Nước Mắt Của Mưa

Kỳ Lâm bước đến cửa sổ, kéo rèm cửa ra đón nắng sớm. Khẽ nheo mắt, suốt một đêm qua cậu chưa hề chợp mắt, xoay người cử động để bớt mỏi. Bắt đầu từ lúc Zan đi ngủ cậu đã ngồi trên giường, tay chống lên gối và ôm đầu suy nghĩ đến tận giờ.

Một đêm trắng đã cho cậu nhận ra dứt khoát là cách tốt nhất, không thể cứ yếu lòng mà dây dưa tình cảm với Yun, như thế chỉ càng làm nó và cậu mệt mỏi hơn thôi. Ngày hôm nay cậu sẽ đưa mọi thứ trở lại nơi nó bắt đầu, Kỳ Lâm khi yêu Yun đã thay đổi, vậy thì giờ nếu ngừng yêu cũng phải thay đổi.

Một ngày mới thực sự đã bắt đầu, chẳng biết là ngày vui hay buồn, chim chóc cũng vì thế mà phân vân không hót, gió chẳng thổi, con người im bặt. Khung cảnh có thể nói là chuẩn mực của sự im lặng.

_Anh! Zan với anh ra ngoài ăn sáng nhé!- cô bé đẩy cửa bước vào, giọng háo hức vui vẻ như ngày hôm qua là ai đó chứ không phải cô bé đã khóc.

_Ừ, đợi anh một chút, mà sao em lại không gõ cửa thế kia.- cậu quay ra nhìn, nhíu mày khó chịu.

_Hì, Zan xin lỗi anh mà, bắt bẻ người khác thì giỏi, mà Zan thắc mắc anh có giấu gì trong này không mà giữ kinh vậy chứ!

_Em nghĩ là anh giấu được gì trong này, thôi đi ra ngoài nhanh, bộ muốn nhìn anh thay quần áo à.- cậu xuề xoà, xua tay đẩy Zan ra cửa.

Giấu à, tất nhiên là có giấu chứ, chỉ có điều cậu không hề để ý đến thứ cậu đã giấu thôi, một chiếc chìa khoá…chiếc chìa đã chốt chặt một thứ quan trọng.

Cùng thời điểm đó tại Dinh thự Dương Gia.

_Yun! Dậy nào!- Nguyên Khang khẽ gọi và lay lay nhẹ người nó.

Nó nhúc nhích làm cậu tưởng nó đã tỉnh, ai dè nó xoay người qua bên, trùm chăn kín lại ngủ tiếp.

_Yun! Dậy xem, em lười quá nhé!- cậu phì cười rồi nói lớn tiếng hơn một chút.

Bảo Kỳ chống hông đứng ngay cửa, đưa tay gãi đầu.


_Cậu gọi kiểu đấy ai mà dậy, tệ thế không biết.

_Thế chứ cậu gọi xem Yun có dậy không?

_Học hỏi này!- cậu cúi người kề sát tai Yun, cười cười- YUN!!!!!!!!- cậu la lớn lên một tiếng.

Ngay lập tức Yun bật dậy, xoa xoa lỗ tai, nhíu mày nhìn cậu.

_Anh chơi kì quá, điếc hết tai Yun rồi.- nhìn nhìn lại giường- Ủa, sao em lại ở phòng em thế này?

Câu hỏi của Yun làm Nguyên Khang nghệch ra, không ở phòng mình thì còn ở đâu được.

_Lúc khuya ba mẹ đi rồi, nên anh bế em về phòng cho em ngủ tiếp, mà em cũng hay thật, ngủ chẳng biết trời đất gì cả.

_Ba mẹ đi rồi à- Yun nghe xong xịu mặt xuống ngay, niềm vui cũng chẳng được kéo dài bao lâu cả.

_Xí nữa thì quên mất, em ra ngoài với anh đi, tranh thủ hôm nay xả stress chút.- Nguyên Khang lập tức nói vào để Yun thôi không buồn nữa.

_Vậy thì hai anh ra ngoài đi, ôi, cái tai của em.- Yun nói rồi liếc mắt nhìn Bảo Kỳ, xoa nắn cái tai còn lùng bùng của mình rồi đi vào phòng tắm.

Bảo Kỳ khoác vai Nguyên Khang ra khỏi phòng rồi tỉ mỉ dặn dò.

_Em gái tớ đang khá thoải mái đó, cậu cố gắng làm em vui hơn đi nhé, trông cậy ở cậu.

_Còn cậu, có khá hơn chút nào chưa.


Bảo Kỳ khẽ cười rồi nhún vai.

_Cố lên, rồi sẽ qua hết cả thôi.- rồi cả hai cùng nhau xuống dưới nhà đợi Yun.

Yun và Nguyên Khang cùng nhau đi bộ trên đường, bây giờ họ sẽ đến quán ăn rồi sau đó tận hưởng một ngày cuối tuần.

_Yun, em thấy mình ổn chứ.- Nguyên Khang mở lời và không nhìn sang bên cạnh, hai người họ vẫn đang bước song song nhau.

_Em có gì mà không ổn.- Yun đáp trả, nhưng ngữ điệu dường như là đang hỏi lại cậu thì đúng hơn.

_Thật vậy không?- cậu cố giấu cảm giác, vui vẻ hỏi Yun nhưng trong lòng rất buồn, cậu buồn vì Yun không nói thật lòng mình với cậu.

Yun quay sang cậu, gật gật đầu rồi mỉm cười. Lâu rồi cậu không nhìn thấy nụ cười rạng ngời như nắng ấy. Nghĩ cũng thật lạ, tính tình và cách xử sự giống mưa, còn nụ cười lại đẹp như nắng. Yun quả thật là một cô gái rất đặc biệt.

Hai người vui vẻ đi cùng nhau chưa lâu thì ở hướng ngược lại, họ nhìn thấy Zan đang khoác tay Kỳ Lâm bước đi. Zan cũng nhanh chóng nhìn thấy Yun, cô bé tỏ vẻ khó chịu với Yun ra mặt, kéo tay Kỳ Lâm bước đến.

_Chà, hai người sáng sớm đã đi cùng rồi cơ à, hạnh phúc quá nhỉ?- Zan cười tít mắt, cố ý nhận mạnh hai chữ “ hạnh phúc “.

Kỳ Lâm lịch sự mỉm cười chào, nụ cười xa lạ đến bất ngờ. Ba người còn lại cũng phải ngơ ra vì hành động ấy một lúc. Nguyên Khang nhanh chóng quay lại chủ đề của Zan.

_Hai người cũng vậy thôi, mà hai người đang đi đâu thế?!

_Bọn em định đi ăn sáng.- cô bé chăm chú nhìn sang Yun, rồi cố ý tỏ ra tình tứ lấy chiếc hoa bàng vướng trên áo Kỳ Lâm xuống.


Cậu chỉ im lặng mà không nói gì, cũng không tỏ thái độ gì.

Duy chỉ có Nguyên Khang là hiểu được lí do của những việc đó, cậu nhìn Kỳ Lâm và Zan một lúc rồi ngẫm nghĩ.

“ Cậu có thật là định quay về như trước kia không Kỳ Lâm “

_Phải rồi nhỉ, anh hãy vỗ béo Yun vào giúp em, dạo này thấy Yun gầy quá, em ấy phải tròn thêm chút nữa thì mặc trang phục phù dâu mới đẹp. Mà tốc độ nhanh nhanh vào mới được đó nha anh!- Zan vui vẻ dặn dò Nguyên Khang, trong câu nói chứa đầy ẩn ý.

_Nhanh là bao lâu hả chị?!- Yun sau một hồi im lặng thì lên tiếng, nó hỏi đúng ngay ý đồ Zan đang nói làm cô bé càng thêm khó chịu.

_Em có vẻ còn nôn nóng hơn cả chị nhỉ, chừng không đầy một tháng nữa đâu em.- trong giọng nói của Zan có chút gì đó khá chanh chua.

_Vậy thì phải chúc anh chị hạnh phúc rồi.- kết thúc câu nói, Yun nhìn thẳng vào hai người, cười lạnh, nụ cười đó làm ý chí của Kỳ Lâm bỗng chốc mềm nhũn đi, nó lạnh lẽo đến nỗi khiến cậu như đóng băng.- Bọn em đi trước nhé!

Rồi Yun khoác tay Nguyên Khang bước qua họ, bờ vai Yun còn khẽ chạm vai Kỳ Lâm khi lướt qua, tự dưng cậu thấy tim mình đau nhói. Thà là nó cứ đánh đập trách mắng cậu còn hơn là đối xử lạnh nhạt với cậu thế này. Nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cậu cùng Zan bước đi và không một lần quay đầu nhìn lại.

Một lần nữa, họ đi về hai hướng ngược nhau.

Yun cố bước nhanh hơn, nỗi đau trong nó giờ đây đã được đẩy đến cực điểm, buốt giá và tê liệt.

Tận cùng của nỗi đau không phải là nước mắt, mà là một nụ cười… lạnh ngắt đến vô tình.

Yun đang và sẽ như thế, nó bước đi không lâu thì dừng lại, ngay tức khắc ngồi xuống tay ôm gối, có cái gì đó khiến khí quản nghẹn lại, ngạt thở, nó gần như không thở được. Đau lắm, tim đang rất đau, Yun chỉ tiếc không thể bóp nghẹt nó đi để không còn cảm giác nữa.

_Yun à, em làm sao vậy, em thấy không khoẻ chỗ nào sao?- Nguyên Khang cũng ngồi xuống theo nó, cậu nhìn nó lo lắng.

_Em…không sao.- nó khó nhọc nói nên lời, gương mặt nhợt nhạt nhìn cậu.

_Em làm anh cáu đấy nhá, em đừng nghĩ em không nói thì người khác sẽ không biết rằng em đang đau, cho dù không thể nói với ai thì ngay đến cả anh cũng không được sao chứ.- Nguyên Khang bực mình quát.


Yun cố gắng điều hoà nhịp thở, giương đôi mắt mệt mỏi lên nhìn cậu.

_Anh…anh xin lỗi, thực sự anh không cố ý, anh chỉ là không chịu được khi thấy em như thế này.- Nguyên Khang ngay lập tức dịu xuống.

_Em mới là người có lỗi, anh không phải xin lỗi em đâu.

_Vậy thì từ giờ hãy nói cho anh biết cảm nhận của em được chứ.

Yun gật đầu, nó cố gắng đứng dậy. Cậu nhanh chóng đỡ lấy khi thấy nó khó khăn để đứng vững.

_Lên đây anh cõng.- cậu kéo người nó sát vào tấm lưng to lớn của mình.

_Thôi anh, em tự đi được mà.

_Hay là em muốn anh bế đây, nhanh lên, từ giờ anh sẽ không bao giờ chiều ý em nữa đâu.

Yun cũng ngoan ngoãn leo lên, ngả người tựa đầu vào lưng cậu cảm nhận nhịp điệu chầm chậm của từng bước chân. Nó khép hờ đôi mắt, thở hắt ra.

_Anh à! Yun cảm thấy mệt lắm, khó chịu lắm…- nó khẽ thủ thỉ để Nguyên Khang có thể nghe.

_Yun ngoan, cố gắng thêm một chút nữa đi em, chịu đựng một chút nữa thôi, sau cơn mưa em sẽ thấy được cầu vồng.

Sập tối, trên nền trời là một màu đỏ nhè nhẹ, kèm theo một vài đám mây đen, gió mang hơi nước như cũng lạnh hơn.

_Em vào nhà đi kẻo lạnh, anh về nhé, hẹn gặp lại em ngày mai.- Nguyên Khang cười dịu dàng, nụ cười làm ấm lòng người đối diện, cậu thực sự vui vì ngày hôm nay, ít nhất Yun đã chịu nói ra với cậu điều nó nghĩ.

_Anh về cẩn thận.- rồi nó đứng nhìn cậu bước đi. Có một điều mà nó vẫn chưa hiểu, chỉ cần như thế này Nguyên Khang đã cảm thấy hạnh phúc biết bao, chỉ cần được ở bên cạnh nó chứ chẳng cần có một chỗ đứng nào trong tim nó cả.

Ngay khi bóng cậu vừa khuất, Yun cũng quay đi, nhưng nó không đi vào nhà.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui