Ngụy Hủ An vẫn giữ nguyên tư thế bất động, nhìn người trong ngực nhắm chặt hai mắt, hơi thở đều đều thì cảm thấy vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, hắn đang định khom người bế cậu vào phòng ngủ, chợt Thẩm Lưu Sấm giật mình tỉnh dậy.
Trong đôi mắt mở to của cậu còn chứa một chút mờ mịt, cậu dựa vào lòng hắn không nhúc nhích, ngẩng đầu nhìn Ngụy Hủ An, thấy hắn nhìn cậu chằm chằm thì hỏi: “Sao vậy?”
“Hồi nãy em ngủ gật.”
Trong giọng điệu chắc chắn của Ngụy Hủ An mang theo một chút oán trách, dù sao đó cũng là lúc hắn đang bộc bạch nỗi lòng nhưng người nghe thì ngủ gật.
Thẩm Lưu Sấm sững sờ mấy giây, sau đó thề thốt phủ nhận: “Em không có.”
“Em ngủ gật, em còn nhắm mắt lại.”
“Em chỉ nhắm mắt một lát, em không ngủ.”
“Vậy em nói đi, câu cuối cùng anh nói là gì?”
Thẩm Lưu Sấm suy nghĩ một chút, cậu thật sự nghe thấy Ngụy Hủ An nói câu gì đó, nhưng bây giờ cậu không nhớ nổi, nhưng cậu vẫn kiên trì phủ nhận: “Em thật sự không ngủ, em nghe thấy tiếng anh bật đèn mà.”
Ngụy Hủ An lạnh nhạt nhìn cậu một cái, trực tiếp đi vào phòng khách.
“Ầy, em thật sự có nghe mà! Chỉ là em không nhớ nổi câu cuối thôi.” Thẩm Lưu Sấm đi theo sau hắn lải nhải: “Thật đó, giờ em còn nhớ anh nói Ngụy Mộc Vũ là người xuất hiện nhiều nhất trong quá trình trưởng thành của anh, hai người rất kiêu ngạo nên không nói ra miệng, nhưng anh đôi khi cũng thật sự coi cậu ta là em trai…”
Ngụy Hủ An càng nghe càng mất tự nhiên, chỉ ước gì có thể che miệng cậu lại, hắn ngồi trên ghế sô pha bất đắc dĩ nhìn cậu, nói: “Im miệng.”
“Em thật sự không ngủ!” Thẩm Lưu Sấm ngồi trên thảm chen vào giữa hai chân hắn, cậu túm lấy tay hắn hung dữ nói: “Còn nói xấu em nữa, em sẽ cắn anh đó.”
Sau đó nét mặt giả vờ hung dữ bị cái ngáp không nhịn được phá vỡ.
Chuyện này hơi xấu hổ, Thẩm Lưu Sấm hôn một cái lên mu bàn tay của hắn, đặt tay hắn lại lên đùi còn vỗ vài cái, sau đó nhanh chóng trốn khỏi hiện trường: “Em đi tắm đây.”
Năm phút đồng hồ sau, Ngụy Hủ An nghe thấy tiếng hét gần như lạc giọng của cậu từ phòng tắm: “Ngụy Hủ An! Mau tới cứu em! Ngụy Hủ An! Em cần anh!”
Ngụy Hủ An nhanh chóng đi tới phòng tắm, mở cửa ra và thấy Thẩm Lưu Sấm trần trụi, trên đầu toàn là xà phòng đang đứng dưới vòi sen, nước đã ngừng, mắt cậu đang híp lại, cậu giơ tay trái lên cao, trên tay quấn một lớp màng bọc thực phẩm dày.
“Mau xem giúp em, hình như màng bọc trên tay bị lỏng rồi.” Thẩm Lưu Sấm nhắm mắt lại không dám cửa động, giọng đầy lo lắng.
Ngụy Hủ An không hiểu tại sao cậu lại quấn màng bọc thực phẩm lên tay, còn tưởng rằng cậu bị thương chỗ nào, hắn cau mày cầm tay cậu xem xét.
Dưới lớp màng bọc dày cộm là chữ ký bằng mực đen của Lâm Vi hôm nay.
“Anh giúp em quấn chặt một chút, em cảm thấy nước lọt vào rồi.”
Ngụy Hủ An nhìn cái mồm khép mở của cậu, gật đầu: “Ừ.”
Sau đó hắn tháo hết màng bọc ra.
Trên tay đột nhiên trống rỗng, Thẩm Lưu Sấm cảm thấy kỳ lạ, cậu cọ nước trên mặt lên quần áo Ngụy Hủ An, mở to mắt nhìn tay trái đã mất “áo giáp” của mình, cậu kêu lên: “Anh làm gì vậy?”
Sắc mặt của Ngụy Hủ An không tốt lắm, phòng tắm chật chội khiến thân hình cao lớn của hắn trở nên áp đảo hơn: “Em định không rửa tay cả đời à?”
Khi Thẩm Lưu Sấm nhắm mắt cậu hoàn toàn không sợ hãi, hiện giờ Ngụy Hủ An đứng dưới bóng đèn phòng tắm khuất ánh sáng khiến cậu lập tức chột dạ, cánh tay giơ lên quá lâu nên hơi mỏi, cậu chỉ có thể lắp bắp giải thích: “Đương nhiên không phải, nhưng, nhưng chữ ký này mới bao lâu chứ? Giờ em rửa thì tiếc quá. Đây chính là chữ ký do Lâm Vi tự tay…”
Ngụy Hủ An xoay người rời đi.
Thẩm Lưu Sấm đứng tại chỗ kêu rên: “Anh đừng đi mà, Ngụy Hủ An, chồng!”
Cậu cảm thấy Ngụy Hủ An không đủ kiên định, dù mặt mày hắn trông rất đáng sợ, ra vẻ bất cứ chuyện gì cũng phải giải quyết theo nguyên tắc không được qua loa, nhưng chỉ cần kêu tiếng “chồng” là sẽ ngoảnh lại thôi.
Thắng lợi cuối cùng rồi sẽ thuộc về người có can đảm gọi “chồng”, Thẩm Lưu Sấm nhìn thấy hắn quay lại thì cười rất thỏa mãn giống như đang đứng trên bục chờ người khác trao giải cho mình.
Không ngờ câu nói đầu tiên của Ngụy Hủ An khi đi tới lại là: “Cho nên lúc nãy em có ngủ không?”
Sao tự nhiên nhắc lại chuyện ban nãy?! Thẩm Lưu Sấm thầm mắng hắn thù dai trong lòng, nhưng vẫn chỉ có thể nhận tội: “Có.” Cậu nghĩ lại vẫn thấy không phục: “Nhưng em chỉ ngủ một lát mà thôi, tối đa mười giây!”
Ngụy Hủ An tuy thù dai, nhưng tính sổ xong hắn sẽ rất khoan dung.
Nói chung hắn vẫn là một người thiện lương.
Những điều trên là kết luận cuối cùng của Thẩm Lưu Sấm đang nằm trong bồn tắm hưởng thụ dịch vụ gội đầu của Ngụy Hủ An.
Có thể là vì đây là lần đầu tiên gội đầu cho người khác, động tác của Ngụy Hủ An hết sức nhẹ nhàng. Thẩm Lưu Sấm híp mắt, cậu cảm thấy ngón tay của Ngụy Hủ An khiến cậu tê dại giống như một con cá bơi qua tảo biển rậm rạp mềm mại, có một chút ngứa ngáy truyền đến từ đầu dây thần kinh hoặc là từ ánh mắt gần trong gang tấc.
Ngụy Hủ An cúi đầu che khuất ánh đèn phía trên hắn, trong góc khuất sáng nhỏ bé, sự yêu thương dịu dàng lặng lẽ trong mắt hắn ghi tạc lên trang giấy thời gian đang âm thầm trôi qua.
Thẩm Lưu Sấm giơ tay trái ngược sáng nhìn chữ ký trong lòng bàn tay mình, ra vẻ hững hờ nói: “Ngụy Hủ An, nếu một ngày nào đó em già đến mức không cử động được, anh vẫn sẽ gội đầu cho em thế này sao?”
Ngụy Hủ An khẽ nhếch môi, trầm giọng trả lời cậu: “Ừ.”
Thẩm Lưu Sấm nghe vậy thì không nhịn được cười ngây ngô, nhưng ngoài miệng vẫn không bỏ qua cho hắn: “Anh chắc chắn sẽ không. Anh sẽ ném em cho hộ công, ngày nào cũng ép em ăn cần tây, không cho phép em xem tivi, thấy em nhắm mắt anh sẽ tới hỏi có phải em đã ngủ gật hay không, đúng không?”
“Nhớ kỹ vậy à?” Ngụy Hủ An bật cười: “Vậy nếu anh già đến mức không cử động được trước em, có phải em sẽ trả đũa không?”
Thẩm Lưu Sấm hừ một tiếng: “Nếu anh già đến mức không thể cử động, em cũng sẽ không gội đầu cho anh, em cạo trọc đầu anh luôn. Cho nên anh phải rèn luyện cơ thể cho tốt, không được nằm liệt giường trước em đâu đấy.”
Cảm giác nước ấm chảy qua tóc khiến người ta nghiệm giống như được nước biển bao bọc dưới ánh nắng ấm áp, Ngụy Hủ An giơ tay che mắt cậu lại, phòng ngừa nước chảy vào mắt cậu: “Vậy để em cạo trọc luôn cũng được.” Anh thích nhìn bộ dáng hoạt bát tràn đầy sự sống của em.
Đôi mắt Thẩm Lưu Sấm bị bàn tay dày rộng che khuất, quanh mũi là mùi hương thoang thoảng quen thuộc từ trên người Ngụy Hủ An, cậu chớp mắt, trong thoáng chốc cái tay trước mắt nhấc lên, cậu như thấy được khung cảnh mấy chục năm sau, tóc họ trắng xoá, họ dìu dắt lẫn nhau, thời gian lặng lẽ trôi qua. Nhưng như thế cũng chẳng có gì đáng tiếc.
Già yếu là một đề tài tàn khốc, theo một nghĩa nào đó nó khiến người ta ái ngại hơn cả cái chết. Nhưng lúc này Thẩm Lưu Sấm đột nhiên cảm thấy nó cũng bình thường, không đáng sợ đến vậy. Khi trẻ họ là một cặp đôi trẻ, khi già họ sẽ là một cặp đôi già, mãi mãi là một cặp hai người.
Cậu nắm chặt cổ tay Ngụy Hủ An, đột ngột đặt câu hỏi: “Ngụy Hủ An, anh là người theo chủ nghĩa duy vật hả? Ý em là… Anh có tin một số sự vật mà hiện giờ chưa có cách giải thích không?”
Ngụy Hủ An khóa nước, cầm khăn mặt cẩn thận lau nước trên mặt cậu, hắn suy tư trong chốc lát sau đó bình tĩnh nói: “Anh tin em.”
“Có phải anh đã sớm biết cái gì rồi không?” Thẩm Lưu Sấm cho rằng thời khắc nói ra những chuyện này sẽ rất sốt ruột, thậm chí sẽ khiến quan hệ giữa họ bị ảnh hưởng. Nhưng bây giờ cậu rất bình tĩnh giống như những lần trò chuyện bình thường với nhau, nếu anh ta tin mình thì tin, nếu không tin, vậy cứ coi như là một trò đùa.
Vả lại cậu biết Ngụy Hủ An không ngốc, hắn sẽ không tùy tiện đến mức yên tâm kết hôn với một người hắn không biết rõ ngọn ngành, Ngụy Hủ An chắc chắn từng điều tra về Thẩm Liễu Đồng, biết thông tin về cậu ta hoặc nhiều hoặc ít.
Ngay từ đầu Thẩm Lưu Sấm nghĩ quá đơn giản, cậu cho rằng mình xuyên vào một quyển truyện 18+ cho nên cậu hành xử tùy ý, hoàn toàn không định ngụy trang. Nhưng bây giờ nhìn lại, cậu cũng không biết rốt cuộc mình đã đi đến đâu, tóm lại đây là một thế giới khác, mà về việc vì sao cậu lại tới, tới bằng cách nào có lẽ cả đời này cậu cũng không tìm thấy đáp án. Cũng may, cậu không phải là người quan tâm đến chân tướng. Có thể sống thêm một đời nữa đã là một chuyện cực tốt, về phần những chuyện “không hiểu rõ”, cậu chưa bao giờ coi mình là nhân vật chính của thế giới này, nên không đáng trèo đèo lội suối tìm kiếm chân tướng.
Nhiệm vụ duy nhất của cậu có lẽ là nói cho Ngụy Hủ An tất cả.
Ngụy Hủ An lau khô một nửa tóc của cậu, sau đó im lặng cởi quần áo.
“Anh làm gì vậy?” Khó khăn lắm Thẩm Lưu Sấm mới vào trạng thái, chuẩn bị kể chuyện của mình thì thấy hắn cởi quần áo, cậu trở nên hết sức cảnh giác.
Ngụy Hủ An cảm thấy thú vị trước bộ dáng của cậu, hắn cố ý nghiêm mặt không nói lời nào.
Lúc này trong đầu Thẩm Lưu Sấm hiện lên một vạn kịch bản, vào thời khắc sắp vạch trần chân tướng đột nhiên có bước ngoặt, hoặc là Ngụy Hủ An đã biết được tất cả hơn nữa chính hắn là người âm thầm thúc đẩy mọi việc, hoặc là Ngụy Hủ An có ý khác, chuẩn bị cầm tù cậu vừa để làm nghiên cứu khoa học vừa yêu đương máu chó. Dù sao trong đầu cậu cũng từng có khối u não nhưng giờ lại biến mất như kỳ tích.
Cậu đứng phắt dậy trong bồn tắm, tuy cậu cũng không biết mình đứng lên có thể làm gì, nhưng tóm lại để trông có vẻ oai thì cứ đứng lên trước đã. Ngụy Hủ An bị động tác bất thình lình của cậu hất nước đầy mặt, hắn bất đắc dĩ lau mặt một cái: “Quần áo của anh ướt rồi, cởi ra tắm chung với em.” Hắn bước vào trong bồn tắm, ôm Thẩm Lưu Sấm muốn nằm chung với cậu.
Thẩm Lưu Sấm đánh giá hắn ba giây, tức giận lên án: “Anh lại cố ý hù em!” Sau đó cậu bướng bỉnh hất tay hắn ra, mỗi người chiếm một bên bồn tắm.
Lúc nãy cậu còn định lòng vòng một chút rồi mới vào vấn đề chính. Nhưng giờ thì không được, rất nhiều tác phẩm phim kịch nói cho chúng ta biết nếu có chuyện quan trọng thì phải nhanh chóng nói thẳng, biết đâu một giây sau biến cố sẽ xuất hiện bất ngờ.
Cậu hắng giọng một cái, nói cực kỳ khí thế: “Tiếp theo em sẽ nói cho anh một số việc vượt ngoài tầm nhận thức của con người, cho nên có ba điều quy ước.” Ngụy Hủ An tựa ở bên kia bồn tắm lớn bình tĩnh gật đầu, điều này khiến Thẩm Lưu Sấm cảm thấy mình như đang độc tấu vậy.
“Em không nói đùa, tất cả đều là thật! Anh nghiêm túc chút được không?”
Ngụy Hủ An cười, giọng chế nhạo: “Trong phòng tắm, hai thằng đàn ông cởi trần nằm chung với nhau, em nghĩ có nghiêm túc được không? Hơn nữa chân em đặt ngay chỗ đó của anh, anh hơi…”
“Không được!” Thẩm Lưu Sấm nhanh chóng rút chân về, nhìn hắn chằm chằm, cố gắng khiến giọng mình trở nên dữ dằn như thầy giáo tuần tra các lớp tự học buổi sáng. “Anh không được nói, để em nói! Ba điều quy ước, thứ nhất, anh có thể không tin em, nghi ngờ em, nhưng tuyệt đối không được cười em! Cười thầm, cười chế giễu, mỉm cười, cười ha ha, tất cả đều không được!”
Ngụy Hủ An gật đầu, tỏ vẻ phục tùng vô điều kiện.
“Chính là kiểu cười của anh lúc này, không được! Đừng cho là em không nhận ra.” Thẩm Lưu Sấm cảm thấy mình là người xuyên việt mất giá nhất, mang trong mình một bí mật động trời nhưng phải đuổi theo kể cho người khác nghe, nhưng không còn cách nào khác, hiện giờ cậu chỉ muốn nói xong thật nhanh: “Thứ hai, anh không được nghi ngờ em có bệnh, không được nghi ngờ đầu óc và tinh thần của em có vấn đề, không được nghĩ em điên. Thứ ba, không được tiết lộ ra ngoài, tuyệt đối không được có ý đồ giao nộp em cho quốc gia để tiến hành nghiên cứu khoa học, không được!”
Ngụy Hủ An cảm thấy may mắn khi cậu không kể những chuyện này ngay khi họ vừa kết hôn, bằng không hắn sẽ thật sự nghĩ đầu óc hoặc tinh thần cậu có vấn đề.
Dõng dạc nói xong một câu dài, chờ đến khi phải mở miệng nói ra chân tướng, Thẩm Lưu Sấm cũng không biết bắt đầu nói từ đâu, cậu nghĩ tới nghĩ lui và quyết định nói từ một góc độ quen thuộc với mọi người: “Anh có từng xem phim hay tiểu thuyết xuyên không không? Chưa từng xem nhưng chắc anh cũng từng nghe rồi đúng không?”
Ngụy Hủ An gật đầu: “Em cũng là vậy sao?”
Thẩm Lưu Sấm nhìn hắn điềm tĩnh suy một ra ba, cậu liên tục đờ mờ trong lòng: “Anh đang đùa em hay nghiêm túc vậy?”
Không biết từ lúc nào mà lời thoại của họ đã trái ngược nhau.
Ngụy Hủ An nói thẳng chỗ mấu chốt nhất: “Sau khi chuyển đến đây, anh tra được ghi chép ở bệnh viện của em, nhưng lần đó dẫn em đi kiểm tra sức khoẻ em rất là khỏe mạnh.”
Dù người ta quen biết một người không bao lâu, nhưng khi đã kết hôn và ngủ trên cùng một cái giường thì người đó không thể ngụy trang thành một người hoàn toàn khác, huống chi Thẩm Lưu Sấm là một người nói dối cũng không xong, nếu nói tính tình mấy ngày đầu của cậu là ngụy trang thì thật khó tin.
Ánh mắt, động tác, cách nói chuyện, những điều nhỏ bé không đáng kể ấy là thứ khó ngụy trang nhất, huống chi sau này Thẩm Lưu Sấm còn biểu hiện khác hoàn toàn lúc trước như hai thái cực. Nếu không phải ngày nào cậu cũng ở trong tầm mắt hắn, Ngụy Hủ An sẽ cảm thấy cậu đã bị người ta đánh tráo.
Không ai nghĩ đến khả năng linh hồn xuyên qua ngay từ đầu, dù lời nói và hành động của Thẩm Lưu Sấm khác thường cỡ nào, hắn cũng chỉ có thể đoán theo hướng bệnh tâm lý, nhân cách phân liệt. Hắn âm thầm điều tra bệnh sử của cậu, không ngờ không phải là vấn đề tinh thần mà là từng có khối u não không được chữa trị.
Ngày biết chuyện, sự bình tĩnh trong lòng Ngụy Hủ An sụp đổ, suy nghĩ hỗn loạn. Ngoại trừ kinh ngạc ra thì cảm xúc lớn nhất trong lòng hắn là sợ hãi.
Hắn nghĩ thật ra hắn đã bắt đầu thích Thẩm Lưu Sấm từ lâu rồi. Dù khi đó Thẩm Lưu Sấm còn đứng trong lớp sương mù, nhìn không rõ mặt mũi.
Chờ đến hôm kiểm tra sức khỏe xong, khi nhìn thấy kết quả hắn cảm thấy một niềm vui bất ngờ chưa từng có.
Tuy rất khó tin, nhưng chỉ cần cậu khỏe mạnh thì Ngụy Hủ An đã thỏa mãn, thỏa mãn tới nỗi không còn muốn tìm tòi nhiều hơn nữa.
Sau đó Thẩm Lưu Sấm nhắc đến việc đổi tên, nhắc đến quá khứ và hoàn cảnh gia đình khác hẳn tài liệu khiến Ngụy Hủ An bắt đầu dần dần khẳng định suy đoán to gan của mình. Thậm chí nếu tất cả chỉ là suy đoán vô căn cứ của hắn thì cũng không quan trọng, quan trọng là họ đã thật sự ở bên nhau sống qua từng ngày, và người sống cùng hắn chính là Thẩm Lưu Sấm.
Hắn dừng cuộc điều tra âm thầm, quyết định bước theo mỗi bước của Thẩm Lưu Sấm, nếu cậu không nói, vậy thì cả đời này hắn sẽ không đề cập, nếu cậu chịu nói ra, vậy hắn sẽ tin cậu giống như bây giờ.
Ban đầu Thẩm Lưu Sấm cho là mình sẽ phải giải thích rất nhiều, nhưng bây giờ thuận lợi ngoài ý muốn: “Trước đây em cũng không sống ở nơi này. Ừm… Đó là một thế giới khác, em đã qua đời, rất đột ngột, nhưng em đã tỉnh lại, vừa mở mắt đã ở ngay trong nhà anh nhưng ở trong cơ thể của một người khác.”
Rốt cuộc khi nói ra cậu vẫn có chút bối rối, không biết đối diện với ánh mắt của Ngụy Hủ An thế nào, dù hắn đã tỏ vẻ tin tưởng trước đó: “Nghe rất hoang đường đúng không? Ngay cả em cũng cảm thấy không giống như là thật…”
Ngụy Hủ An kéo cậu vào trong lòng mình, ôm lấy cậu từ phía sau, nhiệt độ cơ thể không có chút trở ngại lan ra giữa hai người: “Nhưng em là thật, đúng không?”
“Đúng.” Thẩm Lưu Sấm khẽ trả lời, chẳng hiểu sao có chút tủi thân.
“Vậy là đủ rồi.” Ngụy Hủ An trả lời vừa kiên quyết vừa chắc chắn khiến mũi Thẩm Lưu Sấm chua xót, cảm giác này rất lạ lẫm, nhưng lồng ngực vững chãi phía sau khiến cậu cảm thấy rất an toàn.
“Mà tay em dính nước, chữ ký trôi rồi kìa.” Giọng Ngụy Hủ An nghe rất vui vẻ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...