CHƯƠNG 15: HÀO QUANG SAU LƯNG
Tựa như cảm giác trong lòng Chúc Gia Âm gợn sóng dữ dội, hệ thống không muốn cô quá xúc động nên bất ngờ lên tiếng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
[Đừng quên Chúc Phi là cô gái có số mệnh may mắn. Cô ta muốn thắng thì bạn không thể vượt qua qua cô ta được đâu.]
Lời này giống như một chậu nước lạnh từ trên trời đổ xuống trái tim nhỏ bé của Chúc Gia Âm đang đập bùm bùm, lại dập tắt ngọn lửa chiến đấu vửa nổi lên của cô.
Chúc Gia Âm cắn môi dưới, cô không cam lòng.
Đây là cốt lõi đặt trên người Chúc Phi, cô làm sao quên được.
Miếng ngọc bội của bà nội Lưu đến bây giờ vẫn còn đeo trên cổ của Chúc Phi kia.
"Lẽ nào chỉ một điểm cũng không được? Điểm thi có giới hạn, cho dù Chúc Phi có giỏi cỡ nào cũng không thể vượt qua nhiều người như vậy. Sự canh tranh ở điểm cao luôn chênh lệch một chút xíu."
Chúc Gia Âm bình tĩnh nói: "Bị khiêu khích một hai lần thì cũng mặc kệ. Nhưng tôi không muốn lần nào cũng nuốt cục tức như vậy."
Thời gian cấp ba, suốt ba năm học, dựa theo tình hình hiện tại mà nói cho dù như thế nào giữa cô và Chúc Phi không thể tránh khỏi những xung đột.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ít nhất phải cho cô ta một bài học, để đại tiểu thư đó biết Chúc Gia Âm cô không phải loại dễ trêu chọc như vậy.
[Miễn cưỡng tranh cao thấp, bạn có thể gặp cơ hội bất ngờ.]
Hệ thống cẩn thận khuyên nhủ: [Hãy cố gắng nhắm mục tiêu đứng thứ hai trong kỳ thi liên kết này. Với thực lực của bạn vẫn có khả năng.]
Chúc Gia Âm lại lắc đầu lần nữa, không nghe lời nhắc nhở ở hệ thống.
Cứ cố gắng hết sức mới có thể làm được và không phải hối hận.
Sau khi hạ quyết tâm, cô lấy giọt nước mắt duy nhất trong tay ra, ước trong một tháng này ngoại trừ lúc ngủ.
Cô sẽ dùng thời gian cả ngày để xem tài liệu và ôn tập.
Ngữ văn, toán học, vật lý, hóa học . . . . . . . . . . . . . . . Mỗi một môn, mỗi một chút kiến thức, Chúc Gia Âm đều phải xác nhận mình đã học rồi, thu thập các bài kiểm tra tháng để luyện tập, không ngừng tiến hành kiểm tra bản thân.
Chúc Gia Âm đắm chìm trong thế giới của mình, điên cuồng tiếp thu hết kiến thức trong tất cả các tài liệu.
Học, học, và học!
Một tháng sau, kỳ thi chính thức bắt đầu.
Trường Thực nghiệm Thanh Nhai từ trên xuống dưới, những học sinh mới lần đầu tham gia kỳ kiểm tra liên kết đều bao phủ bởi một bầu không khí xốn xang.
"Nghe nói trong bài kiểm tra toán tuần trước, lớp thực nghiệm có hai mươi mấy người tròn điểm. Mới học lớp 10 mà đã học module của lớp 11 rồi. Vậy sao mà bì được!"
"Ôi trời, lớp bình thường mấy người chắc nằm chờ chết nhỉ?"
"Cái gì mà nằm chờ chết? Chúng tôi lê lết cố gắng, lê lết đó hiểu không?"
"Nhưng mà mong đừng kém quá, nếu không Thái Hậu lại kéo mặt dài dài ra nữa."
Nghe vậy, học sinh ở lớp bình thường chẳng còn chút tự tin nào, nói cả ngày cũng chỉ mệt mỏi. Còn học sinh lớp thực nghiệm càng quan tâm đến sự tranh giành thứ hạng của đám học sinh giỏi.
"Thật ra nếu nói về học sinh xuất sắc vậy thì phải nói đến Chúc Phi. Sáng hôm nay, cô ta vênh mặt lên giống như vô cùng tự tin nhất định sẽ được Trạng Nguyên vậy."
"Nhưng mà Ngô Minh cũng rất giỏi. Các môn tự nhiên* của cậu ấy giỏi hơn hẳn mà nhỉ?"
"Đoan Mộc Nguyên có đi thi không?"
"Hồi Trung học giành được hạng nhất trong kỳ thi Olympic Quốc tế, cần gì đến đây chơi . . . . . . . . ."
"Còn Chúc Gia Âm ở lớp bình thường chắc đã thụt lùi từ từ rồi."
* Các môn tự nhiên ở đây bao gồm Vật lý, Hóa học và Sinh học nhé.
Trong phòng thi, tiếng xì xào còn chưa dứt bỗng lại xôn xao.
Một cô gái mặc đồng phục màu trắng, cột tóc đuôi ngựa đang ôm cặp, chạy nhanh vào phòng thi.
Tuy thực nghiệm Thanh Nhai quản lý rất chặt, mọi người đều phải mặc đồng phục như nhau, cả cặp xách cũng vậy, nhưng trông cô lại vô cùng bắt mắt.
Làn da trắng mịn, đôi mắt to hơi xếch lên vô cùng bình tĩnh, rõ ràng là đôi mắt xinh đẹp nhưng lại cứ như hồ nước yên tĩnh và trong veo.
Cả người cô giống như luôn mang theo khí thế khiến người khác phải im lặng, cho dù bị mọi người nhìn chằm chằm nhưng cô không hề bị xao động.
Mãi cho đến khi Chúc Gia Âm ngồi xuống, mấy bạn ngoài chuyện ở ngoài cửa mới phản ứng lại.
"Cậu ấy là Chúc Gia Âm à? Sao trước kia không thấy cậu ấy đẹp vậy nhỉ . . . . . . . . . . ."
"So với Chúc Phi thì cũng bình thường thôi. Người ta có khí chất của thiên kim tiểu thư thật sự."
"Xuỵt, đừng nói to tiếng như vậy, làm người ta phải xấu hổ . . . . . ."
Chúc Gia Âm làm ngơ với những lời đồn nhàm chán như vậy.
Kỳ thi rất nhanh đã bắt đầu rồi.
Để công bằng, chỗ ngồi của tất cả học sinh đều được xếp lung tung, thầy cô giám thị từng phòng cũng đảo lộn.
Phòng thi của Chúc Gia Âm trùng hợp là do thầy Từ Lực chủ nhiệm lớp thực nghiệm 1 canh thi.
Từ Lực trẻ tuổi mạnh mẽ, là giáo viên Toán tiêu biểu trong tỉnh, vừa đến thực nghiệm Thanh Nhai dạy học đã được phân làm tổ trưởng tổ toán, có quyền hạn rất lớn. Thầy có một sở thích chính là lúc canh thi tuyệt đối không ngồi yên một chỗ mà đi xung quanh, giám sát học sinh làm bài, thậm chí có lúc còn làm trái quy tắc, lên tiếng chỉ trích một hai bài làm sai.
Lần này thi cũng vậy. Từ Lực nhanh chóng phát đề xong, bắt đầu chắp tay sau lưng rồi đi xung quanh.
"Ừm, tệ hơn thầy nghĩ."
"Kệ đi."
"Ngu. Bài này mà không làm được thì đừng lãng phí thời gian nữa."
Trong phòng thi, Từ Lực đi tới đi lui, trong lòng càng ngày càng sốt ruột.
Đề lần này rất khó, xứng đáng với kỳ thi liên kết mười trường tốt nhất của tỉnh, đặc biệt là ba câu cuối vô cùng khó.
Cho dù là học sinh giỏi lớp 11, 12 có thể lấy trọn điểm sợ là không dễ dàng.
Nói xong câu đả kích "Dạy em công cốc rồi!" thì lại có một học sinh lớp thực nghiệm sợ rơi cả bút.
Từ Lực thất vọng lắc đầu, lại bước đi chuyển mục tiêu.
Từ Lực đến gần mới phát hiện có một nữ sinh lớp bình thường đang cúi đầu, cả tờ giấy thi viết lít nhít tất cả đáp án, bây giờ đang kiểm tra lại từ đầu.
Là Chúc Gia Âm.
Từ Lực nhìn họ tên rõ ràng thì vô cùng sửng sốt.
Giờ . . . . . . . . giờ mới hơn một tiếng mà cô đã viết xong cả tờ giấy thi, ngay cả đáp án của hai câu khó nhất cũng hoàn toàn chính xác.
Không chỉ như vậy, Từ Lực nhìn chăm chú, nghiêm túc xem bài thi.
Trong đó câu hỏi nhỏ cuối cùng của đề thi tương đối lắt léo mà cách làm bài của Chúc Gia Âm ngay cả thầy Từ cũng không nghĩ ra tức thì được.
Từ Lực tự nhiên cảm thấy hối hận.
Con người có yêu thích mới thật tâm. Toán học của Chúc Gia Âm có thể xuất sắc như vậy, trước kia ông không nên dễ dàng nhận quà của Lư Phương, mà nên giữ cô lại, để cô ở lớp của mình.
Bây giờ nói câu này thì quá muộn rồi.
Từ Lực chỉ có thể thở dài, trông cậy vào học sinh giỏi Chúc Phi được mọi người quan tâm có thể giữ lại chút thể diện cho mình, chưa đến mức quá mất mặt.
Cách thời gian kết thúc bài thi khoảng 20 phút. Chúc Gia Âm vốn muốn nộp bài trước nhưng nghe được tiếng than thở ở sau lưng thì không khỏi run lên.
"Lẽ nào có bài sai?"
Cô vội vàng kiềm chế sự kích động muốn đứng dậy, cô lại nghiêm túc kiểm tra bài ba lần nữa rồi mới mang lên nộp.
Tiếng chuông thi vang lên, Chúc Gia Âm đứng lên như trút được gánh nặng, muốn ra ngoài hít thở không khí.
Nhưng vừa mới đứng dậy, cô cảm giác đầu óc bỗng nhiên choáng váng, bông tuyết trước mặt bay lung tung, thiếu chút nữa đứng không vững.
"Sao . . . . . . . . thế này?"
Chúc Gia Âm nhanh chóng dựa vào bàn học, tay sờ trán thì giật mình vì trán nóng hầm hập.
Cô bị sốt?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...