Tang lễ nó diễn ra trong sự tĩnh lặng đôi lúc có những tiếng khóc lên bởi những ai không cầm lòng lại được, nó-Triệu Hiểu Nhi xinh đẹp với nụ cười như nắng ban mai chiếu xuống rất cuốn hút mà không phải ai cũng nhìn thấy được có lẽ ngày hôm qua nơi nó nở nụ cười duy nhất và cuối cùng là ở Smile Love và ở bên hồ Cảnh Yên cùng hắn. Nó đã hạnh phúc, nó đã cười, nó đã chấp nhận ra đi và tha thứ cho tất cả . Đêm qua trong bức thư mà nó để lại dành cho ông An nó có nói “ba à! con rất biết ơn người nhưng con xin lỗi con bất hiếu không thể phụng dưỡng ba lúc tuổi già mà lại ra đi trước ba như thế...con xin lỗi người, ba ở lại nhớ giữ gìn sức khỏe anh Khải sẽ chăm sóc ba con tin là anh ấy sẽ làm điều mà trước đây và bây giờ con chưa từng có thể. Có một điều mà con luôn muốn nói với ba con chưa bao giờ hận người, có thể ba không biết quãng thời gian con gọi ba là ba nuôi lần đầu tiên con gặp ba ba đã ôm con vào lòng cảm giác lúc đó con sẽ không bao giờ quên ấm áp và được bao bọc lúc đó con ước rằng ba là ba của con và điều đó đã trở thành hiện thực Con rất xin lỗi...cảm ơn và yêu người!” Và trong thư nó nhờ ông An xin lỗi và cảm ơn ông Dũng giúp nó, nó nợ ông và nợ bà Ngân rất nhiều ơn này nó sẽ khắc ghi. ~~~>. « Chương sau
Bạn đang đọc truyện trên website .com
Nếu bạn thấy thích hãy nhấn like: Bình luận
Đừng nhập
Lời bình giới hạn từ 15 đến 500 ký tự. Số kí tự: 0
Họ tên Email + =
my linh15:04 19/04/2015 truyen hay nhung ma t/g sao khong cho ket cuc vui ve chu . huhuhu
Lê Nhi11:04 12/04/2015 sao t/g ác vậy nhân vật chính đáng lẽ cuối chuyện phải happy wedding chớ
Nhã Trần 09:04 06/04/2015 t/g sao mà ác thé? :v
Jandi_Phương09:04 06/04/2015 ._. @Haxi có lẽ là sơ xuất của mình :(( xl b nha
@Nguoivohinh :( b làm mình cảm thấy có lỗi quá, sự thật thì ngay từ khi bắt đầu mình đã có ý định đó là 1 cái kết buồn rồi, và cũng nghĩ đoạn kết mình sẽ viết như thế nào :( nhân vật có hận mình thì mình cũng chịu thôi :(
ha xi19:04 04/04/2015 tác ơi theo truyền thuyết hồ Cảnh Yên chương 61 có đôi tình nhân đến đây được hưởng hạnh phúc trọn vẹn mà sao cái kết lại như vậy