CHAP 70:
Trở về bệnh viện nhà hắn, trong khi nó đang truyền máu thì hắn có việc đột xuất dù không muốn xa nó nhưng cũng phải đi nhờ bác sĩ đến trông coi nó.
Tỉnh dậy không thấy hắn đâu, nó rờ tay lên trán vết băng bó dày cộp làm nó khó chịu vô cùng. Gỡ hết gạc ra nó tự sát trùng lại vết thương(nghề của nó mà :v ) rồi ra khỏi bệnh viện
Mớ suy nghĩ hỗn độn tiếp tục vây lấy nó, nó lững thững bước về nhà trên người mặc bộ quần áo mỏng của bệnh nhân.
Mải suy nghĩ nó không hề biết tới sự tồn tại của chiếc xe mô tô đang đi với vận tốc kinh hoàng nhắm thẳng vào nó. Đến khi định thần lại được, nó chỉ thấy ánh sáng đèn pha của chiếc xe lóe lên rồi vụt tắt
ở 1 nơi khác hắn đang cầm li rượu trên tay bỗng
Xoảng!!!
-anh không sao chứ_Key nói nhỏ. Trong bang có chuyện dù hắn đã gần rút ra khỏi nhưng trên danh nghĩa cậu vẫn là 1 phần của bang JP, hôm nay bang xảy ra tranh chấp Khánh lại không có mặt ở đây nên hắn đành phải đến giúp Key.
-không, JP ổn rồi tôi đi trước_nói rồi hắn ra khỏi bar đến thẳng bệnh viện, tim hắn đang đập rất nhanh cảm giác bất an lại hiện về.
Ò e ò e ò e!!!!!!!! Tiếng xe cấp cứu nhanh chóng vào bệnh viện, y tá nhanh chóng mang bệnh nhân bị tai nạn lên bàn đẩy, máu me bê bết khắp mặt cô gái trẻ xấu số đến nỗi không nhìn rõ cả khuôn mặt.
Mặt các bác sĩ tiến hành ca cấp cứu lấm tấm vài giọt mồ hôi, rồi chuyển sang tái mét
-truyền thêm máu
Sau 3 tiếng phẫu thuật vẫn không có chuyển biến. Hắn bên ngoài thấp thỏm lo âu. Tim như muốn bay ra khỏi lồng ngực, nhớ lại 3 tiếng trước hắn lại cảm thấy hối hận.
Trở lại bệnh viện hắn chạy nhanh đến phòng bệnh nó, giường trống trơn. Tim hắn đập mạnh, chạy xuống hỏi y tá:
-cô có thấy 1 bệnh nhân tóc dài ngang vai màu hung đỏ (nó nhuộm tóc) dáng người nhỏ da trắng ra khỏi đây không
-không, nhưng mà vừa có 1 bệnh nhân nữ vừa được đưa vào cấp cứu do tai nạn hình như tóc cũng có màu hung đỏ.
Tim hắn như ngừng đập, “tai nạn” “cấp cứu” những lời cô y tá nói cứ quanh quẩn bên hắn mãi không rời. Vò đầu đấm mạnh tay vào tường bất lực
“Giá mà hắn ở lại bên nó thì đã không xảy ra chuyện gì”
-không ổn rồi, huyết áp đang giảm mạnh
-xuất huyết máu rồi bác sĩ
-kích tim
-không được, bệnh nhân qua kiểm tra có tiền sử bệnh tim kích tim sẽ làm tử vong
Mọi ánh mắt đang đổ dồn vào người con gái đang nằm trên giường kia...
Tít...tít...tít!!!!!! Biểu đồ tim đã và đang yếu dần dần trở thành 1 đường dài thẳng tắp như số phận của người đó...đã chấm hết
Cánh cửa bật mở
Bác sĩ bước ra thở dài nhìn người con trai trước mặt họ
-xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức
Câu nói đó như ngàn vết đâm vào tim hắn, nhưng không chỉ hắn mà còn có Quân, BA, Key, ông Dũng và Khải. Sắc mặt tất cả chuyển đổi nhanh chóng ruột gan như co thắt lại, mắt mở to tới mức muốn chảy máu. Hắn khụy xuống khi vừa thấy bàn đẩy mang thân xác người con gái trong lòng hắn ra, tấm vải trắng tinh khiết che phủ toàn bộ cơ thể.
Hắn khụy xuống nước mắt tuôn rơi, BA không kìm được xúc động khóc như mưa rồi ngất lịm. Những người còn lại vẫn chưa thể hoàn hồn, vẫn chưa thể xác định được những chuyện gì xảy ra. Quân nắm chặt tay cố đứng vững tới gần lấy tay định nhấc tấm vải che khuôn mặt ngây thơ thánh thiện ngày trước ra.
-đừng khuôn mặt đã bị chiếc xe gây ra tai nạn hủy hoại rồi_bác sĩ nghẹn ngào nhìn họ. Nhưng Quân vẫn không dừng tay, cậu muốn nhìn lại đứa em gái bé nhỏ của cậu ra... mới 1 tuần cậu không gặp nó mà khi gặp lại lại là lần cuối sao.
Tấm vải bật mở, trước mặt cậu và mọi người vẫn là mái tóc hung đỏ, làn da trắng muốt như tuyết nhưng...đã bê bết máu là máu, khuôn mặt đã không còn là nó nữa.
Cậu gần như muốn ngã khụy xuống, không tin vào mắt mình. Hắn ngồi thần người ra thành ghế đợi nhớ về nó, nhớ nụ cười của nó, nhớ sáng nay nó còn ngồi trước mặt cậu, nấu bữa ăn sáng cho cậu, cả 2 cùng lên trực thăng đến biển,...Mọi thứ đến với cậu quá nhanh chóng, tai cậu ù đi như không tin vào tai, vào mắt của bản thân.
"Ji ơi, em tỉnh lại đi, sao lại nằm ở đây"
Hắn chạy đến ôm chầm lấy thân xác kia, hét lên
Mọi người phải giữ hắn lại để bác sĩ đưa nó trở về nhà lạnh...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...