Nước Mắt Pha Lê


ĐÙNG ……..ĐÙNG ……….ĐÙNG …….
_ KHÔNG , KHÔNG , ĐỪNG …… CHA MẸ ĐÙNG RỜI BỎ CON , CON TỬ NAY SẼ NGOAN MÀ, “BĂNG NHI” KHÔNG NGHỊCH NGỢM NỮA ĐÂU ……ĐỪNG ……ĐỪNG ……..
Nó bật dậy khỏi chăn , lao vào một góc tối tăm trong căn phòng , ngồi bệt xuống sàn nhà lạnh lẽo , lạnh như tâm trạng bây giờ của nó . nước mắt rơi nhiều đến nỗi không còn nhìn rõ được đôi mắt nó , ngực nó đau lắm , đau khinh khủng , đau như chỉ muốn chết đi vậy . nó tự hỏi “ tại sao mình lại phải chịu nỗi đau đớn , xót xa như vậy ? giá như gia đình của nó còn thì nó sẽ k lạnh lùng , k chịu đựng cái nỗi đau chết tiệt này ? “ . nó ngồi bó gối trong góc tối đến sáng , hầu như k ngủ được .
3 giờ sáng , 1 mình nó đúng trước cửa kính trong khách sạn , một mình trên tòa nhà 50 để nhìn thành phố đầy dẫy mưu mô xảo quyệt này . liệu có tồn tại nơi gọi là thiên đường thật sự !. mưa rất to , ông trời như khóc thương cho số phận nó vậy . “ sau cơn mưa trời lại sáng hay nó càng làm u tối hơn “ , hiện bây giờ nó thực sự rất rất nhớ gia đình tràn ngập tiếng cười đùa như trước . nhớ cha, mẹ , bà , anh của nó .
5 giờ sáng , trời mưa tầm tã , nó lái xe với tốc độ kinh hoàng đến 1 vùng ngoại ô cách xa thành phố .
KITTTTTT……..tiếng phanh gấp trước con đường vòng của một cánh rừng .nó đi giữa trời đang mưa , tay ôm một những bong hoa cúc trắng , bước đi từng bước trong con đường , băng qua những hành cây um tùm lá , cuối cùng nó cũng dừng lại trươc 4 ngôi mộ .
_ cha mẹ con tới rối đây ! BĂNG NHI tới thăm cha mẹ này .
_ bà nội , con về rồi đây , nội nhớ con k nội ?
_ anh , Băng Nhi của anh về rồi nek !

_ con nhớ mọi người lắm , mọi người biết k ? con bất hiếu quá vì bây giờ mới trở về thăm mọi người được . tất cả mọi người yên tâm , giờ đây con k còn là 1 băng nhi yếu đuối hay khóc như ngày xưa nữa . con trở thành người rất mạnh mẽ , rất kiên cường rồi ,
_ anh , anh đừng lo cho em bị mọi người bắt nạt nữa ! . nó mỉm cười và nói “ anh hãy yên nghỉ nhé ! “
_ cha , mẹ , bà nội cũng như anh nhé , hãy yên nghỉ được k ? . nói rồi , nó đặt hoa cúc trắng trước những ngôi mộ của gia đình nó . nhìn ngôi mộ mà sững sờ , “ tại sao nó được làm sạch như thế , ai co thể lam đây ? những người đó ư ? chắc chắn k , vậy ai ? . nó nghĩ nhiều cũng k ra , chắc chỉ có những người tốt bụng thấy nơi yên nghỉ của gia đình nó đáng thương nên đã giúp đỡ nó .
Nó gọi điên thoại
_ alo , tôi cần 1 người đến để chăm sóc cho những ngôi mộ
_ được , mức lương k thành vấn đề , chỉ cần chăm sóc tốt là được
Nó gấp máy , ngoảnh đầu lại và nói
_ con xin lỗi ! vì con mà gia đình ta mới như bây giờ . con hứa k để những người đó sống hạnh phúc đâu . sau khi xong con sẽ đến tạ tội với mọi người , con xin hứa !!!!!!!
Lại một lần nữa nó nở nụ cười chào tạm biệt , rồi bươc đi thưc hiện kế hoạch , con đường của mình . từng bước từng bước nếm trải .
Nó bước trở về và lái xe về khach sạn

1 cuộc điên thoại gọi đến
_ alo
_ thưa tiểu thư , thứ tiểu thư cần chúng tôi đã điều tra ra rồi
_ nói đi !
_con gái của họ là VƯƠNG BẢO LINH , 17 tuổi , tinhcach kiêu ngạo , k coi air a gì , thành tích học bình thường , hiên đang học tại trường NOBLE – 1 ngôi trường nổi tiếng , học sinh đại da số là nhà co quyền thế , học lực rất giỏi hoăc bình thương mà gia đình quá giàu mới co thể đủ yêu cầu
_ được rồi , tôi muốn là học sinh trong ngôi trường đó .
_ nhưng thưa tiểu thư . cô đã tốt nghiệp đại học cách đây 3 năm rồi mà .
_ đúng vậy , có j k . cô lạnh giọng trả lời .
_ k , k có gì . tôi đi làm ngay .
_Tốt

Tắt máy , nó nhìn ra trời đang mưa , khẽ nói “ Vương Bảo Linh , cuộc vui còn dài , có trách thì trách cha mẹ cô , đừng trách tôi “


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận