Bên ngoài, người mở cửa là Lục Doãn Cung, hắn ta đi vào, vì chưa kịp mở đèn và trời cũng tối đen bởi màn đêm nên hắn vẫn nghĩ Du Mộc đang nằm ngủ trên giường.
Du Mộc vì núp sau cửa nên cô nhìn rõ được gương mặt của người bước vào phòng.
Một phần là do cô ở gần hắn, một phần là do mặt hắn đối diện thẳng với ánh trăng nên ánh sáng đó khiến Du Mộc nhận dạng được gương mặt đó.
Lộ Du Mộc khi nhận ra gương mặt đó là Lục Doãn Cung thì cô như bị một phen khiếp vía.
Cô giật thót tim, gương mặt tái xanh lại, miệng còn suýt tạo ra tiếng kêu.
Rốt cuộc chuyện này là sao? Chẳng phải mấy tên thuộc hạ bên ngoài nói rằng hắn sẽ đi khoảng hai ngày mới quay về sao? Không nhẽ những câu cô nghe được đều là nói dối, hay đây là một cái bẫy! Nếu còn đang nằm trên giường thì không sao, nhưng giờ đang chạy trốn lại đứng sau cửa.
Du Mộc liền run rẩy chân tay, không biết nên tiếp tục chạy trốn hay là lần mò quay lại giường.
Lúc này Du Mộc nhìn hắn đang tiến dần vào trong, sợ hắn sẽ bật đèn và phát hiện ra cô mất tích.
Nghĩ đến đây Lộ Du Mộc liền rón rén nhẹ nhàng ra khỏi sau cánh rửa rồi chầm chậm bước ra ngoài.
Dù chết cô cũng phải liều mạng một lần.
Mặc dù chân cô đang cực kỳ run rẩy nhưng cô vẫn nhắm mắt mà cố gắng bước ra ngoài.
Đây chính là cơ hội ngàn năm có một, nếu lần này để hắn bắt được chắc chắn sẽ canh trừng nghiêm ngặt hơn.
Tới lúc đó đừng nói đến ở cạnh mà chắc ngay cả đi tắm hắn cũng phải để lôi cô theo.
Tòa lâu đài này rộng lớn đến như vậy, mấy tầng trên cùng đều không có người ở, thậm chí còn chẳng mấy ai bước chân lên đấy, Du Mộc nghĩ rằng chỉ cần cô ra được cánh cửa này, lẻn lên đó hay xuống tầng dưới đều như nhau.
Chỉ cần trốn tạm vào một xó nào đó thì có đến camera cũng tìm không ra, đến lúc thời cơ chín muồi thì chạy trốn ra khỏi lâu đài rồi chạy trốn sau cũng kịp.
Nghĩ đến đó Du Mộc tưởng chừng như mình sắp có thể thoát khỏi Lục Doãn Cung, sắp được tự do.
Nhưng vừa ra khỏi cửa, một giọng nói lạnh lùng trầm lại, nghe có chút đay nghiến tức giận vang lên: "Đứng lại".
Du Mộc giật mình, tại sao hắn lại phát hiện ra cô? Chẳng phải cô không phát ra tiếng động sao?.
Du Mộc không biết rằng thị lực của Lục Doãn Cung rất tốt, ban đầu tưởng cô đang nằm ở trên giường nhưng khi đến gần và nhìn kĩ lại dưới ánh trăng soi thì không thấy đâu, hắn siết chặt tay lại lên cơn tức giận vì nghĩ rằng cô đã chạy trốn.
Nhưng một mùi hương quen thuộc phía sau lưng sọc vào mũi hắn, đó là mùi hương của Du Mộc.
Quay đầu lại thì thấy cô đang rón rén chạy ra ngoài.
Thấy bá khí của Lục Doãn Cung phía sau lưng toát lên rõ mồn một, Du Mộc run rẩy người, tay chân cứng lại, mồ hôi bắt đầu toát ra, cô muốn một mạch chạy ra khỏi đây nhưng chân lại không thể di chuyển, đến cả thở cũng thấy khó khăn.
Lần này Du Mộc chết chắc rồi, lại dám trước mặt hắn to gan bỏ trốn.
Đúng lúc đó Lục Doãn Cung bước tới gần mở công tắc đèn lên, cả căn phòng được chiếu sáng, Du Mộc bị giật mình bởi tia sáng làm chói mắt, cô liền theo bản năng mà đưa tay lên che.
Thấy thân mình vừa cử động được, Du Mộc định bất chấp sống chết mà lao nhanh ra ngoài… nhưng không kịp, cổ Du Mộc bị bàn tay to lớn của Lục Doãn Cung siết chặt lại.
"A!… " Du Mộc cả người bỗng bị một tay của Lục Doãn Cung nhấc bổng lên và ném về phía giường.
Hắn khoá trái cửa rồi bước tới gần Du Mộc, Du Mộc thấy vậy liền sợ hãi ngồi lên và lùi lại.
Trông hắn như con mãnh thú chuẩn bị ăn thịt con mồi.
Ánh mắt cực kỳ sắc bén.
" Anh… anh định làm gì? " Du Mộc người run lẩy bẩy thu mình vào một góc giường, tay nhanh nên với được cái chăn, cô quấn lên người để hở mỗi cái đầu.
"Ha! Định làm gì ư? Cô có vẻ thích chạy trốn nhỉ, tôi cho phép cô chạy trốn ư? Tôi đã nói rồi, tốt nhất đừng giở trò, tôi sẽ không nhẹ nhàng đâu"
Hắn nhếch môi cười, nụ cười ma mị không thiếu phần tà ác khiến Du Mộc không dám trả lời, cử động không nổi, thở cũng không xong.
Hắn không thể chờ đợi thêm nữa mà nhào tới, tay cởi hết áo vest và áo sơ mi không thương tiếc mà quăng xuống đất.
Thân hình to lớn cường tráng với cơ ngực rộng và rắn chắc hiện lên trước mắt Du Mộc rõ rệt.
Hắn giơ tay túm lấy cái chăn quăng xuống đất, tay còn lại cầm cổ chân Du Mộc giật mạnh xuống, chẳng mấy cả cơ thể to lớn của Lục Doãn Cung đè mạnh lên cơ thể nhỏ nhắn của Du Mộc bên dưới.
Ánh mắt màu đỏ rực lửa chậm rãi thiêu đốt con người bên dưới, trông hắn cực kì tức giận và đáng sợ.
Gương mặt xinh đẹp của Du Mộc liền đỏ ửng như hai trái cà chua chín, lúc thì xanh tái lại vì sợ hãi.
Cô mấp máy môi:
" Lục...!Lục Doãn Cung! Anh định làm gì? Dừng lại đi… " Lộ Du Mộc lắp bắp nói mãi mới thành câu.
Lần đầu hắn làm những việc này khiến Du Mộc chỉ biết run rẩy vì sợ hãi, người cô như bị trói lại, không nhúc nhích nổi.
" Chẳng phải cô muốn chạy trốn sao? Vậy tôi sẽ khiến cô không còn sức để trốn nữa "
Nói xong hắn một tay xé toạc quần áo của Du Mộc ra, để lộ ra một thân hình trắng hồng nõn nà, chỉ mặc mỗi bikini gợi cảm, quyến rũ khơi dậy dục vọng.
Du Mộc vừa sợ vừa xấu hổ liền lấy tay che lại " Á… đừng nhìn! Doãn Cung, cầu xin anh...!dừng lại đi...hư hức...!".
Du Mộc rớm nước mắt, mặt cô tái xanh.
Miệng không ngừng cầu xin hắn dừng tay.
Người Du Mộc không ngừng run rẩy, nửa năm qua đi theo Doãn Cung, hắn chưa từng cưỡng hôn hay cưỡng bức cô bao giờ, mặc dù có đến gần và chạm vào Du Mộc vài lần nhưng đều không phải là những cái đụng chạm ngọt ngào.
Vậy mà giờ hắn lại làm những hành động này khiến Du Mộc sợ hãi, nước mắt của Du Mộc không ngừng rơi.
Cô thật sự rất sợ hắn như này.
~Nhạc Tử~.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...