.
Có nhiều người, Chúc Gia Âm càng đau đầu, chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi bà điên rảnh việc kiếm chuyện này.
"Phí giặt ủi tôi sẽ trả. Sở Mộng, bây giờ tôi muốn về nhà."
Nói xong, Chúc Gia Âm định lách qua người cô ta rồi rời đi.
Sở Mộng lạnh mặt.
Cô ta vốn mắt híp, lông mày mỏng, trông có vẻ khó ưa, điệu cười giễu cợt biến mất càng trở nên ghê gớm.
Thấy Chúc Gia Âm định bỏ đi, cô ta đưa tay nắm áo Chúc Gia Âm lại.
"Phí giặt ủi cái gì. Cô lấy đâu ra tiền, cuối cùng không phải dựa vào tiền học bổng của trường hay sao!"
Chúc Gia Âm bị cô ta kéo lại gần, lảo đảo thiếu chút nữa ngã sấp xuống.
"Ào" một tiếng.
Một dòng nước mạnh dội lên người Sở Mộng.
Sở Mộng còn chưa nói xong lại bị tạt nước lạnh lên mặt, cô ta hét lên, lùi về phía sau.
"A! Cô làm cái gì đó?"
Tần Thanh không chuồn bước, tiến lại gần, còn chút nước trong ly đổ hết lên đầu Sở Mộng.
"Sở Mộng, tôi nhìn thấy hết rồi. Rõ ràng là cô đụng Chúc Gia Âm trước."
"Tần Thanh . . . . . "
Thấy Tần Thanh đột nhiên lao ra, Chúc Gia Âm cũng vô cùng kinh ngạc, không ngờ một Tần Thanh dịu dàng lại có thể mạnh mẽ như vậy, trực tiếp xông gia giúp đỡ cô.
"Gia Âm, cậu đừng sợ cô ta."
Tần Thanh rất ít to tiếng nhưng che chở Chúc Gia Âm ở phía sau, không biết sao lại dũng cảm như vậy.
Tần Thanh tức giận, trừng mắt với Sở Mộng: "Lần trước ở ký túc xá, cô cướp đồ ăn vặt của cậu ấy cũng thế, cô . . . . . . . rốt cuộc cô tại sao lại nhắm vào cậu ấy như vậy?"
Tần Thanh vừa nói xong, xung quanh lộn xộn đột nhiên bàn tàn ầm ĩ.
"Wow, sắp đánh nhau à?"
"Còn có tình tiết trước đó nữa à?"
"Sở Mộng và Chúc Gia Âm không học cùng lớp, trước kia cũng không quen biết . . . . . . ."
"Cô ta không phải cùng phe Chúc Phi sao! Có thể có nội tình gì đó?"
Mặt Sở Mộng lúc xanh, lúc trắng.
Cố ta không ngờ Tần Thanh cũng ở đây, thậm chí trước mặt mọi người còn lôi chuyện cô ra lấy túi đồ ăn vặt kia nữa.
Sau khi chuyện xảy ra, Chúc Phi từng nói đồ đó không phải do người nhà cô ta gửi, Sở Mộng đương nhiên biết mình lấy nhầm rồi, nhưng nhầm rồi thì đã làm sao? Dù sao Chúc Gia Âm cũng không ở trường, ai mà chú ý chứ.
Bỗng nhiên bị Tần Thanh nói thẳng ra, dưới ánh mắt tò mò của mọi người xung quanh, Sở Mộng sau khi bị vạch mặt, gương mặt vẫn còn nóng bừng.
"Tôi với Chúc Gia Âm nói chuyện liên quan gì đến cô."
Cô ta nghiến răng, độc ác đẩy Tần Thanh ra, lôi Chúc Gia Âm không buông.
"Dù sao . . . . . . dù sao cô không thể đi, nói chuyện bồi thường trước mới xong."
Sở Mộng không muốn nói chuyện khác, chỉ cố lấy chuyện áo bị bẩn không tha, tình hình nhất thời căng thẳng.
Sau vài phút, bên cạnh có bạn học đứng ra nói đỡ.
"Đừng cãi nhau nữa, đừng cãi nhau nữa. Đường bị mấy người chặn hết rồi."
"Chuyện này trường học cũng có quy định. Nếu không đi tìm thầy cô đến làm chứng . . . ."
"Đúng đó Chúc Gia Âm, cậu tìm giáo viên .........
Chúc Gia Âm nghe câu này xong phải cố nhịn cười.
Rất rõ ràng, mấy người nói những câu này đều là học sinh lớp thực nghiệm, muốn giúp Sở Mộng lôi kéo thiên vị.
Cô chẳng làm gì sai rành rành ra đó, làm sao bắt cô bồi thường tiền?
Còn làm chứng nữa chứ. Ai biết Sở Mộng có làm giả đơn mua hàng để hãm hại cô hay là không.
Dựa theo cái tính ích kỷ của cô ta, chắc chắc có khả năng này.
Mặc dù theo lý là như vậy, nhưng đối phương người đông thế mạnh, Tần Thanh vừa mới hùng hùng hổ hổ lúc nãy cũng đã yếu đi vài phần.
"Vậy cậu . . . . . cậu bỏ tay ra trước, đừng kéo như vậy."
"....."
Sở Mộng buông tay, hất cằm khiêu khích cô.
"Vậy chúng ta đi tìm giáo viên đi."
Chúc Gia Âm nhíu mày, bây giờ cô hoàn toàn nói không ra lời, còn chưa nói gì thì cổ họng khô khan chặn lại.
"Tôi . . . . . . . . khụ khụ khụ . . . . ."
Chúc Gia Âm ho không ngừng, khó chịu khom lưng xuống.
Song vào lúc này, sau lưng bỗng truyền đến một sức mạnh ấm áp, đỡ người cô đứng vững ở phía sau.
Tiếng nói chuyện xung quanh lập tức im bặt.
Là Đoan Mộc Nguyên.
Người vây xem kinh ngạc, tản ra thành vòng tròn.
Đoan Mộc Nguyên đỡ vai Chúc Gia Âm rồi vỗ vỗ, ung dung đi vào trong đám đông đến trước mặt Sở Mộng.
Anh không có biểu hiện gì thừa thãi, mặt mày tuấn tú giống như khắc băng.
"Kiểm tra trước."
Mấy chữ này vừa thốt ra, Sở Mộng mới giống như tỉnh mộng rồi run rẩy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...