_Yun, cho tôi xin lỗi nhé, từ lúc bắt đầu đã khiến cô khổ sở rồi, thật là chẳng ra làm sao cả, lỗi lầm ấy chắc phải trả bằng việc này đây * nhìn sang bên cạnh *, nhưng dù sao thì vẫn xin lỗi thật nhiều nhé, nợ này nguyện trả cả đời để bù đắp, tha lỗi cho tôi nhé.- Hạ Băng chân thành xin lỗi, mà thật sự thì cái cung cách chẳng chịu nhường nhịn vẫn còn chút ít nhỉ.
_Xí xoá hết đi ha, coi như giữa chúng ta chưa có gì xảy ra cả. Từ giờ hãy sống cho thật tốt, biết trân trọng người khác một chút và trân trọng người bên cạnh một chút là ok rồi.- nói đến đây Yun lại cười, những người hay tranh cãi thế lại yêu nhau nhiều ấy.
Chào tạm biệt họ, Yun lại đi tiếp, phía sau, Bảo Kỳ và Zan tiến đến chỗ Hoàng Quân và Hạ Băng, họ lại nhìn theo Yun, thầm chúc cho nó những điều tốt đẹp trên con đường sắp tới.
Đúng như nó nghĩ, tiếp đến nó gặp Khắc Minh và Hà Vân, hai người ấy trông đẹp đôi lắm, giống kiểu chàng thì lạnh lùng mà nàng thì siêu ấm áp í. Thời gian qua tiếp xúc với Hà Vân Yun cũng nhận thấy được tình cảm mà cô bé dành cho Khắc Minh, rất trong sáng và thuần khiết.
Hà Vân được đón về Việt Nam cùng mẹ Khắc Minh cũng được tầm một tháng rồi, cô bé vẫn đến chăm sóc bác đều đặn mỗi ngày, tình cảm giữa hai người cũng từ đó mà lớn dần lên, theo một cách tự nhiên nhất.
Cậu kể với Yun là cái hôm cậu sang Pháp đón hai người về, nhìn thấy Hà Vân, bỗng nhiên tim cậu đập nhanh hơn một chút, thấy cô bé cười cậu nhớ đên mà cũng tủm tỉm suốt cả ngày. Lúc ấy Yun đã tuyên bố chắc nịch rằng cậu rung rinh vì Hà Vân rồi, ấy vậy mà cái người chậm tiêu ấy đâu đã hiểu rung rinh là gì.
Cho đến hôm nay, khi mà cậu mời Vân đến đây cùng cậu thì có lẽ cậu đã rõ mồn một điều ấy rồi. Nếu Kỳ Lâm là quân sư cho Bảo Kỳ và Hoàng Quân thì Yun cũng là quân sư cho Khắc Minh. Giữa hai người là một thứ tình cảm đơn thuần mà sâu sắc, nhẹ nhàng mà thiêng liêng, họ chẳng cần nói gì thì người kia cũng đã hiểu, như vậy đấy, họ sinh ra là để hiểu nhau rồi.
_Chẳng biết nói gì nhiều cả, tôi mong em thật hạnh phúc sau rất nhiều đau khổ nhé, Kỳ Lâm, cậu ấy rất thật lòng đấy, đừng để cả hai lại đau khổ thêm!
Một điều rất đỗi bình dị nhưng cậu truyền đến Yun nhiều hơn những câu từ ấy, nó thấm sâu điều mà cậu nghĩ. Cảm ơn lắm vì duyên số đã khiến chúng ta gặp nhau.
_Hai người cũng hạnh phúc nhé, mưa đã tạnh thì cầu vồng sẽ lên mà.- Yun nhìn sang Hà Vân.- Chị không phiền nếu em ôm anh ấy chứ.
Tất nhiên là cô bé gật đầu đồng ý rồi, đã bảo là người ta rất trong sáng mà.
Yun choàng tay ôm lấy Khắc Minh, cậu cũng ôm nó, hai vòng tay siết lại, họ là những người quan trọng trong đời nhau, nếu không gặp gỡ Yun thì có lẽ giờ đây Khắc Minh chẳng được là chính mình rồi. Thế nên dù có gì thay đổi đi chăng nữa, chắc chắn rằng tình bạn tuyệt đẹp giữa họ sẽ mãi trường tồn.
Ở đoạn tiếp theo, người Yun gặp là Nguyên Khang, và chỉ có một mình cậu thôi. Sau những biến cố của những con người trẻ tuổi, họ đều tìm thấy một nửa yêu thương của mình, duy chỉ có cậu là không. Nhưng mà cũng không đúng, cậu tìm thấy rồi í chứ, một nửa của cậu là Yun, chỉ là nó chưa toàn vẹn một chút.
Tình cảm mà cậu dành cho Yun là rất nhiều, nó đâu dễ thay đổi như thế. Và tình yêu của cậu đủ lớn, đủ cao thượng để mang Yun đến bên Kỳ Lâm chẳng hề do dự. Không do dự không có nghĩa là không đau lòng nhé, vì Nguyên Khang cũng là một con người, và cũng ích kỉ như ai.
Nhưng mà cậu hiểu rằng người con gái cậu yêu thương nhất cần được ở bên cạnh người cô ấy yêu, chỉ khi đó cô ấy mới thực sự hạnh phúc, và với cậu chỉ cần như vậy thôi.
“ Vì muốn đôi môi em mỉm cười.
Nụ cười ánh lên trong anh bao yêu thương hy vọng.
Không vương thêm buồn bã những đêm dài thao thức..
Ru mi em bằng khúc ca anh hát.
Thầm yêu em như trong giấc mơ anh từng mơ.
Một tình yêu thiết tha và đậm sâu
Nếu khi cuối đường vắng tanh,khi thấy mình mỏng manh
Thì hãy nhớ anh đứng nơi đây chờ em.
Cây héo hắt khi đông giăng đầy trên bao con phố quen
Nhưng hỡi em,anh luôn cần có em..
Nhiều đêm đông lạnh em cần một hơi ấm
Anh sẽ tới dù bão giông che lối… “
Khi Ngày Sau – Tiên Cookie
Như vậy đấy, tình yêu của Nguyên Khang sẽ luôn thầm lặng như thế, đủ để bảo đảm rằng bất kể lúc nào khi Yun quay nhìn lại sẽ luôn có cậu ở phía sau, chờ đợi để cho nó một bờ vai và mạnh mẽ để bước tiếp bên cạnh Kỳ Lâm.
Chẳng biết là đến khi nào, nhưng hiện tại cậu vẫn yêu nó rất nhiều, mà cho dù có yêu thêm một ai khác đi nữa, vị trí của Yun vẫn ở đó – trong tim cậu.
_Lần này cho em nói trước nhé, anh hãy chỉ nghe em nói thôi!- nói rồi nó vòng tay ôm lấy cậu, cảm giác ấm áp vẫn vẹn nguyên như ngày đầu tiên ngủ trong vòng tay cậu.
_Em cảm ơn và xin lỗi anh thật nhiều, có lẽ, sau tất cả người đau lòng nhất vẫn là anh, em cũng rất buồn vì không thể đáp lại tình cảm của anh được, anh cũng hiểu em mà đúng không. Thứ nhất ấy, vị trí của anh trong tim em, lần này thôi, anh hãy biết là em cũng yêu anh, thật lòng đấy. Nhưng mà chỉ lần này thôi nhé anh, anh còn phải đi tìm tình yêu của mình nữa, đừng mãi chỉ lo cho em, anh hứa nhé.
Yun buông tay ra, nhìn sâu vào đôi mắt cậu. Cậu thật sự cảm nhận được Yun đang nói thật, dù chỉ một lần cậu cũng đã thấy hạnh phúc lắm rồi.
_Ừ, anh hứa mà, nhưng mà phải đợi đến khi anh tìm thấy tình yêu cơ, còn bây giờ anh vẫn muốn dõi theo bước em đi thôi. Và lần cuối rồi, cho anh ôm em lâu hơn một chút nữa nhé.
Cậu dịu dàng ôm nó trong vòng tay mình, giây phút này nó là người yêu cậu, cậu muốn trân trọng từng khoảnh khắc trôi đi, vì chắc chắn rằng sau này chẳng còn cơ hội nào nữa đâu. Con tim chợt run lên, được yêu là một điều hết sức kì diệu.
Và…Yun hôm lên má cậu một cái thật nhẹ trước khi rời đi, kèm theo một câu nói “ Tặng anh, người em yêu nhé! “
Ở cuối đoạn đường có bong bóng bay, Kỳ Lâm đã chờ sẵn từ rất lâu rồi, tất cả số bóng bay ở đây là do cậu cùng bốn người con trai kia đã thức cả đêm để thổi, ngốc nhỉ, sao không dùng bơm mà bơm. Vì cậu muốn tự mình làm cho Yun một cái gì đó thật đặc biệt thôi, ban đầu còn định tự mình thổi gần 200 quả bóng. May mà mọi người ngăn cản rồi giúp sức chứ không thì…
Có lẽ họ đã chờ nhau quá lâu để được yêu thương trọn vẹn, nên lúc này đây, mọi thứ như trôi chậm hơn.
Cậu chìa ra trước mặt Yun chiếc chìa khoá nhỏ, chiếc chìa khoá gắn với cái lắc giữ chân người con gái cậu yêu.
_Nó ở đây rồi, em có muốn mở nó ra không? Cho em quyết định đấy, nhưng thực lòng anh chẳng muốn để em lựa chọn chút nào cả.- cậu hơi cúi mặt xuống, buồn bã.
_Anh hiểu em muốn ra đi là để suy nghĩ và khẳng định lại tình cảm giữa chúng ta, nhưng anh đủ tự tin để nói rằng Anh Yêu Em. Anh yêu em rất nhiều, nó khiến anh muốn ngăn em đừng đi đâu cả, anh muốn em luôn ở cạnh anh thôi. Anh đã sai khi để em đi xa anh một lần rồi, anh không hề muốn lập lại điều ấy lần nữa đâu.
_Yun này, con đường em đi không trải đầy hoa hồng, nhưng anh biết mình có đủ sức để làm em luôn hạnh phúc khi bên cạnh anh, anh sẽ bất chấp mọi thứ để được ở cạnh em thôi. Vì nước mắt của em nhất định phải do chính anh lau khô đi, anh không chắc sẽ không làm em khóc, vì anh không phải là một nhà tiên tri để có thể dự tính những chuyện sẽ xảy ra tếp theo trong đời mình, nhưng anh cam đoan, khi em khóc anh sẽ luôn ở bên lau nước mắt cho em.
_Vì anh yêu em, anh cần em, bây giờ và mãi mãi.
Cậu đặt chiếc chìa khoá vào tay nó, nhìn vào đôi mắt nó và chờ đợi.
Nó siết chặt chìa khoá trong tay, và rồi, ném nó đi thật xa. Nước mắt cũng tự đâu chảy dài trong hạnh phúc. Nó ôm chầm lấy cậu, cảm nhận hơi ấm và bù lại những nhớ thương chôn kín lâu nay.
_Ngốc, anh đúng là ngốc. Anh cứ lo nói mà chẳng chiụ để em nói câu nào cả, anh có biết rằng dù đau khổ đến đâu em vẫn yêu anh rất nhiều không, và em chẳng thích như thế chút nào cả, nó khiến em chưa đi xa mà đã nhớ anh rất nhiều rồi.
Trong ánh sáng của một sớm mai bình yên, gió khẽ lay những quả bóng bay đung đưa nhè nhẹ. Hai người họ trao nhau nụ hôn đầu tiên, nồng nàn, ấm áp, nụ hôn của một tình yêu vượt nhiều chông gai để rồi tràn dâng mãnh liệt trong đôi tim non nớt. Họ còn rất trẻ, phải, nhưng điều đó đâu có nghĩa là họ không thể yêu nhau mãi, phải không?! Hãy cứ tin tưởng như thế nhé, vào một thứ đẹp đẽ gọi là Tình Yêu.
Hết
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...