Nước Mắt Của Mưa (Trò Chơi Định Mệnh Phần 2)


Anh bảo em buông bỏ hận thù, em cũng đã buông nhưng em lại không ngờ em cũng đã buông anh ra khỏi cuộc đời của mình.' _trích
------------------------------
5 năm sau
Roẹt
Chiếc màn kéo ra, một thiên thần áo trắng xuất hiện, trên người là chiếc áo cưới kiểu đuôi cá, tạo ra vóc dạng đẹp cân đối của cô dâu. Cô cầm chân váy lên và bước xuống.
- Mami.
Một cậu bé 4 tuổi chạy tới, ôm chầm lấy chân cô. Cậu bé ngước mặt lên nhìn cô, mở giọng khen.
- Mami của con là đẹp nhất.
Cô nghe mỉm cười, ngắt mũi cậu bé và ngồi xuống trước mặt cậu bé.
- Nhóc con đừng nịn mami, mami biết dù mami đẹp nhất nhưng cũng không đẹp bằng mẹ con đâu.
Từ sau lưng cậu bé có 2 dáng người bước tới cũng là cô dâu nhưng lại có chú rể.

- Khả Hân, em lựa đồ ình được chưa?
Giọng nữ đó êm dịu vang lên. Cậu bé nghe liền quay qua, chạy vọt tới gọi 'cha mẹ', và được bé phốc lên cánh tay của cha cậu bé. Cô đứng dậy, mỉm cười và đáp 'dạ, rồi chị.'
Hôm sau, lễ cưới ngoài trời được diễn ra. Quan khách đến đầy đủ, cô thay xong chiếc váy cưới, tóc cô uống lượn sóng, để 2 bên trước ngực. Nhìn cô khônh nhận ra là cô đã gần 30. Cô đi cùng Gia Bảo đến trước cửa phòng, đến trước cửa phòng cô buông tay Gia Bảo ra và đưa bó hoa cho Gia Bảo rồi gõ cửa.
Cánh cửa mở ra, Gia Bảo chạy ùa vào trong. Khả Hân đi từ từ vào.
Bên trong Mộc Miên đã thay xong váy cưới và made up đã xong. Thấy Khả Hân và Gia Bảo vào cô mỉm cười.
- Chị làm cô dâu đẹp quá._Khả Hân khen Mộc Miên
- Ngốc à, em cũng rất đẹp mà.
- Mẹ, con cũng đẹp trai vậy?_ Gia Bảo nói khiến ai cũng bật cười.
- Ừ, con trai mẹ hôm nay cũng đẹp lắm._ Cô khen Gia Bảo, Gia Bảo cười hỉnh mũi.
Cốc. . . Cốc. . .
Mọi người trò chuyện không lâu thì cánh cửa lại vang lên. Mộc Miên và Khả Hân cùng Gia Bảo đồng loạt nhìn ra cửa thì thấy Thiên Bảo và Hoàng Khải đứng trước cửa. Đi cùng với họ là cô dâu nhí sẽ song hành với Gia Bảo nhà ta. Thấy Thiên Bảo nụ cười trên môi Mộc Miên rộng ra. Khả Hân bảo Gia Bảo đưa hoa cưới ẹ cậu bé. Và cậu bé đưa. Mộc Miên nhận lấy, rồi tiến về phía Thiên Bảo. Hoàng Khải dẫn cô dâu nhí tới chỗ Gia Bảo bảo 'con không được buông tay em ra cho đến cuối lễ cưới nghe chưa'.
Rồi anh tiến về phía Khả Hân, đưa tay ra nói

- Có thể đi được chưa?
Khả Hân nhìn bàn tay anh đang đưa ra mãi 1 lúc sau mới mỉm cười và đặt tay cô vào tay anh.
3 cặp đi ra ngoài lễ cưới. 3 cặp đi tới đâu mọi người đều khen kim đồng ngọc nữ. Từ lớn cho tới bé.
Đi tới trước người chủ hôn họ dừng lại, Hoàng Khải và Khả Hân đứng ở 2 bên. Và mọi người hướng về cô dâu chú rể. Chủ hôn hỏi họ những câu hỏi như trong những bộ phim, cô dâu chú rể đáp lại những câu thoại y như trong phim. Khi họ đáp xong thì trao nhẫn cưới cho nhau. Tiếp theo đó là phần ném hoa cưới tìm người hạnh phúc tiếp theo sau Mộc Miên và Thiên Bảo. Các cô gái chuẩn bị tư thế trừ Khả Hân và Bảo Vy. Mộc Miên ném bổng bó hoa lên trên, các cô gái tranh nhau chụp nó. Nhưng bó hoa lại không rơi vào tay các cô muốn có mà nó lại rớt và nằm trọn trong tay Khả Hân. Mọi người nhìn Khả Hân, Mộc Miên nhìn Khả Hân rồi nhìn Hoàng Khải. Cô và Gia Bảo có cùng ý định là mong muốn Khả Hân và Hoàng Khải là người kế tiếp, tiếp nối hạnh phúc của họ.
Khả Hân nhìn bó hoa trong tay rồi mỉm cười, không khí vẫn im lặng. Và cô tiến tới chỗ Bảo Vy, đúng lúc Hoàng Khải cũng đứng kế bên đó. Mọi người nghĩ là cô sẽ tiến tới chỗ Hoàng Khải nhưng không phải vậy. Cô tiến tới trước mặt Bảo Vy, mọi người vẫn tiếp tục im lặng chờ đợi diễn biến tiếp theo.
Khả Hân lấy bàn tay Bảo Vy, đặt bó hoa vào và nói
- Hạnh phúc này chị tặng lại em. Chỉ có em mới xứng với nó.
Nói xong cô lấy tay Hoàng Khải đặt lên tay Bảo Vy và nói:'chúc hai người hạnh phúc.' Rồi quay lưng đi.
Bảo Vy tính đuổi theo Khả Hân để trả lại bó hoa nhưng Hoàng Khải nắm chặt tay cô, không cho cô đuổi theo. Cô nhìn anh, cô không hiểu tại sao anh lại không cho cô đuổi theo giải thích với Khả Hân, chẳng phải người con gái trong lòng anh là Khả Hân hay sao?
Khả Hân cứ đi mà không ngoảnh lại .
Cô nhớ lại ngày hôm qua, trước khi lễ cưới này diễn ra. Cô vô tình gặp Bảo Vy, 2 người trò chuyện ở một quán caffe, hai người nói chuyện với nhau rất nhiều, dường như cả hai rất hợp ý nhau, nói chuyện một hồi bỗng dư chủ đề 4 phương của họ chuyển đến chủ đề trong lễ cưới ngày mai, Bảo Vy hỏi nếu trong lễ cưới Khả Hân may mắn nhận được bó hoa thì Khả Hân sẽ làm gì? Khả Hân trả lời là sẽ tặng lại cho cô. Nghe Khả Hân nói vậy Bảo Vy ngạc nhiên nhìn Khả Hân, Khả Hân thản nhiên nói tiếp.

- Trải qua bao nhiêu chuyện, chị đã không còn xứng đáng để được hạnh phúc nữa, bởi 5 năm trước hạnh phúc của chị đã chết theo anh ấy mất rồi.
Năm năm trước
Chiếc xe đẩy trở Gia Khang đến phòng cấp cứu. Trên đường đến bệnh viện, y tá không ngừng tiếp oxi cho Gia Khang, Khả Hân bên cạnh anh nắm chặt tay anh không buông và không ngừng khóc. Đến bệnh viện cô vẫn còn khóc. Xe đẩy đẩy vào phòng cấp cứu cô muốn vào nhưng y tá cản cô lại không cho cô vào, cô đành ở lại đợi. Cấp cứu kéo dài 3 tiếng đồ hồ mới kết thúc. Cánh cửa mở, bác sĩ đi ra, cô liền đứng dậy đi tới
- Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức. Não của cậu ấy đã chết trước khi đến đây.
Câu nói của bác sĩ như sét đánh ngang tay cô. Cô trợn trắng mắt, ngây người mãi lúc sau mới đẩy bác sĩ qua một bên, chạy vào.
Vào trong cô thấy máy đo nhịp tim của Gia Khang đang chạy 1 đường thẳng, không phải đường gấp khúc. Nhìn Gia Khang nằm trên giường phẩu thuật với tấm vải trắng đậy khắp đầu anh thì nước mắt cô trực rơi, cô tiến từng bước đến chỗ anh. Kéo tấm vải trắng xuống khỏi mặt anh. Nhìn khuôn mặt anh, cô không nén nỗi đau thương.
- Gia Khang em biết em sai rồi, anh đừng làm thế, mở mắt ra nhìn em đi được không? Gia Khang mở mắt ra nhìn em đi. Chỉ cần anh mở mắt ra nhìn em thì em sẽ từ bỏ tất cả để cùng anh sống quãng đời còn lại được không? Em sẽ gạt bỏ hết hận thù, bỏ cả tập đoàn kia để sống cùng anh thôi. Vì em anh mở mắt ra đi được không? Nhìn em đi được không anh?
Cô biết mình sai nhưng đã là quá trễ, có thể đây là báo ứng của cô. Nhưng tại sao không để cô chết, mọi chuyện là cô gây ra tại sao người nằm ở đó không phải cô mà là anh? Tại sao ông trời bắt cô sống làm chi khi anh đã chết.
- Cách đây 1 tuần, cậu ấy đến bệnh viện đăng kí hiến đôi mắt cho cô. Cậu ấy nói mắt cậu ấy rất tốt phù hợp để thay mắt cho cô. Cậu ấy còn nói, tôi phải giữ kín bí mật này không cho cô biết thế mà hôm nay . . . Mọi thứ cậu ấy đều tổn thương rất nặng chỉ có đôi mắt không sao, có lẽ đây là ý trời muốn đôi mắt này về cô._ Bác sĩ bước vào nhìn cô lắc đầu nói
Cô không nói gì chỉ im lặng khóc và khóc.
- Có lẽ đây là báo ứng mà chị phải chịu. . . Bảo Vy hãy sống thật hạnh phúc cùng Hoàng Khải nhé, chị sẽ mỉm cười khi thấy những xung quanh mình hạnh phúc và. . . Anh ấy cũng vậy._ Trở về hiện tại, Bảo Vy nhẹ mỉm cười chua chát.
Bảo Vy thấy xót lòng, cô hiểu được cái cảm giác khi "ai đó" rời xa đột xuất, dù hoàn cảnh cô không giống Khả Hân nhưng cô hiểu được.
- Chị à, thật Hoàng phải không phải người mà em yêu._ Bảo Vy giải thích.

- Đừng vì chị mà đánh mất hạnh phúc của mình, Hoàng Khải rất tốt, hãy đối xử tốt với anh ấy._ Khả Hân nghĩ là Bảo Vy vì cô nên nói vậy. Cô đặt tay lên bàn tay Bảo Vy và mỉm cười nói
. . .
Cô khẽ mỉm cười sau khi nhớ lại, đúng hãy làm trước khi quá muộn.
Cô bước ra, lên xe, mở máy và chạy đi.
Cô nghĩ lại những chuyện đã qua thì chỉ cười nụ cười đau thương và thầm nói:' Anh bảo em buông bỏ hận thù, em cũng đã buông nhưng em lại không ngờ em cũng đã buông anh ra khỏi cuộc đời của mình.'
Cô láy xe về nhà, nhà chỉ còn mình cô và những người làm còn cha mẹ cô đang ở tiệc cưới cùng anh chị cô. Cô bước vào nhà, người làm đi tới thông báo:'Cô chủ mọi thứ đã chuẩn bị xong.' Cô gật đầu và bước lên phòng. Thay bộ váy cưới ra, mặc vào đó là chiếc áo đầm dạo phố dài. Cô chuẩn bị đi ra khỏi phòng thì thấy một thứ làm cô nhớ ra, suýt nữa cô đã quên mất nó. Cô lấy chiếc điện thoại trên bàn và rời khỏi phòng. Ra xe, quản gia và các người làm đã đặt hành lí gọn gàng vào xe cô. Quản gia đưa chìa khóa xe cho cô. Cô nhìn lại ngôi nhà, có thể đây là lần cuối cô thấy nơi này. Một nơi quá nhiều thân thương đối với cô. Và cô vào xe, rời khỏi nhà.
Cô dự định là sẽ đi du lịch vòng quanh trái đất và kiếm 1 nơi yên bình tránh xa những phiền phức và muộn phiền. Cô không ra sân bay liền mà chạy đến nơi này. Nơi mà Gia Khang bị tai nạn, nhìn lại cảnh này ký ức xưa hiện về, câu nói trước khi Gia Khang mất vang rõ trong đầu cô:'Buông bỏ hận thù, con đường kia anh không thể đi cùng em được nữa nhưng anh mong em có 1 người khác thay thế anh đi cùng em, thấy em hạnh phúc anh mới ở nơi khác mỉm cười.'
Tim cô đau buốt, cô không khóc, cô đã hứa với anh là sẽ không khóc nên cô không khóc.
Nhìn một chút rồi xe cô lại lăn bánh và rời đi.
'Gia Khang, em xin lỗi em không thể làm điều đó. Em không thể lừa dối bản thân mình nữa, em không muốn người khác phải chịu nỗi đau làm kẻ thay thế bởi mãi mãi suốt cuộc đời này, em sẽ không thể quen được anh.'
Cô đến sân bay, vào trong làm thủ tục và lên máy bay. Khi máy bay cất cánh từ từ rời khỏi nước Việt Nam. Qua cửa kính cô nhìn xuống thành phố này, đất nước này một lần nữa.
'Tạm biệt nước Việt Nam, tạm biệt anh, Gia Khang. Em sẽ đi khỏi nơi này, nơi mà chứa những kỷ niệm vui cùng ký ức yêu thương và đau thương kia. Có thể em sẽ đi mãi mãi rồi một ngày nào đó em sẽ quay về nơi đó và nhớ về anh. Ngủ yên nhé người con trai em đã từng yêu'


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận