Người anh trai mà Thẩm Lưu Sấm không nhớ rõ tên lắm xuất hiện một lát rồi lại nhanh chóng biến mất, cũng không mang đến sóng gió gì cho cuộc sống của cậu, ít nhất Thẩm Lưu Sấm cũng không để trong lòng. Bởi vì Ngụy Hủ An cũng không làm khó cậu, ngày đó hai người ngọt ngào nói lời tâm tình xong thì ai làm việc nấy, cuộc sống thật mỹ mãn.
Có lẽ một người xuyên việt bình thường hẳn sẽ cảm thấy nguy hiểm vào lúc này, chuyện đầu tiên họ cần làm chính là tìm nhiều thông tin về nguyên thân hơn, điều tra tất cả chân tướng, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào. Lần này là anh trai, biết đâu lần sau gặp em trai thì sao?
Thẩm Lưu Sấm lo âu một lát ngắn ngủi, cuối cùng cậu ra kết luận: Được rồi, chừng nào gặp thì tính sau.
Nhưng cậu nhìn cái tên Thẩm Tế Thành mới thêm trên phần mềm xã hội, một cảm giác nguy hiểm khác lặng lẽ dâng trào. Họ là anh em ruột, có gien tương tự, vậy sau này cậu có mập như anh ta không?
Bỗng nhiên cậu vén áo ngủ lên và quan sát kỹ. Eo nhỏ, không có ngấn mỡ, nhưng khi xoa bóp sẽ phát hiện có một lớp thịt mềm nhũn. Tuy gầy nhưng không hề có vóc dáng đáng nói. Trước đây Thẩm Lưu Sấm không thích vận động lắm, nhưng vì cậu khá cao nên bị kéo vào đội bóng rổ, khi đến đại hội thể dục thể thao cậu cũng sẽ bị ép tham gia rất nhiều hạng mục. Mà từ khi tới nơi này, ngoại trừ vận động trên giường ra thì hình như cậu không còn vận động gì khác. Nếu buộc phải liệt kê thì cũng chỉ có lần leo cây hậu quả thê thảm rất lâu trước kia.
Hiện tại cậu còn trẻ, vóc dáng thiên gầy một cách tự nhiên, nhưng ai đảm bảo khi già rồi cậu sẽ không mập như lợn?
Trước mắt Thẩm Lưu Sấm lại hiện lên gương mặt tương tự cậu nhưng không đành lòng nhìn thẳng của Thẩm Tế Thành, cậu chỉ cảm thấy tình hình nghiêm trọng, cấp bách. Thậm chí cậu không ngồi yên được nữa, lập tức đứng dậy khỏi ghế sô pha.
Đúng lúc này Ngụy Hủ An đi ra khỏi phòng tắm, trông thấy Thẩm Lưu Sấm mặt ủ mày chau xem điện thoại, cũng chẳng bật tivi, đây đúng là một chuyện lạ. Bình thường lúc này là thời gian Thẩm Lưu Sấm mở tivi xem phim, trước giờ cậu chưa từng bỏ lỡ một tập.
Thẩm Lưu Sấm cảm thấy mình chưa từng có thời kỳ phản nghịch tuổi dậy thì, một xíu phản nghịch trong đời cậu đều dành hết cho Ngụy Hủ An. Trước đây cậu chưa từng nghiêm túc xem hết một bộ phim chứ đừng nói đúng giờ là bật tivi xem phim. Thật ra phim cũng chẳng hay lắm, chỉ là Ngụy Hủ An không cho cậu xem Lâm Vi thì cậu càng muốn xem.
“Sao hôm nay không xem tivi?” Ngụy Hủ An ngồi trên ghế sô pha, ôm eo cậu và đặt cậu lên đùi mình.
Thẩm Lưu Sấm cũng không ngồi xuống, cậu tách hai chân ra quỳ phía trên đùi Ngụy Hủ An, nhìn xuống hắn và nói: “Hôm qua là tập cuối rồi, anh vui chưa?”
“Ừ, rất vui.” Ngụy Hủ An không che giấu niềm vui của mình, hắn dựa vào ghế sô pha ngửa đầu nhìn cậu, mắt hơi nheo lại, tay cũng lặng lẽ luồn vào quần ngủ của cậu, nhào nặn hai bên mông, ám chỉ rất rõ ràng.
Hiện giờ Thẩm Lưu Sấm đã quen với sự đụng chạm của hắn, bị hắn nhìn chằm chằm như vậy lòng cậu cũng ngứa ngáy. Ngụy Hủ An vẫn mang vẻ mặt điềm tĩnh mà động tác của hắn lại mờ ám thậm chí có chút hạ lưu càng khiến dục vọng của cậu dâng trào. Eo tê dại như có một dòng điện đi qua, khiến cái eo đang ưỡn thẳng của cậu lập tức sụp đổ.
Thẩm Lưu Sấm dạng chân ngồi trên đùi Ngụy Hủ An, đầu gục trên vai hắn, bờ mông hơi ưỡn ra sau, phần lưng hình thành một đường vòng cung tuyệt đẹp quyến rũ. Ngụy Hủ An nghiêng đầu hôn cậu triền miên, động tác trên tay càng lúc càng lớn và di chuyển đến các chỗ khác.
Khi Thẩm Lưu Sấm cảm thấy eo mình bị xoa nắn, đột nhiên cậu nhớ tới nỗi sầu lúc nãy của mình. Từ góc độ của cậu, cậu có thể dễ dàng nhìn thấy phần ngực cường tráng sau lớp áo ngủ của Ngụy Hủ An, nó đang nhấp nhô lên xuống theo hơi thở dồn dập của hắn. Thẩm Lưu Sấm cởi nút áo của hắn, phía dưới là thân thể cậu quen thuộc, đường cong cơ bắp duyên dáng, căng chặt nhưng không quá vạm vỡ, đây là một cơ thể đàn ông tràn ngập sự quyến rũ, cậu hít thở nặng nề theo dục vọng mãnh liệt.
Thẩm Lưu Sấm giơ tay xoa mạnh hai cái, không ai là không thích cơ thể như vậy, cậu thậm chí muốn liếm một cái. Ngọn lửa bùng nổ trong cơ thể mãnh liệt hơn, nhưng một thắc mắc cũng nhân lúc này tràn vào đầu cậu.
Hai người họ cùng ăn cùng ở, cùng đi làm, cậu cũng không thấy Ngụy Hủ An vận động lúc nào, sao thân hình anh ta lại tốt như thế? Chẳng lẽ trước khi đầu thai thượng đế đã đặc biệt ban tặng anh ta một thân hình phù hợp thân phận tổng tài bá đạo ư?
Cậu càng nghĩ càng khó hiểu, thế là cậu dứt khoát ngồi thẳng người dậy, không để ý vạt áo mình đã mở toang, cũng không quan tâm bầu không khí nóng bỏng giữa hai người lúc này, cậu nghĩ phải nghiên cứu cặn kẽ vấn đề này mới được.
Cậu còn chưa kịp thở đều đặn, Ngụy Hủ An đột nhiên bị cắt ngang dừng lại nhìn cậu chằm chằm hai giây, vào giây thứ ba, Ngụy Hủ An dứt khoát chặn lại cái miệng sắp mở của cậu.
Ngụy Hủ An đã có kinh nghiệm, theo vẻ mặt mới vừa rồi của Thẩm Lưu Sấm, cậu chắc chắn không định nói những lời tán tỉnh trên giường với hắn.
Cậu là tên phá phách nghĩ đến vấn đề gì là sẽ làm ra lẽ vấn đề ấy, nhất là trên giường, hai người đang làm hăng say, Ngụy Hủ An cũng đã cứng đến nỗi muốn nổ tung, Thẩm Lưu Sấm cũng có thể đột nhiên ngẩng đầu hỏi hắn “10 vạn câu hỏi vì sao”.
Có nhiều lần kinh nghiệm trước đây, lần này Ngụy Hủ An trực tiếp ngăn chặn miệng cậu, không nói cho cậu thời cơ. Thẩm Lưu Sấm còn muốn giãy giụa, thế là bị hắn xoay người đè lên ghế sô pha.
Động tác của Ngụy Hủ An cũng càng mãnh liệt hơn, hắn ngậm mút môi lưỡi không ngừng tránh né của người dưới thân. Một hàng nước bọt trong suốt chảy ra từ khóe miệng, lướt qua da thịt trên mặt mang đến một cảm giác ngứa ngáy trong lòng, tuy Thẩm Lưu Sấm không nhìn thấy nó nhưng cậu hết sức nhạy cảm, lúc này cậu không khỏi cảm thấy một chút xấu hổ, đầu óc cũng dần dần trở nên rối loạn. Nhưng tay chân của cậu còn đang vô thức vùng vẫy, Ngụy Hủ An kéo quần cậu xuống, tét mông cậu một cái đe dọa.
Hắn biết Thẩm Lưu Sấm cực kỳ sợ đau nên cố ý dùng ít sức, nhưng âm thanh bàn tay va chạm thịt mềm cũng không hề nhỏ.
Thật ra cái tét mông này không mạnh, nhưng Thẩm Lưu Sấm vẫn hết hồn vì bị đánh, không đau đớn lắm, phần nhiều là bị tiếng động dọa sợ. Một cảm giác uất ức và nóng nảy dâng lên trong lòng cậu, nhưng cơ thể vì kiêng kị bàn tay có thể giáng xuống bất cứ lúc nào nên mông cậu cọ sang chỗ khác trên ghế sô pha để tránh né.
Ngụy Hủ An vẫn không buông tha đôi môi đang dây dưa, sau cái tét mông nụ hôn của hắn trở nên dịu dàng hơn, cái tay đánh người cũng xoa an ủi chỗ bị đánh. Thẩm Lưu Sấm cảm thấy dễ chịu hơn một chút, nhưng vẫn cảm thấy như có một bao thuốc nổ trong lòng, cậu thầm oán trách hắn, đã bảo là không được phép đánh cậu trên giường cơ mà.
Ngụy Hủ An hiểu quá rõ tính tình của cậu, biện pháp đánh một bàn tay cho một viên kẹo là vô dụng với cậu, phải cho cậu một viên kẹo và cho cậu đánh lại mới có thể giải quyết bao thuốc nổ này.
Hắn cầm tay Thẩm Lưu Sấm, bàn tay đã trở nên mềm mại bởi vì tình dục, Ngụy Hủ An cầm cái tay này vỗ một cái không nặng không nhẹ lên mặt mình, sau đó tiến đến bên tai Thẩm Lưu Sấm, ngậm lấy vành tai cậu và liếm láp, nhẹ giọng yêu thương dỗ dành: “Bảo bối đừng giận. Muốn đánh anh lại không, hửm?” Nói xong hắn còn nắm chặt cái tay mềm nhũn vỗ lên mặt mình cái nữa.
Thẩm Lưu Sấm bị dỗ đến ngoan ngoãn, ý thức cuối cùng cũng bị màn dạo đầu dài dằng dặc an ủi đến mức chìm vào dục vọng, sau một trận giày vò cậu đã quên mất mình phải nghiên cứu vấn đề thân hình.
Ngụy Hủ An đạt được mục đích, ôm người làm từ ghế sô pha đến phòng ngủ.
Sáng ngày hôm sau, Ngụy Hủ An đứng cạnh giường thay quần áo, Thẩm Lưu Sấm bị đánh thức bọc mình trong chăn mở một con mắt nhìn hắn một cái rồi nhắm lại.
Ba giây sau, cậu đột nhiên ngồi bật dậy trên giường giống như cương thi, trông thấy Ngụy Hủ An đã mặc áo sơ mi gài dây nịt. Nhưng trước mắt cậu lại hiện lên thân hình cơ bắp hoàn mỹ đó, Thẩm Lưu Sấm suy nghĩ rồi kéo vạt áo sơ mi của hắn lên.
Bởi vì dây nịt đã cố định áo sơ mi cho nên cậu chỉ chỉ kéo được một nửa, Thẩm Lưu Sấm vừa tỉnh ngủ đầu óc trống rỗng, cầu vùi cái đầu ổ gà chui vào trong áo sơ mi hắn.
Tiếp đó cậu liếm một cái.
Sau khi chui ra cậu còn hỏi: “Anh đào đâu ra vậy?”
Ngụy Hủ An mờ mịt trước một loạt động tác của cậu, hắn đang nghi ngờ liệu có phải cậu đang mộng du hay không.
Hắn hỏi mới biết Thẩm Lưu Sấm đang hỏi cơ bắp của hắn ở đâu ra.
Họ cùng đánh răng trước gương như mọi buổi sáng, người líu ríu vẫn là Thẩm Lưu Sấm.
Nghe cậu diễn tả với cái mồm đầy bọt, Ngụy Hủ An súc miệng sạch sẽ, sau đó hỏi lại cậu: “Ai nói anh không vận động?”
Thẩm Lưu Sấm vừa cau mày, vừa đánh răng, im lặng bày tỏ nghi hoặc.
Ngụy Hủ An nhìn cậu, cười chế nhạo: “Trong phòng làm việc của anh có phòng gym riêng, ngày nào anh cũng tập thể hình.”
Thẩm Lưu Sấm cảm thấy mình bị đông cứng, sau đó phun ra một búng máu giống như cao thủ võ lâm bị trọng thương trong phim cổ trang, cậu bi thương phun ra một ngụm bọt vào bồn rửa mặt.
Cậu cảm thấy mình bị lừa. Cái cảm giác chồng mình lừa mình lén tập thể hình cũng giống như là học bá trong lớp lén mình làm bài vào nửa đêm vậy.
Bất kể ra sao, Thẩm Lưu Sấm quyết định cuối tuần này cậu phải đi tập thể hình!
Còn bây giờ, Thẩm Lưu Sấm ngồi trong cửa hàng vừa ăn vặt vừa xem phim, cậu sờ bụng mình, còn chưa tới cuối tuần, khoan hãy vội.
Buổi chiều Hứa Vân Trừng tới, cô mang hai cốc trà sữa và “Một tin tốt một tin xấu, nghe cái nào trước?”
Thẩm Lưu Sấm nhìn dáng vẻ hớn hở của cô, cậu cảm thấy tin xấu hẳn cũng không xấu lắm: “Nghe tin tốt!”
Hứa Vân Trừng vừa ngượng ngùng vừa ngọt ngào nở nụ cười: “Sự thật chứng minh tôi không phải là kẻ si tình chỉ yêu mỗi một người, tôi bỏ giảng viên của tôi quen bạn trai mới rồi.”
Thẩm Lưu Sấm cũng hơi bất ngờ, cậu cũng kích động hỏi thăm: “Sao trước đó không nghe cô nói? Sao nhanh vậy.”
Hứa Vân Trừng uống một ngụm trà sữa, nở nụ cười thần bí: “Có lẽ cậu không đoán được đâu, đó chính là một trong nhóm ba người từng đi vào nhà ma với chúng ta đó.”
“Là chàng trai đi trước cô chứ gì.”
Hứa Vân Trừng hơi kinh ngạc: “Sao cậu biết?”
“Bởi vì chỉ có cậu ta tương đối cao, hai người kia trông thấp hơn cô.” Thật ra ba người đều cao hơn Hứa Vân Trừng, nhưng trong mắt con gái chỉ có đứa con trai cao nhất trong những người cao. Thẩm Lưu Sấm tính toán thời gian một chút, trêu ghẹo: “Hai người phát triển nhanh nhỉ.”
“Cậu ấy hẹn tôi đi xem phim thứ bảy tuần này.” Biểu hiện của Hứa Vân Trừng hoàn toàn khớp với một cô gái đang trong tình yêu cuồng nhiệt, Thẩm Lưu Sấm nhìn ra dáng vẻ của cô bây giờ khác hẳn với lúc nhắc đến giảng viên của mình.
“Vậy thì tốt rồi.” Thẩm Lưu Sấm cười, đột nhiên cậu nhớ đến chuyện khác: “Còn tin xấu thì sao?”
“Tin xấu là cậu ấy có việc đột xuất không đi được, Tiểu Sấm Sấm cậu có rảnh không?” Hứa Vân Trừng trông mong nhìn cậu: “Vé tôi đặt rồi, tôi siêu hóng bộ phim đó luôn, hơn nữa hôm đó còn là buổi công chiếu đầu tiên đó!”
Thẩm Lưu Sấm sửa sang lại lịch trình cuối tuần này trong lòng, đi tìm một phòng gym, đi phòng trọ lấy đồ của nguyên thân, giờ có thêm một chuyện, đó là xem phim!
Đã lâu rồi cậu không đến rạp chiếu phim nên cậu rất phấn khởi, sau khi xem phim xong cậu còn chưa thỏa mãn, cậu cầm điện thoại không ngừng oanh tạc tin nhắn cho Ngụy Hủ An, muốn hắn đi xem phim chung với cậu.
Hứa Vân Trừng đi vệ sinh, Thẩm Lưu Sấm đứng tại lối ra rạp chiếu phim đợi cô. Xung quanh trưng bày nhiều poster quảng cáo phim, màn hình lớn bên phải cũng đang chiếu trailer các bộ phim lớn sắp chiếu.
Đúng lúc này nó chiếu đến bộ phim mới tên “Yên lặng” do Lâm Vi đóng vai chính, Thẩm Lưu Sấm đứng trước màn hình xem trọn trailer, mắt cũng không chớp lấy một cái, cậu phát hiện ngày chiếu là hôm sau, cậu vội vàng cầm điện thoại xem tình hình vé phim sắp chiếu.
Đáng tiếc thay vé buổi công chiếu đầu tiên đã bị mua sạch. Tức hơn nữa là Thẩm Lưu Sấm mới biết vào buổi công chiếu đầu tiên sẽ có diễn viên chính xuất hiện tại rạp phim này.
Cậu cầm điện thoại khóc không ra nước mắt, khi ngẩng đầu cậu lập tức bị một người đang đứng cười nhìn cậu cách đó không xa dọa hết hồn.
Hiếm khi cậu đi xem phim, vậy mà cũng gặp phải Ngụy Mộc Vũ.
Ngụy Mộc Vũ còn đang cười với cậu, Thẩm Lưu Sấm hoàn toàn không muốn để ý đến gã. Nhưng tiếp theo cậu mới biết thế giới này nhỏ cỡ nào.
Hứa Vân Trừng mới đi ra từ nhà vệ sinh và bắt gặp giảng viên Ngụy kiêm crush cũ của mình, cô không những không tránh né, còn thoải mái chào hỏi.
Sau đó ba người cùng đứng trước cửa rạp phim, trùng hợp giống như một bộ phim vậy.
Thẩm Lưu Sấm nhìn Ngụy Mộc Vũ và Hứa Vân Trừng tiến hành giao lưu hữu nghị giữa thầy trò, cậu không khỏi oán thầm, giả vờ ra dáng đấy. Chợt cậu nhìn thấy màn hình lớn lại chiếu trailer “Yên lặng”, lòng cậu đau xót lần nữa.
Giọng nói mang theo ý cười của Ngụy Mộc Vũ khiến cậu hoàn hồn: “Chị dâu nhỏ, tôi nhớ cậu thích Lâm Vi lắm đúng không?”
“Chị dâu nhỏ?!” Hứa Vân Trừng và Thẩm Lưu Sấm đều kinh ngạc.
“Sau này tôi giải thích với cô sau.” Thẩm Lưu Sấm quay đầu nói với Hứa Vân Trừng, tiếp theo cậu trừng Ngụy Mộc Vũ: “Đừng kêu bậy!”
Ngụy Mộc Vũ vẫn cười gợi đòn: “Tôi có vé buổi công chiếu của phim Lâm Vi đây, chị dâu nhỏ cần không?” Nói xong gã còn lập tức mở ví tiền lấy hai tấm vé ra.
Giống như gã đã luyện tập trước vậy, Thẩm Lưu Sấm đờ mờ một trận trong lòng, nói thật cậu hơi rung động, nhưng cậu lại không muốn cầm lấy đồ của Ngụy Mộc Vũ.
Đúng lúc này Hứa Vân Trừng nhận được điện thoại và nói có việc gấp phải đi, Thẩm Lưu Sấm cũng định rời đi cùng cô.
Mà Ngụy Mộc Vũ giống như nhân viên chào hàng vậy, bám theo cậu không ngừng hỏi: “Cậu không cần thật à? Giờ cũng không còn vé để mua đâu. Có thể tận mắt nhìn Lâm Vi đấy.”
Thẩm Lưu Sấm bị gã hỏi tới phiền, chờ Hứa Vân Trừng đi rồi, cậu dừng lại không khách khí lườm gã: “Tôi không cần!” Nói xong cậu còn cảm thấy không đủ khí thế, thế là bổ sung thêm: “Tôi muốn xem sẽ tìm Ngụy Hủ An, anh ấy chắc chắn sẽ nghĩ cách giúp tôi.”
Ngụy Mộc Vũ thấy cậu nhắc đến Ngụy Hủ An, gã cười tươi hơn: “Vậy thì chưa chắc, Ngụy Hủ An sẽ không chịu để cậu gặp Lâm Vi.”
Thẩm Lưu Sấm bị gã nói trúng, đột nhiên cậu tò mò sau gã biết, chẳng lẽ Ngụy Hủ An ghét Lâm Vi tới nỗi mọi người đều biết ư?
“Biết tại sao anh ta không chịu cho cậu gặp không?” Ngụy Mộc Vũ dẫn dắt từng bước như đang dạy học sinh: “Cậu cho rằng anh ta ghét Lâm Vi à?”
Thẩm Lưu Sấm lại bị đoán trúng một lần nữa, cậu không nói chuyện, cũng không rời đi.
“Về nhà hỏi Ngụy Hủ An đi, hỏi anh ta có muốn đi xem buổi công chiếu phim của vị hôn thê cũ hay không.” Ngụy Mộc Vũ nhét hai tấm vé xem phim vào tay cậu và bỏ đi.
Thẩm Lưu Sấm đứng tại chỗ ngây ra như phỗng.
Đột nhiên cậu nghĩ tới Lâm Nguyên. Cảm giác mình bị một tình tiết trêu đùa hai lần.
Một người là ông chủ mình khen ngợi hết lời, một người là minh tinh lớn mình xem phim mỗi ngày, không hiểu sao họ đều trở thành tình địch của cậu hết?
Cậu cẩn thận suy nghĩ xem Ngụy Hủ An có từng tỏ vẻ bất mãn với ai đó trước mặt cậu không, không có, ngoại trừ Ngụy Mộc Vũ.
Thẩm Lưu Sấm thở dài một hơi.
Quá tam ba bận, thêm lần nữa chắc cậu điên mất.
Kế hoạch ban đầu của cậu là xem phim xong thì đi phòng trọ lấy đồ, bây giờ đang đi trên đường cậu vẫn cảm thấy việc Lâm Vi đã từng là hôn thê Ngụy Hủ An không chân thật.
Vị minh tinh mỗi ngày yêu hận tình thù với người khác trên tivi đột nhiên có yêu hận tình thù với mình, điều này có thể khiến người ta cảm thấy chân thật sao?
Cậu thà rằng tin Ngụy Mộc Vũ lại nói xạo.
Nhưng gã cũng không cần nói ra lời nói dối không căn cứ như thế, biết đâu nó là thật. Thẩm Lưu Sấm hít sâu một hơi.
Là thật thì sao chứ? Giấy hôn thú trong tủ đầu giường không thể nào là giả được. Cậu chính mắt thấy và cầm nó về từ cục dân chính, không thể nào là giả. Thẩm Lưu Sấm lại thở dài một hơi.
Cậu cứ lắc lư trên đường trong thông tin khó tin lại chân thật ấy. Có lẽ đã trải qua chuyện Lâm Nguyên lần trước nên tố chất tâm lý của cậu trở nên tốt hơn, cũng có thể là do Lâm vi cách cậu quá xa, dù sao trong lòng cậu rất bình tĩnh, cậu nghĩ khi nào về cậu sẽ hỏi Ngụy Hủ An.
Cậu tìm được phòng trọ dựa theo địa chỉ đã hỏi lúc trước, chủ thuê nhà không có ở nhà mà chỉ có con của chủ nhà. Sau khi gọi điện thoại hỏi, người đó đưa cái hộp giấy cho Thẩm Lưu Sấm.
Hộp không lớn, trông cũng không có gì quý giá nhưng nguyên thân vẫn giữ nó lại. Thẩm Lưu Sấm rầu rĩ mở hộp ra, đồ đạc bên trong cũng không nhiều.
Món đồ trên cùng là một ví tiền, Thẩm Lưu Sấm còn chưa kịp mở ví tiền ra xem thì đã nhìn thấy một bệnh án dưới cái ví.
Trên bệnh án có ghi tên Thẩm Liễu Đồng, bên trong có khoảng mười trang lít nha lít nhít đầy chữ. Thẩm Lưu Sấm xem kỹ, trên đó viết Thẩm Liễu Đồng có một khối u não lớn. Từ những lần chẩn bệnh cuối cùng, khối u não chuyển biến xấu rất nhanh, khoảng cách thời gian cũng không dài nhưng càng ngày càng tệ.
Lần chẩn bệnh cuối cùng là không bao lâu trước khi cậu tới đây.
Thẩm Lưu Sấm đã không nói nổi cảm nhận lúc này của mình, ngay cả việc Lâm Vi cậu cũng cho qua một bên.
Từ lúc không mua được vé, gặp Ngụy Mộc Vũ, đến khi biết Lâm Vi là hôn thê cũ của Ngụy Hủ An, lại đến lúc thấy bệnh án của Thẩm Liễu Đồng, trong khoảng thời gian ngắn mà cảm xúc của cậu lên xuống nhiều lần, đột nhiên Thẩm Lưu Sấm bắt đầu tin tưởng chuyện mơ hồ như đoán mệnh.
Ví dụ như hôm nay chắc chắn là một ngày đại hung.
Điện thoại của Ngụy Hủ An kéo Thẩm Lưu Sấm đang bàng hoàng và mờ mịt về thực tại: “Em lấy được đồ chưa? Anh tới đón em.”
Thẩm Lưu Sấm ngơ ngác gật đầu, quá nhiều chuyện khó tin khiến cậu bình tĩnh khác thường, cậu còn không quên căn dặn: “Hôm nay xui lắm, anh lái xe cẩn thận, tuân thủ quy tắc an toàn giao thông, đèn đỏ ngừng đèn xanh đi nhé.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...