Sau khi Thụy Nhan rời khỏi, Du Mộc vẫn ngồi bất động trên giường.
Thuỵ Nhan nói rằng người hãm hại mẹ cô không phải là do Lục Doãn cung, vậy nếu không phải hắn ta thì là ai? Nếu người không phải do hắn giết thì tại sao hắn lại không nói thẳng ra sự thật, hay những lời của tên Thuỵ Nhan đó chỉ là nói dối.
Càng đoán mò Du Mộc càng cảm thấy phức tạp.
Nhưng chuyện đó phải sự thật không thì không quan trọng, thứ Du Mộc cần giải quyết trước mắt đó chính là làm sao để cô có thể trốn thoát khỏi đây được.
Nếu hắn đã tìm thấy và bắt được cô như này thì cô chẳng còn lý do nào để trốn chạy nữa, nhưng nếu Lục Doãn Cung nuôi ý định giam giữ cô, Du Mộc nhất quyết phải thoát khỏi vòng vây của hắn.
Có vẻ Du Mộc không quan tâm tới lời cảnh cáo của Thụy Nhan.
Nếu cô dám chạy trốn thì phải lãnh hậu quả khó lường.
Hắn bắt cô lại mười lần, cô nhất định phải trốn thêm mười lần.
Từ khi mẹ Du Mộc mất, cô chẳng còn làm những việc bí mật gì đó ở trong giới ngầm nữa, cũng chẳng có lý do nào để tiếp tục bên cạnh Lục Doãn Cung.
Biết trước xảy ra chuyện này thì cô cũng chẳng vì việc quan trọng gì đó mà vào hang cọp rồi.
Du Mộc bất giác nhìn căn phòng mình đang ở, cô đảo mắt xem xét một lượt rồi đưa mắt nhìn ra phía ngoài cửa sổ.
Du Mộc chợt nhận ra thứ gì đó khác lạ bên ngoài cửa sổ.
Du Mộc định tới gần nhưng chợt nhận ra chân cô đang bị khóa với chân giường, dây xích cũng cực kỳ ngắn căn bản là không thể ra khỏi giường được.
Du Mộc nhìn ra phía cửa, cô hít một hơi sâu rồi gọi lớn: " Lục Doãn Cung"
Bên ngoài vừa nghe thấy tiếng Du Mộc hét lớn trong phòng, liền có người mở cửa vào.
" Có chuyện gì? " Ngục Tửu đang canh ở ngoài liền bước vào nói, vẻ mặt trông cực kỳ khó chịu.
Du Mộc thấy Ngục Tửu đi vào, cô cũng khó chịu chẳng khác hắn là bao.
Cô ngó phía sau anh ta không thấy ai liền hỏi: "Tôi muốn gặp Lục Doãn Cung"
Ngục Tửu hơi nhíu mày, hắn ta liền ấn chiếc tai nghe bluetooth ở trên tai.
Chiếc tai nghe đó là loại Lục Doãn Cung tự tay thiết kế riêng biệt cho hắn và thuộc hạ thân cận.
Nó có rất nhiều công dụng hữu ích như thu âm, gọi ở khoảng cách xa, dò đường sóng, liên kết kích nổ...nói chung là có rất nhiều công dụng.
Chính xác hơn thì nó là một vũ khí nhỏ cực kỳ nguy hiểm, chỉ là mang hình dạng giống một chiếc tai nghe không dây.
Ngục Tửu vừa ấn vào chiếc nút nhỏ, một giọng nói không thể lạnh lùng hơn vang lên "Nói".
Nghe qua thôi cũng biết ngay đó là giọng nói của Doãn Cung.
Du Mộc nghe xong liền vội vàng hỏi:
" Lục Doãn Cung, tôi muốn anh tháo còng chân cho tôi ".
Giọng nói nghe rất cương quyết.
Lục Doãn Cung nghe xong liền im lặng, một lát sau hắn mới trả lời "Lộ Du Mộc, tốt nhất cô đừng giở trò".
Nghe Doãn Cung nói câu đó, Ngục Tửu định giơ tay ấn nút tắt.
Vì anh ta biết Doãn Cung nói câu đó đồng nghĩa với việc không đồng ý, mà hắn ta đã không đồng ý dù có nói hay năn nỉ như nào cũng đều cũng vô ích.
Du Mộc liền nhanh miệng nói: " Ít ra anh cũng phải thay cho tôi một cái khoá chân dài hơn chứ ".
Du Mộc vừa nói xong thì Ngục Tửu liền ấn tắt, Du Mộc thấy vậy liền trừng mắt nhìn hắn.
Tên này tưởng vậy mà trông thật kiêu ngạo và phiền phức, đúng là đồ đáng ghét.
Chưa đầy một phút sau, cánh cửa phòng bỗng bật mở, một đôi chân dài liền bước vào cùng với tiếng leng keeng leng keeng.
Đó là Lục Doãn Cung, phía sau còn có Thuỵ Nhan đi theo.
Thấy trên tay Lục Doãn Cung cầm một cái còng chân với những đoạn xích dài khoảng hơn bốn mét, đủ để Du Mộc ra tới cửa sổ.
Cô liền vui mừng nhìn Ngục Tửu rồi nhếch mép cười.
Ngục Tửu lần đầu tỏ vẻ mặt bất ngờ, đúng là bất ngờ thật.
Anh ta vốn biết Lục Doãn Cung máu lạnh vô tình, từ trước tới nay chưa bao giờ tới gần nữ nhân, chính xác hơn thì không bao giờ để nữ nhân tới gần mình.
Nhưng sau đó khi hắn ta biết được có một người phụ nữ là Lộ Du Mộc lại dám tiếp cận hắn mà ba ngày sau chưa chết, Ngục Tửu đã rất sốc khi biết chuyện đó.
Sau đó cả nửa năm Du Mộc đều đi theo Lục Doãn Cung, hắn nói một là một, hai là hai, những người ra điều kiện với hắn thì đều phải nhận trừng phạt, cùng lắm là máu chảy thành sông.
Vậy mà vừa rồi Lộ Du Mộc ra điều kiện với hắn, hắn lại đồng ý.
Đúng là chuyện lạ khiến Ngục Tửu sốc toàn tập.
Vẻ mặt Ngục Tửu vẫn chưa hết ngạc nhiên, anh ta quay ra Thuỵ Nhan rồi hỏi nhỏ: " Này Thuỵ Nhan, cậu hãy nói là tôi đang mơ đi ".
Thuỵ Nhan mỉm cười nhìn Ngục Tửu trả lời: " Cậu không nhìn nhầm đâu ".
Ngục Tửu vẻ mặt càng bất ngờ, đúng là tin động trời.
Thấy Lục Doãn Cung phẩy tay ra hiệu cho hai người họ đi ra ngoài, Thuỵ Nhan liền kéo theo Ngục Tửu, vừa đi vừa nói:
" Tôi ban đầu cũng ngạc nhiên như cậu, Ngục Tửu cậu mới gặp Lộ Du Mộc có hai lần và không thường xuyên ở cạnh chủ nhân, từ lúc Lộ Du Mộc xuất hiện, hầu như chủ nhân thay đổi rất nhiều.
Cậu làm quen dần đi là vừa ".
Thuỵ Nhan nói cũng đúng, bình thường anh ta hay phải đi theo Doãn Cung.
Lục Doãn Cung ở đâu là anh ta ở đó, lúc đó Lộ Du Mộc lại hay gặp Doãn Cung nên ba người lúc nào cũng dính nhau như hình với bóng.
Những thay đổi của Lục Doãn Cung nhiều dần nên Thuỵ Nhan đã sớm làm quen với nó.
Còn Ngục Tửu thì chỉ âm thầm đợi lệnh của Lục Doãn Cung mà hành động, khoảng thời gian đó anh ta ít xuất hiện nên vừa rồi thấy chuyện kia xảy ra Ngục Tửu ngạc nhiên là chuyện bình thường.
~Nhạc Tử~.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...