Căn phòng sặc sỡ những màu sắc của ánh đèn trắng vàng pha trộn lẫn nhau, nội thất hoàn toàn là những thứ đồ sang chảnh, giá đắt cắt cổ.
Một nơi xa hoa đầy cạm bẫy.
Ba người đàn ông khí chất cao ngạo đều mặc vest đen sang trọng, đều là những bộ đồ phiên bản giới hạn.
Họ ngồi đối diện nhau ánh mắt sắc như dao nhìn chăm chú vào đối phương giống như đang theo dõi nhất cử nhất động, đặc biệt là cái ánh mắt của Lục Doãn Cung luôn có một sắc thái riêng biệt mà không ai có được.
Ánh mắt của hắn luôn khiến những người xung quanh cảm thấy rụt rè, sợ hãi, đồng thời cũng muốn chiêm ngưỡng với cái thần thái và sắc đẹp hút hồn này.
Hắn vào nơi này không ít những cô gái quyền quý, những tiểu thư và những người phụ nữ hư hỏng muốn cùng hắn qua đêm.
Lục Doãn Cung ngồi tựa lưng vào ghế, hai tay hắn để lên trên bàn, một tay liên tục dùng ngón trỏ xoay xoay rồi lại gõ gõ, tướng ngồi rất thảnh thơi nhưng lại cao ngạo không coi ai ra gì.
Cao Ảnh Quân cũng ngả người ra ghế, hai tay khoanh trước ngực, thần thái cũng cực đỉnh.
Tên vua kia ngồi gác chân sang một bên, dáng vẻ như không coi Lục Doãn Cung ra gì, miệng luôn nhếch lên cười đắc ý.
Ông ta trước giờ chưa bao giờ dám làm vậy trước mặt hắn, mỗi lần đụng chạm đều phải kính nhường vài phần.
Lần này ông ta tỏ thái độ hẳn ra như vậy thì có vẻ như lão già đó đã đạt được thứ gì đó đáng giá mà có thể chống lại được Doãn Cung.
Ánh mắt của tên đàn ông đó luôn tỏ ra coi thường khi nhìn Lục Doãn Cung, mặc kệ ông ta, vênh váo được lúc nào thì hay lúc đấy, tới lúc mắt có bị mù thì cũng là tự làm tự chịu, dám nhìn Doãn Cung với ánh mắt đó, hắn đương nhiên sẽ không tha cho.
Lúc trước Du Mộc thấy bọn họ hay nhắc đến "vua" nên cô cũng hỏi qua Thụy Nhan người đó là ai? Thụy nhan cho biết vua là một tên háo sắc và tự coi mình là kẻ mạnh không ai có thể chống lại hắn, ấy vậy mà lại rụt rè trước Lục Doãn Cung.
Thực chất ông ta chẳng phải là vua hay gì, tên của ông ta là Tân Thiệu Nhâm, là tổng thống của một nước nên luôn tự cho mình là vua, thuộc hạ cũng bị ép buộc phải gọi ông ta là vua.
Tên vua này là người đang nắm quyền điều hành hai châu lục, Châu Âu và Châu Phi.
Dù gộp lại nhưng vẫn chỉ bằng Châu Á của Lục Doãn Cung, bởi vì ông ta chỉ mới thu phục được hai châu lục đó, nên thế lực vẫn chưa được chắc chắn, vững vàng.
Ngoài ra, ông ta là tổng thống đương nhiên phải bắt những tên tội phạm, vậy mà ông ta lại chính là tội phạm liên quan đến băng đảng xã hội đen, đã vậy lại còn buôn bán ma túy, thuốc phiện, ngoài ra còn buôn bán bắt cóc trẻ em.
Nếu lộ ra ngoài chẳng phải là ghế tổng thống này nên nhường cho người khác sao.
Lúc đó lão già chỉ có thể trông cậy vào băng đảng của bản thân mà chừa đường sống cho mình.
Vì biết tên Tân Thiệu Nhâm này luôn sợ mất chiếc ghế tổng thống nên Lục Doãn Cung đã nắm thóp được điểm yếu của ông ta.
Bây giờ nhìn lão già đó vênh váo như vậy chắc chắn đã có cách đối phó với Lục Doãn Cung, một là ông ta đã nắm được điểm yếu của hắn, hai là ông ta đã thu phục được một thế lực có thể đối đầu với hắn.
Chỉ có như vậy ông ta mới đủ trình độ lên mặt với Doãn Cung.
Chỉ là Du Mộc vẫn luôn tò mò điểm yếu của Lục Doãn Cung, hắn có điểm yếu ư? Không! Hắn ta làm gì có điểm yếu, không kể đến thế lực, mặc kệ lớn hay bé hay cho dù không có, nói đến sức mạnh của hắn thì ai được chứng kiến cũng đều nghĩ hắn không phải là con người.
Trái tim hắn giống như làm từ thép, không có tình cảm, cảm xúc dành cho mấy tình cảm động lòng chưa bao giờ lộ ra, thân thể hắn như một viên đá ngàn năm, cứng rắn tới mức chẳng ai có thể làm hắn bị thương dù một vết xước nhỏ.
Từ trước tới giờ Du Mộc chưa bao giờ biết điểm yếu của hắn, một số người nghĩ rằng điểm yếu của hắn chính là mẹ hắn nhưng tất cả đều không phải, vậy thì hắn đâu còn điểm yếu nào khác.
Nếu không có điểm yếu thì chắc chắn là tên vua kia đã thu phục được thế lực có thể đối đầu với Lục Doãn Cung thì mới dám chống lại hắn.
Căn phòng nồng nặc mùi thuốc súng, Lục Doãn Cung bấy giờ mới ngồi thẳng dậy, hai bàn tay đan vào nhau để trên bàn, ánh mắt nộ đầy tia sát khí chán ghét, khinh thường, khuôn mặt không chút biểu cảm, hắn lạnh giọng:
" Tân Thiệu Nhâm! Không phải ông đang bận giải quyết chuyện ngục tù Maze sao? Sao lại có thời gian rảnh rỗi tới mức hẹn tôi ra đây để trò chuyện rồi.
Không nhẽ tán thưởng khả năng chơi bạc của tôi nên muốn thách đấu sao? "
Thì ra ngục tù Maze là của Tân Thiệu Nhâm, chẳng trách người đàn ông cai quản ngục tù kia luôn nhắc đến ông ta là "vua" hoặc "người đó".
Tân Thiệu Nhâm bị Doãn Cung chọc tức nên sắc mặt tối sầm, hắn nhăn nhó mày, tay tạo nắm đấm siết chặt.
Ông ta sửng cồ lên:
" Lục Doãn Cung! Cậu đắc ý được lúc nào thì đắc ý đi, thông báo của tôi mà cậu sắp phải nghe sẽ khiến cậu ngạc nhiên lắm đấy! "
Doãn Cung vẫn sắc thái bình thường, hắn khẽ nhíu mày nhưng gương mặt không tỏ ra tức giận, nếu hắn tỏ ra tức giận chỉ vì mấy lời nói vừa rồi của ông ta thì khác nào tự nhận bản thân thua Tân Thiệu Nhâm.
Doãn Cung liếc mắt nhìn Cao Ảnh Quân, anh ta nhìn lại chỉ khẽ động mi giống như đang nói chuyện với Doãn Cung bằng tâm giao.
Tên Thiệu Nhâm vẫn không nhận ra điều này, Du Mộc và Thụy Nhan đều đứng yên xem trò.
Dù gì bị hắn lôi đi thì đi, cũng chẳng phải chuyện của cô, Du Mộc không muốn dính đến chuyện của hắn, biết thì biết chứ không muốn liên quan đến chuyện riêng của hắn.
Tân Thiệu Nhâm nghênh mặt, ông ta ra lệnh: " Doãn Cung, tôi muốn có được Las Vegas "
Las Vegas là một Casino lớn, một sòng bài sang trọng và lớn mạnh có trước Ma Cao, chỉ là gần đây Ma Cao vượt lên trên Las Vegas về độ nổi tiếng và sự giàu có.
Người sở hữu sòng bài Las Vegas là Lục Doãn Cung.
Không ngờ Thiệu Nhâm lại thẳng thừng yêu cầu Doãn Cung giao nộp và chuyển nhượng Las Vegas cho ông ta, rốt cuộc ông ta có mục đích gì? Có vẻ ngay từ đầu Las Vegas đã bị ông ta nhắm tới, mục đích là thu phục nơi đó nhưng rốt cuộc có ích gì đối với ông ta?
Lục Doãn Cung nhếch môi cười, thần thái cực đỉnh, hắn day mi tâm, một giây sau liền ngẩng mặt trừng mắt nhìn Tân Thiệu Nhâm, sát khí mạnh mẽ tỏa ra quanh người, hắn có vẻ đang tức giận, dám ra lệnh cho hắn, Thiệu Nhâm chết chắc rồi.
" Giao Las Vegas? Ông có thứ gì để khiến tôi phải giao nộp Las Vegas, tiền thì tôi không thiếu, có thể nuôi nổi năm mươi đời con cháu nhà ông đấy.
"
Lục Doãn Cung đúng là phải thừa nhận quyền lực của tên Thiệu Nhâm này cũng lớn, nhưng dù sao cũng không bằng của hắn, Doãn Cung trước giờ chưa từng lùi bước, cũng chưa từng cúi đầu phục tùng ai đó lên sẽ không bao giờ có chuyện hắn nghe theo sự chỉ đạo của Tân Thiệu Nhâm cho dù thế lực của ông ta có lớn hơn Doãn Cung gấp mười lần.
Doãn Cung hắn trước giờ chưa từng cúi đầu trước mặt ai, bây giờ hay sau này cũng sẽ không có chuyện hắn cúi đầu với cả thế giới.
Mặc dù thế lực của Tân Thiệu Nhâm khá lớn nhưng đối với Lục Doãn Cung thì hắn chỉ nhỏ xíu, có thể lắm trong lòng bàn tay.
Căn bản hắn không để ý đến.
Mục tiêu của hắn chính là một người có thế lực cực lớn, ngang hàng với hắn.
Một nhân vật cực kỳ bí ẩn nhưng cũng không khiến Doãn Cung chùn bước hay kính nể.
Tân Thiệu Nhâm giận tím mặt, ông ta đương nhiên cũng không thiếu tiền mặc dù tiền không có nhiều bằng Doãn Cung.
Nhưng hắn nói câu "có thể nuôi nổi năm mươi đời con cháu" của ông ta, như vậy khiến ông ta cảm thấy bị sỉ nhục và khinh thường.
Tân Thiệu Nhâm nhíu mày, hai hàm răng nghiến chặt, đôi khi còn có vài tiếng kêu két két.
Vì cũng đứng tuổi nên khi tức giận hay nhăn mày thì cả khuôn mặt đều thay đổi, gần như là biến dạng, tất cả da mặt đều nhăn nhúm lại.
Ông ta cáu gắt:
" Lục Doãn Cung.
Cậu biết Owen chứ? Mọi thứ của Owen bây giờ là của tôi ngay cả cái sòng bài Ma Cao này, ở trong địa bàn của tôi tốt nhất cậu nên yên phận nếu không sẽ mất mạng như chơi đấy! "
Thiệu Nhâm đắc ý cười lớn *Ha! Cậu ta miệng còn hôi mùi sữa, đòi đấu với ông đây, bao nhiêu năm nay nhẫn nhịn Doãn Cung, giờ tới lúc trả lại tất cả thứ mà tôi phải gánh chịu rồi, tôi sẽ cho cậu biết thế nào là nhục nhã!*
~Nhạc Tử~.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...