CHƯƠNG 13: NIỀM VUI BẤT NGỜ
Thấy vị khách không mời mà đến này, Chúc Gia Âm vô cùng ngạc nhiên, ngơ ngác đứng yên tại chỗ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng một trong một ngoài, cứ đứng ở đây kì kèo thì cũng rất kỳ, cô vẫn phải nghiêng người, mời Đoan Mộc Nguyên vào.
"Ngọn gió nào đưa anh đến đây thế? Anh cứ đi thẳng vào đi, em chưa chuẩn bị dép đi trong nhà cho khách. . . . . . . . . . ."
"Vậy anh không khách sáo nữa."
Đoan Mộc Nguyên khẽ gật đầu. Không chỉ mình anh vào mà theo sau còn có hai trợ lý, họ mang túi to túi nhỏ đồ ăn vặt và nước uống, ra ra vào vào cả bốn năm lượt vẫn chưa xong.
Chúc Gia Âm nhìn đống đồ chất thành núi, không dám tin: "Những thứ này . . . . . . . . . lẽ nào mua cho em hả?"
Nhiều đồ như thế này xếp gọn vào thì đủ để mở một cửa hàng tạp hóa nho nhỏ.
"Cho em hết đó. Xem như đền cho em chai coca hồi sáng."
Đoan Mộc Nguyên bình thản trả lời, tự thăm quan rồi tìm chỗ ngồi xuống.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng mà, anh nhìn một vòng, căn phòng rộng rãi nhưng chẳng có chỗ nào ngồi.
Cũng đành chịu. Thời gian nghỉ ngơi hằng ngày của Chúc Gia Âm có giới hạn, chưa thể sắp xếp được thiết bị đồ dùng trong nhà. Vì vậy, trong phòng chỗ có thể ngồi chỉ có hai cái ghế tựa ở bộ bàn ăn.
Đoan Mộc Nguyên có vẻ tức giận, hiển nhiên anh rất không hài lòng với nơi ở hiện tại của Chúc Gia Âm.
Ở đây quá đơn giản!
Đoan Mộc Nguyên biết được chuyện xảy ra ở ký túc xá là do Tần Thanh nói. Mặc dù, thực nghiệm Thanh Nhai là trường hạng nhất, nhưng vẫn có không ít người kiểu nịnh nọt người có địa vị cao, ức hiếp người có địa vị thấp, nên xảy ra nhưng chuyện này cũng rất bình thường.
Nhưng điều mà anh không ngờ được là dù Chúc Gia Âm lùi một bước, dọn ra khỏi ký túc xá và thuê nhà bên ngoài ở, còn ở một căn nhà nát chỉ một phòng, trong nhà lại chẳng có thứ gì.
Tình tình cô như vậy sao?
Lúc đặt điện thoại xuống, trên mặt Đoan Mộc Nguyên như phủ một màn sương lạnh.
Chúc Gia Âm trong ấn tượng của anh thông minh như vậy, kiêu ngạo như vậy.
Ngày đầu tiên chuyển lớp, anh còn tưởng Chúc Gia Âm biết việc thầy Từ bị nhà họ Chúc mua chuộc, thành thật chọn lớp bình thường để mình có thể có được công bằng và không gian. Vì vậy anh cũng không nhúng tay vào.
Nhưng mà chuyện ở ký túc xá nữ lại vượt xa dự đoán của anh.
Có lẽ Chúc Gia Âm cũng không muốn vào lớp bình thường . . . . . . . . . . chỉ là cô bây giờ không có năng lực, cũng không có sức mạnh để tranh giành với người ta.
Sau khi rời khỏi nhà họ Chúc, Chúc Gia Âm cứ để mặc cho người ta bắt nạt vậy sao?
Nghĩ đến đây, Đoan Mộc Nguyên mất hết thiện cảm với người nhà Chúc Phi, ánh mắt anh nhìn về Chúc Gia Âm càng thêm hấp dẫn, có sự đồng cảm mà ngay cả anh cũng không nhận ra.
Con người này thật kì lạ . . . . . . . . . anh đặc biệt đến tặng đồ ăn cho mình?
Chúc Gia Âm nghĩ thầm trong bụng, cố gắng tránh né ánh mắt của anh, xoay người đi đến nhà bếp lấy chén đũa.
Người đến nhà đều là khách, nể mặt anh đến còn mang theo quà, cô vừa kéo ghế ngồi vừa nhanh nhẹn chia đôi phần mì vừa nấu xong.
"Xin lỗi anh, chỗ em không có gì để đãi cả. Anh vẫn chưa chưa gì phải không? Vậy ăn chút mì nhé?"
". . . . . . . . . . . . . . Ừm."
Đoan Mộc Nguyên lập tức cởi áo vest đưa cho trợ lý.
Hôm nay Chúc Gia Âm nấu mì trộn dầu, ớt đỏ au vô cùng thơm trộn thêm dầu nóng, gia vị tươi ngon, bắt mắt ở phía trên sợi mì trắng dài, hương thơm xông vào mũi.
Cùng với các động tác của cô, hương thơm đậm đà tràn ngập cả phòng ăn, tất cả mọi người đều ra sức hít hà.
Chúc Gia Âm rất vui sướng.
Kiếp trước, cô được cơm bưng nước rót, không am hiểu về nấu ăn, vì vậy về phương diện này cô luôn thua thiệt Chúc Phi vạn năng.
Nhưng sau khi sống lại, bởi vì thời gian sống chung với gia đình khá lâu, cô học được không ít món ăn gia đình từ bà nội Lưu, nghe nói trình độ có thể đủ để làm bếp trưởng của một nhà hàng nhỏ.
"Mì này em vừa mới nấu, rất ngon đấy. Dầu ớt là do bà nội trồng ớt cự gà rồi làm cho em trong kỳ nghỉ. . . . . . . ."
Chúc Gia Âm rất hài lòng với khả năng nấu nướng của mình, cô cầm bát lên lẩm bẩm.
Nhưng với những lời giới thiệu của cô, sắc mặt hai trợ lý của Đoan Mộc Nguyên đang ở phía sau thì càng ngày càng khó coi, dáng vẻ như muốn nói gì rồi lại thôi.
Mặc dù bát mì trộn dầu trông rất hấp dẫn nhưng thiếu gia không thể ăn cay.
Khỏi phải nói, không thấy thiếu gia luôn bình tĩnh mà giờ như sắp không nhịn được phải bỏ chạy sao?
Trông thấy Đoan Mộc Nguyên cầm đũa lên, rất khổ sở trộn mì trong bát, một trong hai trợ lý thậm chí còn lấy sắn điện thoại ra.
Sẵn sàng thông báo cho tài xế, chuẩn bị quay về.
Nhưng mà, Đoan Mộc Nguyên vẫn không dừng lại, anh vừa nghe Chúc Gia Âm nói lảm nhảm, vừa nhanh chóng ăn hết bát mì.
"Thế nào, ngon phải không? Ố . . . . . . . . . . em thấy nên cho thêm dấm chua . . . . . . ."
Chúc Gia Âm ngẩng đầu lên, nhìn thấy Đoan Mộc Nguyên cau mày, hốc mắt đỏ bừng, vết lan ra rực rỡ kì lạ giống như say rượu.
Khoảng cách rất gần, cô gần như có thể nhìn thấy một giọt nước mắt nhỏ ẩn trên lông mi của Đoan Mộc Nguyên.
Nước mắt? !
Chúc Gia Âm giật mình.
Một giây tiếp theo, âm thanh nhắc nhở của hệ thống lại vang lên.
[Chúc mừng ký chủ đã lấy được hai giọt nước mắt của tổng tài bá đạo! Tiến độ rửa sạch xui xẻo 9/99!]
"Anh khóc vì cay sao hahahahaha!"
Chúc Gia Âm chẳng nể nang gì, vỗ bàn, cười thành tiếng.
Cô biết Đoan Mộc Nguyên sợ cay nhưng cô hoàn toàn không ngờ anh đã không ăn được mà còn cố thể hiện, quả thật giống như một con mèo ngu ngốc muốn ăn rùa nhưng bị mai rùa làm cho gãy răng.
Ngay cả câu cảm ơn vì lời mời của Đoan Mộc Nguyên còn đang kẹt trong cổ họng, chưa kịp nói ra thì bị tiếng cười của cô làm cho tan nát cõi lòng.
Là anh tự mình đa tình, Chúc Gia Âm thì hay rồi, hoàn toàn không cần anh phải nhọc lòng vì cô.
Đoan Mộc Nguyên đến trong phiền muộn, về trong xấu hổ. Nhưng trước khi ra về còn nán lại, mạnh mẽ nói một câu.
"Ở trường có chuyện gì, em nhớ tìm anh."
"Yên tâm. Anh đi thong thả nha ~"
Chúc Gia Âm tươi cười, vẫy tay chào khách, cửa đóng cái "rầm", cô liền cầm hai giọt nước mắt trong tay tấm tắc khen ngợi.
Niềm vui bất ngờ mà, bao nhiêu năm rồi cô chưa từng thấy vui như vậy?
Không ngờ chỉ là một bát mì, Đoan Mộc Nguyên lại hào phóng tặng cho cô hai giọt nước mắt!
"Tôi thấy nên bỏ học, đến nhà Đoan Mộc làm đầu bếp, như vậy nhiệm vụ sẽ nhanh chóng hoàn thành!"
[Đừng nói bậy bạ.]
Hệ thống cảm thán: [Hôm nay sau khi bị bạn cười, có lẽ trong vòng một năm Đoan Mộc Nguyên sẽ không đụng đến mì trộn dầu nữa.]
"Tôi sẽ làm món khác, đâu phải chỉ có mì."
Chúc Gia Âm khinh thường. Cô đang định đi rửa chén thì nghe thấy tiếng bước chân ở hành lang, đi thẳng đến cửa nhà mình.
Tiếng giày cao gót rất rõ ràng.
Cô mở cửa kiểm tra, trong nháy mắt, Lư Phương và Chúc Phi xuất hiện ngay trước mặt cô.
"Gia Âm?"
Lư Phương giật mình, sửng sốt: "Sao lại là con?"
"Con nên nói câu này mới đúng."
Chúc Gia Âm lạnh lùng nhìn Chúc Phi đứng bên cạnh bà ta.
"Giờ này, cổng trường đã đóng rồi. Con là học sinh nội trú, ra ngoài làm gì?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...