Nước Mắt Của Mưa



Ba ánh mắt đều chạm vào nhau trước khi kịp tia đến tập văn kiện trong phong bì màu vàng, nhanh chóng và lão luyện, Lý Phong chộp lấy nó và chạy đi.
_Đuổi theo ông ta nhanh!- tay trợ lý hét toáng lên.
_Không cần, ông ấy chỉ cầm bản photo thôi, bản gốc đã an toạ trên phòng công tố rồi.- Khắc Minh kéo tay tên trợ lý lại, giọng đều đều, bình thản, vô tư.
_Không được, tôi không thể để ông ta đi dễ dàng như thế, ông ta mà chạy được thì bao giờ mới bị bắt để ngồi tù.- hắn vùng tay cậu ra, chạy thật nhanh xuống nhà xe của công ti, bắt đầu cuộc rượt đuổi của số phận.
Khi anh ta đi khuất, Khắc Minh ngồi phịch xuống chiếc ghế sofa, mây đen bao phủ cuộc đời cậu giờ đây tan biến, ánh nắng bắt đầu rọi xuống khắp nơi, tâm hồn ngập nắng cứ lơ lửng. Nhưng mà một người khi đã quen với bóng tối, trong thoáng chốc được đưa ra ánh sáng không thể tránh khỏi những cái nhíu mắt, những khó chịu để dần tập quen.
Thì Khắc Minh bây giờ cũng như thế, cậu hận ông ấy, cái hận thấu tận tim gan xương tuỷ, cậu cũng biết rằng tội lỗi ông ta gây ra chẳng riêng gì mình cậu chịu, còn rất rất nhiều người. Càng chấm dứt sớm thì càng tốt cho mọi người nhưng cũng không thể ngăn cản một điều bất diệt rằng dòng máu đang chảy trong cậu là của ông ấy, sinh mạng của cậu là do ông ấy mà có. Là Ba, là Gia Đình.
Là thứ mà cậu thèm khát muốn có được, một gia đình. Những đêm đen với bàn tay nhuốm máu, những tiếng khóc thảm thương vọng về vây kín bốn bức tường xám, cậu đã hận và khinh bỉ ông ta đến nhường nào. Một con người tràn đầy thú tính như ông ta chẳng thể dung thứ, nhưng trong lòng cậu, có một chút gì đó, rất lạ. Khi nhìn ông ta thất thểu chạy đi, cậu…cậu thấy thương…
Trên giao lộ lớn, hai chiếc ô tô đen và xám rượt đuổi nhau với tốc độ kinh hoàng, xé toạc không gian và thời gian, một kẻ trốn chạy và một kẻ cố sức ngăn cản sự chạy trốn ấy. Cảnh quang bên đường cứ vùn vụt bị bỏ lại, hai tia chớp lướt nhanh trên con đường vắng. Tiếng ma sát của bánh xe với lề đường cứ tăng dần theo tốc độ.
Tay trợ lí ánh mắt tràn đầy lửa nhìn con xe đen phía trước mặt. Cậu phải phạm pháp là vì ai, cậu phải sống trong thấp thỏm lo âu chưa một ngày yên bình là vì ai. Là vì kẻ vô nhân tính phía trước. Làm sao có thể để hắn đi là đi như thế được, chỉ khi chắc chắn rằng hắn vĩnh viễn không thể hại thêm một ai cậu mới được trả về với cuộc sống bình thường, được làm một con người bình thường.

Ý nghĩ nung nấu trong lòng cứ ngùn ngụt dâng lên, cậu đạp ga và phóng xe với tốc độ tối đa. Ngay khi vừa bám sát thì con xe đen lại lao vút lên thêm một đoạn xa cậu hơn. Cuộc rượt đuổi cứ như thể những con xe được điều khiển bởi các tay đua kiệt xuất. Lý Phong cứ thi thoảng nhìn lên kính xe để đảm bảo mình bỏ lại được con xe xám ấy. Một con người ham mê tốc độ và từng sống với những chiếc xe đua như ông thì kẻ nhãi nhép kia chẳng thành vấn đề.
Phải đi đâu đó, và chờ cơ hội để quay trở về. Lúc này ông ta chỉ nghĩ có thế, phải chạy trốn và phải trả thù. Thật đáng hổ thẹn khi để một tên nhãi ranh bắt thóp mình như thế, lại còn cả đứa con trai duy nhất của mình. Đời thật có nhiều chuyện không ngờ, gậy ông đập lưng ông quá ngoạn mục. Hai kẻ là cánh tay đắc lực lại là hai kẻ khiến ông điêu đứng.
Cả một đời toan tính và hành hạ người khác, đó là thú vui, là sở thích. Đâu dễ mà khiến muốn ta chết là ta chết được, vẫn còn ngây thơ lắm các con à, ta là một kẻ khát máu nên bây giờ con trai thì ta cũng sẽ xử nốt. Những kẻ phản bội ta sẽ được ướp xác bằng máu và nước mắt, hãy đợi ta ở đó đi. Hahaha. Ông ta suy nghĩ rồi cười rùng rợn như một kẻ điên dại.
Tay trợ lí xiết chặt vô lăng, đạp ga mạnh hơn. Nhanh chóng anh ta chạy ngang hàng với con xe đen, nhếch mép cười khinh bỉ.
_Cứ chạy nữa đi, mang theo xấp tài liệu vô dụng ấy xuống mồ luôn nếu ông muốn, sớm hay muộn ông cũng sẽ ngồi tù, haha.- anh ta cười sung sướng, hả hê rồi đạp thắng, cho xe dừng lại, cuộc rượt đuổi đến đó là được. Cho ông ta nghĩ mình có thể chạy trốn rồi nhận ra là vô ích thật đau đớn làm sao, vui sướng làm sao.
Con xe xám dừng lại qua kính chiếu hậu, mặt ông ta bỗng chốc chuyển sắc, sa sầm. “Bị lừa, haha, ta bị lừa “- ông ta lên tiếng trong bất lực, giọng cười khiếp đảm lại vang lên, hoang dại. Chẳng còn là đang rơi nữa, thật sự ông ta đã bị chôn vùi tận sâu đáy địa ngục, chới với, điên dại. Tiếng xe cảnh sát đang tiến đến rất gần. Ông ta cũng cho xe dừng lại.
Viên cảnh sát đến mở cửa xe, nói rành mạch.- Lý Phong ông đã bị bắt vì tội buôn bán trái phép chất ma tuý, mời ông theo chúng tôi về trụ sở làm việc.
Ông ta trơ ra, bước xuống xe một cách thất thần, gương mặt trở nên ngây dại.
_Ta bị bắt, bị đi tù, hahahahaha……- giọng cười vang lên đáng sợ, có lẽ ông ta bị shock đến điên mất rồi cũng nên.
Trên xa lộ lớn còn lại duy nhất một con xe đen, trơ trọi. Một đời huy hoàng của nó với chủ nhân thế là hết, nhẹ nhàng, đơn giản và nhanh chóng.
Kỳ Lâm ngồi thừ ra trên bệ cửa sổ phòng mình, cậu cần nghỉ ngơi một chút để tí lại đi vào viện và tiếp tục nhìn lén người con gái ấy qua cửa sổ. Một vài lần nữa để rồi quên đi, biết như thế là sai mà không thể ngăn cản mình làm vậy, vì thứ tình cảm mà con tim đang nắm giữ nó mạnh mẽ hơn khối óc nhiều lần mà.

Chuông điện thoại cậu vang lên, số lạ.
_Alo
“ Kỳ Lâm, tôi Hoàng Quân đây, chúng ta gặp nhau ngay bây giờ được không? Để nói về chuyện của Yun, cậu không được phép từ chối đâu “
_Ừ, thế cũng được.- cậu nói nhẹ, nghe xong địa điểm rồi dập máy đi đến chỗ hẹn. Chiếc điện thoại bị bỏ lại trên giường.
>>>>>>
Quán cà phê vắng người, bản nhạc buồn cứ vang lên nhẹ nhàng mà sâu lắng. Hoàng Quân đã ngồi đó từ trước, cậu chờ đợi và mong mỏi rằng những lời nói của mình sẽ có tác dụng với Kỳ Lâm.
_Có việc gì sao?! – Kỳ Lâm hỏi và kéo ghế ngồi xuống.
_Tôi không vòng vo nữa nhé, chúng ta đi thẳng vào vấn đề đi. Cậu vẫn còn yêu Yun đúng chứ.- Hoàng Quân nhìn Kỳ Lâm dò xét.
_Nói thẳng ra thì tôi chưa bao giờ ngừng yêu cô ấy, nhưng chúng tôi không đến với nhau được thôi.-cậu trả lời, nén tiếng thở dài não nề.
_Tại sao lại không, hà cớ gì cậu cứ phải làm Yun đau khổ, cậu có biết cô ấy đã khóc rất nhiều không?

_Nhưng rồi cô ấy có thể quên, tôi cũng có thể quên. Cứ xem như chưa từng tồn tại gì trong nhau là được mà.- cậu hướng mắt nhìn sang hướng khác, tự lừa gạt bản thân.
_Cậu lại đi trên vết xe đổ của tôi ngày trước rồi, tôi cứ nghĩ mình sẽ quên được Yun, nghĩ rằng chia xa là hạnh phúc, nhưng mà nó là sai lầm lớn cậu biết không. Tình yêu là một quả bóng bay, nếu buông tay là chẳng thể nào lấy lại được. Nếu còn có thể cậu phải biết giữ lấy cơ hội này đi, hãy thay chúng tôi làm cô ấy hạnh phúc.
_Nhưng cậu nói với tôi những lời này để làm gì chứ?
_Để làm gì à, để người tôi yêu được yêu. Tôi sai và tôi chẳng thể nào sửa sai, chỉ còn biết đứng nhìn cậu mang em ấy đi xa dần xa dần mà chết lặng, cũng vì suy nghĩ nông cạn ấy mà tôi xa Yun, vạn lần chẳng thể trở về. Tôi và cả Nguyên Khang, chúng tôi muốn giúp cậu có thêm một cơ hội để ở bên cạnh Yun, vì hai người cần nhau. – cậu ngước nhìn Kỳ Lâm, cười nhẹ.- Cơ hội cuối cho cậu rồi. Đừng để gánh nặng về cô bé Zan ấy ngăn cản cậu, đã bao giờ cậu tự hỏi vì sao Zan có thể đi xa cậu những 4 năm?!
Kỳ Lâm im lặng. Đúng. Đó là điều cậu chưa bao giờ nghĩ đến, Zan đi xa cậu 4 năm chưa một lần về thăm và cậu cũng chẳng hề nhớ đến cô gái ấy. Bốn năm là khoảng thời gian rất dài để những người yêu thương nhau phải nhớ nhau da diết. Chỉ cần không gặp Yun một giờ nỗi nhớ thương đã cồn cào lồng ngực, gào thét điên đảo trong tâm trí cậu, vậy mà Zan…
_Đó là vì cô ấy chưa từng yêu cậu, không phải sao, nhìn thẳng vào vấn đề đi Kỳ Lâm, đối với Zan cậu chỉ là một người được chỉ định để ở bên cô ấy suốt đời, và cô ấy không muốn bất cứ thứ gì làm thay đổi điều ấy. Cô ấy muốn cậu ở bên, còn Yun thì cần cậu. Cậu biết mình nên làm gì mà đúng không.
Chợt nhận ra anh yêu em như đã yêu
Đi gần em sao anh hạnh phúc bao nhiêu
Vẫn nụ cười nồng ấm, vẫn đây đôi mắt hiền
Vẫn bàn tay nhẹ vuốt tóc em ngày xưa
Chợt nhận ra anh yêu em yêu quá nhiều
Đủ để anh quên đi đau đớn bao nhiêu
Anh cầm bàn tay ấy và anh xiết vào lòng

Để tình yêu sớm quay trở về…
( Tình Yêu Trở Lại)
Những lời của Hoàng Quân như khơi thông mọi bế tắc trong cậu. Nếu Zan thật sự chỉ muốn có một ai đó để nương tựa thì người làm cô ấy hạnh phúc nhất chỉ có thể là Bảo Kỳ. Còn cậu, cậu cần phải ở bên Yun và làm bờ vai để em dựa vào mỗi khi em mỏi mệt, tình yêu lớn nhất của cậu là Yun, con tim cậu chưa giây phút nào thôi nghĩ về Yun, ở bên Yun.
Cậu đã hứa sẽ ở bên Yun, lau khô những giọt nước mắt, vậy mà lại để Yun khóc vì mình. Con tim như lấy lại nhịp đâp của thương yêu, cậu phải mạnh mẽ hơn nữa để tìm lại hạnh phúc cho chính mình, tình yêu non nớt và mãnh liệt của cậu không thể kết thúc được.
Chỉ cần em yêu anh, dù cho có trở thành kẻ tồi tệ nhất thế gian, dù có phải đi ngược lại tất cả những gì định mệnh sắp đặt, dù cho có bị trừng phạt hay ghét bỏ. Nhất định anh sẽ làm được, anh sẽ để chúng ta được yêu nhau thêm lần nữa. Hãy tha thứ cho anh em nhé!
Cho anh thêm một cơ hội nha em.
Như một người bừng tỉnh khỏi cơn mê, Kỳ Lâm cảm ơn Hoàng Quân rồi đi về nhà. Với Zan cậu có một chuyện quan trọng cần làm rõ.
Ngay lúc đó, Zan vào phòng cậu, đọc được tin nhắn vừa reo lên, nó được gửi từ Yun.
“ chúng ta gặp nhau anh nhé, một lần để nhìn lại tất cả, ở công viên nha “
Zan khó chịu, cô bé đã muốn quên đi mọi chuyện, nhưng tại sao Yun vẫn cứ liên lạc để níu kéo Kỳ Lâm, chẳng khác nào sống hai mặt, một mặt thì khuyên nhủ cô bé với Kỳ Lâm, một mặt thì hẹn gặp anh như thế.
Và nhanh chóng, cô bé delete tin nhắn ấy và đi xuống lầu. Lòng rất hậm hực vì Yun.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui