Nước Mắt Sẽ Ngừng Rơi
CHAP 78:
Thoáng chốc rồi trời cũng sáng, NH như người mất hồn dưới mi mắt đã thâm lên nhàn nhạt có lẽ vì mất ngủ. Xem đồng hồ nhanh chóng bước xuống giường qua phòng hắn gõ cửa
Cốc...cốc!!!
-là em đây_NH lên tiếng
Hắn lết từ giường xuống uể oải ra mở cửa nhưng chưa kịp tới cửa hắn đã ngã khụy xuống, bất tỉnh
NH gõ cửa mãi không thấy trả lời, nghe thấy tiếng động lạ như tiếng va đập của 1 vật nặng xuống sàn. Lo lắng, bất an NH chạy ngay xuống chỗ nhân viên phục vụ gọi người đến mở khóa.
Lại 1 lần nữa đập vào mắt cô là hắn nằm bất tỉnh dưới sàn (NH có duyên với cảnh nak thì phải :)) )
-anh sao vậy tỉnh dậy đi_NH hốt hoảng
-còn đứng đấy làm gì mau gọi bác sĩ_NH hét lên nhìn đám người đang loi nhoi xì xào bên ngoài
-giúp cậu ta lên người tôi_Khải từ ngoài bước vào lên tiếng cắt ngang mọi ánh nhìn. NH nhận ra Khải cũng chẳng nói gì thêm việc trước mắt bây giờ là phải đưa hắn đi gặp bác sĩ.
Khải dìu hắn ra ngoài đưa lên xe nhanh chóng đến ngôi làng chài phía bên kia khách sạn
-anh điên sao, sao lại đến đây
NH giận giữ, hét vào mặt Khải, trước mắt cô là 1 ngôi nhà cũ kĩ bằng gỗ lát tạm bợ sống qua ngày.Khải phớt lờ NH nhanh chóng đưa hắn vào bên trong
-bác giúp con_Khải lên tiếng nhìn lão già trước mặt (nếu ai còn nhớ thì đây chính là người đã giúp nó băng bó vết thương ở chap 69)
Ông nhìn người con trai trên lưng Khải mỉm cười đầy ẩn ý “nhanh vậy sao”. Nó đang nấp sau cánh tủ nhìn lén ra ngoài “anh gầy đi nhiều quá” trái tim nó thắt lại đau nhói.
Ông bắt mạch với kiểm tra vài thứ rồi phán:
-cậu ta chỉ bị suy nhược cơ thể thôi không có gì đáng nghiêm trọng, để cậu ta ở lại nghỉ ngơi là được
-vậy cũng được ạ_Khải đáp
-KHÔNG ĐƯỢC_NH hoảng hốt hét lên, cô sợ đúng cô đang rất sợ nó đang ở gần đây và càng sợ nó sẽ gặp hắn...
Mọi ánh mắt đổ dồn vào NH
-cô sao vậy
-không không sao, đưa anh ấy về khách sạn giúp tôi_NH đã bình tĩnh hơn, cười trừ nhẹ nhàng đáp
-để cậu ấy ở lại cũng có sao đâu, nếu cô muốn có thể về_nhìn lũ trẻ trước mặt lão không chịu nổi gắt lên. Tiếng nói này như có uy lực đối với NH cô nghe răm rắp tuy trong lòng thấp thỏm lo âu.
Nó quan sát thái độ NH nãy giờ, NH cứ nhìn xung quanh ngôi nhà mắt đảo liên tục như tìm thứ gì đó “hôm trước khi nói chuyện với anh Khải có bóng cô gái vụt qua chẳng lẽ lại là cô sao NH”
Ngôi nhà khá chật chội với từng nấy người, lão đã ngủ từ lâu Khải cũng vậy duy chỉ NH và nó mắt vẫn mở không hề có dấu hiệu buồn ngủ
CẠCH!!
Nó cựa mình không may chạm mạnh vào thành tủ phát ra tiếng động, với những người đang chìm sâu vào giấc ngủ chắc chắn là không nghe thấy tuy nhiên với NH thì không, cô đã đoán trước chắc chắn nó ở gần đây vì ở đây đang có Khải vậy là không nhầm
-là chị sao_NH bước lại gần tủ, nói nhỏ đủ nghe cho cả hai, biết mình không thể trốn mãi nó đành đứng dậy
-là tôi_lấy quyết tâm nó mới thốt thành lời nhìn thẳng vào mắt NH
-chị nói chuyện với em một chút_nói rồi NH bước ra ngoài, nó cũng theo sau đi khá xa căn nhà NH mới dừng lại
-chị chưa chết sao, à không chắc chắn là vậy rồi, sao chị lại về đây_Nh cười trước câu hõi ngớ ngẩn của mình.
-tôi không được về đây sao_giọng nó lạnh băng
-anh Duy đã quên chị rồi, anh ấy giờ đã yêu em chị hiểu ý em chứ_từng lời từng chữ như in sâu vào tim nó, nó cười nhạt
-chuyện 2 người không liên quan tới tôi
Nó quay gót bước đi trước sự sững sờ của NH, “em xin lỗi nhưng em yêu anh ấy mất rồi” NH gạt nhanh dòng nước mắt.
Còn nó, nó không còn nước mắt để mà khóc nữa rồi “nực cười đúng là nực cười” nó lẩm bẩm rồi nhếch môi cười, khuôn mặt không chút biểu cảm nhấn số gọi Key
“alo, sao gọi muộn vậy”
-cho 1 trực thăng đến ngoại ô
“ô cê”
Cuộc gọi ngắn ngủn có vài câu rồi kết thúc, nó muốn về nó muốn công bố sự tồn tại của nó và nó muốn chấm dứt tất cả với hắn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...