Trong phim gia đình luân lý bình thường, sau khi vợ chồng chỉ trích đối phương thay đổi xong, tiếp sau đó sẽ là một trận cãi vã kịch liệt, cuộc hôn nhân hoàn mỹ bắt đầu có vết nứt. Nhưng Thẩm Lưu Sấm nhìn thung lũng tách giãn lớn Châu Phi vốn tồn tại giữa hai người họ thì không cãi vã nổi, cậu cảm thấy làm vậy rất khó khăn cứ như hai người đứng ở hai đầu ngọn núi hét to với nhau vậy. Xem đi, đây chính là cuộc hôn nhân từ đầu đến cuối không có tình cảm đấy, thật tốt đẹp làm sao.
Cậu cười ngượng ngùng rồi nằm xuống lại, tìm một vị trí thoải mái trên cánh tay Ngụy Hủ An, còn săn sóc dịch góc chăn cho hắn, gượng gạo giảng hòa: “Ha ha ha, đột nhiên tôi phát hiện hình như anh trở nên ân cần dịu dàng chững chạc điềm tĩnh hơn nên hơi kích động ấy mà.”
Dáng vẻ vừa rồi của Ngụy Hủ An thực sự khiến cậu hoảng loạn một thoáng, nhưng rất nhanh cậu đã bình tĩnh lại, cậu đã từng cân nhắc rất nhiều lần từ lâu, đây không phải là một bộ phim, suy đoán và khẳng định người bên cạnh đã đổi một linh hồn khác nghe viển vông không thua gì Tần Thủy Hoàng luyện tiên đan cầu được trường sinh bất lão trong mắt người thường cả. Cậu cảm thấy hiện giờ dù nói thẳng với Ngụy Hủ An linh hồn cậu xuyên tới đây, hắn cũng chỉ coi đó là truyện cười.
Ừ, mình không có gì để sợ cả.
Ngụy Hủ An ôm cậu vào lòng, nhéo mông cậu một cái, không đợi tiếng kêu đau đớn khoa trương của Thẩm Lưu Sấm phát ra thì hắn đã xoa xoa chỗ vừa nhéo, trong giọng nói của hắn chứa sự mệt mỏi: “Ừ, em cũng trở nên đáng yêu hơn. Ngủ đi.”
Nhìn xem, đêm nay chính là điển hình cho cuộc sống ngọt ngào của chồng chồng đấy.
Thẩm Lưu Sấm nằm im trong ngực của hắn, trong đầu còn đang mở lớp dạy thành ngữ, gì mà bằng mặt không bằng lòng, đồng sàng dị mộng, mặt người bụng quỷ, kẻ lừa người gạt…
Cậu không muốn thừa nhận rằng cậu chối bỏ cuộc hôn nhân giả tạo của họ nhiều như thế là vì che giấu áy náy từ sâu trong đáy lòng cậu. Bất kể ra sao, cậu đã lừa gạt người khác, còn lừa một vố lớn. Mà Ngụy Hủ An là người tốt, cậu không thể nói là một người chồng tốt, nhưng ít nhất là một người bạn cùng phòng tốt.
Nhưng cậu có thể làm gì đây, trừ phi Tần Thủy Hoàng bây giờ còn sống thật thì cũng đi mở cuộc họp báo.
A, đều tại ông hết đó Doanh Chính. (Tên thật của Tần Thủy Hoàng là Doanh Chính)
Sau khi Thẩm Lưu Sấm tiến hành tổng kết, cậu quyết định tạm thời bỏ qua những phiền não này để ngủ. Dù sao trong chăn thật sự quá ấm áp, chủ yếu là người Ngụy Hủ An rất ấm.
Một Ngụy Hủ An có thể đổi thành mười cái túi chườm nóng.
Trước đây Thẩm Lưu Sấm không thể chịu nổi ngủ cùng người khác, nhất là cùng con trai. Ngoại trừ ân ái ra, hai thằng con trai ngủ chung trong những tình huống khác đúng là thảm họa, sau khi ngủ bản năng động vật của con người sẽ được phát huy một cách vô cùng tinh tế, ví dụ như vật lộn vì ranh giới, cướp đoạt tài nguyên với nhau.
Nhưng từ khi cậu trở nên như nhỏ nhắn xinh xắn như bây giờ, cậu toàn bị Ngụy Hủ An lấn ép. Cũng may Ngụy Hủ An chỉ thích ôm cậu, sẽ không cướp đoạt chăn mền cũng sẽ không chen lấn, Thẩm Lưu Sấm bị ôm nhiều cũng đã quen. Coi hắn là túi ngủ hình người đi kèm mười cái túi chườm nóng.
Cậu vừa nghĩ như thế vừa vùi vào lòng hắn.
Sáng ngày hôm sau Thẩm Lưu Sấm cố ý dậy sớm làm bữa sáng. Hoặc nói cách khác là xuống lầu mua bữa sáng.
Cậu vào bếp đặt cháo và bánh mì mua được vào trong đĩa, nghĩ thầm mình làm thế này có tính là thêm tag “ôn như hiền huệ nhân thê thụ” cho quyển tiểu thuyết này không. Cậu đắc ý trong lòng, nhìn Ngụy Hủ An ăn muỗng cháo đầu tiên cậu còn mong đợi hỏi: “Vị thế nào hả?”
“Bình thường.”
Cậu nhanh chóng trở nên ỉu xìu, ngồi yên bắt đầu ăn sáng: “Ừ, tôi sẽ chuyển lời cho chủ tiệm cháo.”
Ngụy Hủ An nghỉ ngơi cả đêm mà tâm trạng vẫn không thể khá hơn, tóm lại trên mặt hắn không thấy bóng nụ cười, còn hơi bần thần. Thẩm Lưu Sấm ở bên cạnh lén nhìn hắn mấy lần, cậu nghĩ mãi không ra, mấy ngày nay biểu hiện của cậu khá tốt mà, vậy là công việc của hắn không thuận lợi chăng?
Nhưng tình trạng ở chung trong một không gian lại tự phát ra áp suất thấp mà còn không nói nguyên nhân này khiến Thẩm Lưu Sấm rất khó chịu, cho dù là bạn cùng phòng bình thường cũng có thể nói hai câu. Nhưng hắn không chủ động nói, Thẩm Lưu Sấm cũng không định hỏi.
Mãi đến khi Ngụy Hủ An đứng tại cửa đổi giày chuẩn bị đi ra ngoài làm việc, cuối cùng cậu cũng không nhịn được nữa. Hôm nay Ngụy Hủ An thậm chí lược bỏ khâu hôn trước khi ra cửa mà hắn vẫn thường làm… Đương nhiên cậu cũng không mong chờ nụ hôn lắm, tóm lại cậu cảm thấy việc này rất không ổn.
“Đứng lại!” Thẩm Lưu Sấm cảm thấy mình nói hơi hung hăng, sau đó cậu chạy tới cửa giống như con thỏ, cậu cũng không biết nói gì. Cũng không thể nói “Có phải anh đã quên gì rồi không” được, như thế rất mất mặt. Cậu cũng không thể hỏi “Anh không vui như vậy là có chuyện gì xảy ra à”, cậu ngại mở miệng nói những câu tâm tình ấm áp thế này.
Bình thường vào thời khắc trí tuệ không đủ dùng thế này, miệng của Thẩm Lưu Sấm sẽ tự ra quyết định: “Cà vạt của anh bị lệch rồi.” Thật ra cà vạt của hắn thắt rất ngay ngắn, sau đó bị cậu cố ý tới kéo tới kéo lui nên lệch thật.
Thẩm Lưu Sấm cũng không biết thắt nó lại thế nào, cậu giật lung tung hai lần rồi ngượng ngùng rút tay lại. Hai người liền đứng đấy mắt to trừng mắt nhỏ lâu đến mức Thẩm Lưu Sấm cho rằng họ đang chơi thử thách ma nơ canh, sau đó Ngụy Hủ An đột nhiên cười. Chỉ cần thoáng chốc ánh nắng đã phá vỡ tầng mây dày nặng, chiếu vào trong tim người.
Cười rồi!
Khi Thẩm Lưu Sấm còn đang cảm thán bạn cùng phòng của mình cuối cùng cũng cười ở trong lòng, cậu đã bị ôm lấy đặt trên tủ giày, môi lưỡi ấm áp ngăn chặn hơi thở. Cậu nghĩ Ngụy Hủ An cũng có lúc không dịu dàng không khắc chế mà hấp tấp ngang ngược giống như bây giờ.
Sau khi được buông ra cậu cảm thấy choáng váng. A, có phải là do chưa ăn sáng nên tuột huyệt áp không nhỉ.
Cậu nhớ lúc nãy mình ăn cháo còn chưa lau miệng bèn liếm môi, cười hỏi: “Vị thế nào hả?”
“Cũng không tệ lắm.” Ngụy Hủ An cúi người dán mặt bên má cậu.
Cậu cười vui vẻ, nhẹ nhàng nói: “Ừ, tôi sẽ chuyển lời cho chủ tiệm cháo!”
“Hôm nay anh có thể không đi làm, ở nhà với em.” Giọng Ngụy Hủ An cứ như đang dỗ con nít.
Nhưng Thẩm Lưu Sấm quyết đoán từ chối: “Không được!” Anh không đi làm vẫn có tiền, nhưng tôi còn phải tìm việc làm nữa.
Cậu nhảy xuống khỏi tủ giày và nhanh chóng chạy về bàn ăn, tiếp tục ăn bữa sáng, bóng lưng vô tình giống như lúc nãy cậu chẳng hề đến cửa gọi người lại, cậu nói tạm biệt mà không buồn ngẩng đầu lên: “Bye bye bye.”
Bởi vì đã chốt là buổi chiều phải đi kiểm tra sức khoẻ, giữa trưa Ngụy Hủ An gọi điện thoại hỏi cậu ở đâu, muốn đi đón cậu.
Hơn mười giờ sáng trời bắt đầu mưa, Thẩm Lưu Sấm không tìm được việc làm, cậu trú mưa trong một cửa hàng hết hai tiếng. Khó quá đi, cậu hâm mộ nhìn những người có công ăn việc làm đi ngang qua mình.
Muốn tìm một công việc ổn phải trả lời hai câu hỏi mình muốn làm gì và mình có thể làm gì, nhưng cậu phát hiện mình không biết cả hai. Khi đi tìm việc cậu hoàn toàn lúng túng, giống như đang dùng khăn trải bàn vớt cá trong Thái Bình Dương vậy. Hiển nhiên cậu mới là con cá đợi bị thịt, cậu vẫn rất muốn có cái khăn trải bàn nào đó vớt trúng mình.
Sau khi nghe điện thoại xong, cậu bèn chuyển từ cửa hàng kế bên lối vào tàu điện ngầm đến một lối vào khác, ngồi trước màn mưa chờ Ngụy Hủ An tới đón.
Bình thường khó xem rõ ràng, nhưng một khi Ngụy Hủ An đứng giữa đám người, khí chất của hắn lập tức trở nên nổi bật. Giày da sáng bóng bị nước bùn làm ướt cũng không có tí vẻ chật vật nào, hắn nâng dù đen đi xuyên qua đám người, nhìn một cái là đã thấy Thẩm Lưu Sấm rồi đi thẳng về phía cậu.
Bởi vì trời mưa số người tụ tập ở lối vào tàu điện ngầm vẫn rất nhiều, nhưng tại sao hắn nhìn một cái là thấy Thẩm Lưu Sấm? Bởi vì rất khó để bỏ qua Thẩm Lưu Sấm.
Cậu đứng phía trước đầu cầu thang cuốn tự động, bên cạnh là một quầy hàng bán đồ linh tinh, trong tay cậu đang ôm một cột kẹo hồ lô* bằng xốp. Không phải một cây kẹo, cũng không phải một ghim kẹo, mà là một cây cột hoàn chỉnh mà những ông lão bán hồ lô bình thường sẽ khiêng trên vai. Cây cột được đặt dưới đất chỉ lùn hơn người một chút, kẹo hồ lô bên trên được cắm ngay ngắn, phía sau là nụ cười ngu đần hắn quen thuộc.
Người bên cạnh nhìn cậu bé bán mứt quả được một chiếc xe sang trọng đón đi thì không khỏi cảm thán trong lòng, đám con trẻ nhà giàu thời nay cũng bắt đầu ra ngoài bươn chải rồi.
Thẩm Lưu Sấm cực kỳ quý cột hồ lô này, khi bung dù phải đặt nó ở giữa.
Lúc lên xe cậu cũng cẩn thận từng li từng tí đặt nó trên đùi, kéo Ngụy Hủ An nhìn ngoài cửa sổ: “Anh xem này, thằng nhóc mập kia hâm mộ kẹo hồ lô của tôi đến chết rồi.”
Thật ra tất cả đều xảy ra vào mười phút ngắn ngủi trước. Khi đó cậu còn đang hâm mộ những người có công việc và còn đang than thở ở trong lòng. Sau đó cậu quay đầu nhìn thấy ông chú bán kẹo hồ lô, cậu hết sức hứng thú mua hai cây.
Cậu có một tình yêu kỳ lạ với kẹo hồ lô, có thể là bởi vì cậu nhiều lần không thể mua kẹo hồ lô trong đời cho nên sau này bất kể ăn bù bao nhiêu cũng không đủ. Khi ấy người khiêng kẹo hồ lô đi bán khắp mọi ngõ hẻm nhiều hơn bây giờ, ngày nào tan trường cũng có ít nhất một người đứng bán trước cửa trường tiểu học. Tuy tiền tiêu vặt của học sinh tiểu học có hạn, nhưng lúc đó kẹo hồ lô vẫn bán rất chạy.
Lối vào tàu điện ngầm có rất nhiều người, nhưng phần lớn họ đi lại vội vàng, con nít cũng ít, người mua nhiệt tình đến đôi mắt tỏa sáng như Thẩm Lưu Sấm thật sự rất ít. Đột nhiên cậu nghĩ nếu mình biết làm kẹo hồ lô thì cũng coi như là một tài nghệ. Tuy có lẽ không thể kiếm tiền, nhưng từ sau khi mua căn hộ cậu đã thả lỏng bản thân, một công việc lương 8000 và một công việc lương 800 đối với cậu cũng chẳng khác nhau mấy, trừ phi trúng xổ số độc đắc ngay lập tức còn không thì phải trả tiền thuê nhà cả đời. Cậu nghĩ đến nhiều trường hợp khác, nếu sau này họ thật sự sống hết cả đời như thế, vậy cậu có thể mặt dày nợ tiền thuê nhà cả đời; nhưng nếu một ngày nào đó họ ly hôn, vậy cậu cũng chỉ có thể từ bỏ căn hộ này, thế thì sẽ không còn nợ nữa. Thế nên bây giờ thay vì tìm việc làm còn không bằng kiếm chuyện khiến bản thân vui vẻ, nhưng cậu không thể thất nghiệp. Kiếm ít tiền một chút và ngồi ăn rồi chờ chết là không giống nhau.
Làm kẹo hồ lô khiến cậu rất vui.
Hồi tiểu học cậu từng học một bài văn tên “Vạn Niên Lao” nói về cách một ông lão làm kẹo hồ lô. Vào những lúc Thẩm Lưu Sấm không thể mua kẹo hồ lô để ăn, cậu sẽ đọc bài văn này cho đỡ thèm.
Cậu mua kẹo hồ lô xong thì vừa ăn vừa nói chuyện với ông chú bán hàng, ngay từ đầu ông chú vẫn rất cảnh giác, không để ý đến cậu lắm, sau khi nghe cậu nói muốn học cách làm, hai người liền nói hăng say. Sau dăm ba câu nói, tóm lại Thẩm Lưu Sấm phải mua hết hàng thì ông ta mới chịu nói tiếp.
Ngụy Hủ An nghe say sưa, sau đó hỏi cậu: “Em mua bao nhiêu tiền?”
Thẩm Lưu Sấm siết chặt tay, giọng nhỏ một chút: “800.” Thật ra là 1000.
Ngụy Hủ An không nói gì cả, chỉ xoa đầu cậu.
“Anh đang cười tôi đúng không?” Thẩm Lưu Sấm nhíu mày quay đầu trừng hắn: “Có phải anh cười tôi ngu hay không?”
“Anh không có.” Ngụy Hủ An mím môi tỏ vẻ trong sạch.
“Anh rõ ràng đang cười!” Tay cậu đang bảo vệ kẹo hồ lô trên đùi không bị rớt nên chỉ có thể dùng đầu cụng người bên cạnh: “Anh chắc chắn đang cười tôi.”
Ngụy Hủ An nhân cơ hội xoa đầu cậu mãnh liệt, cậu chỉ có thể tránh né ngồi yên trở lại, lên án một cách khó tin: “Hơn nữa đây chính là kẹo hồ lô đó! Sao người ta có thể không để ý đến kẹo hồ lô! Sao họ lại không mua chứ?”
“Nếu một ngày nào đó kẹo hồ lô biến mất khỏi thế giới này thì làm sao đây? Tất cả mọi người không mua nó, nó mất thị trường, vậy nó sẽ bị đào thải!”
Sau khi lên án xong, cậu lại ủ rũ tựa vào cửa sổ xe: “Tôi biết có lẽ ông ta lừa tôi. Nhưng mà khi đó trời đang mưa, ông ta lang thang cả buổi cũng chẳng bán được bao nhiêu, ông ta còn phải về đưa cơm cho vợ, vợ ông ấy nhập viện rồi, lúc nãy bà ấy còn gọi điện thoại hỏi chừng nào ổng về. Ừ, có lẽ chuyện này là ổng cũng gạt tôi. Ông ấy bảo tôi mua hết đồ đạc nguyên liệu, lần sau ổng sẽ dạy tôi làm, nhưng hình như ổng cũng không để lại cách liên lạc cho tôi… Hầy, tóm lại!” Cậu phát hiện một khi mình bối rối thì sẽ không nói rõ điều cậu muốn biểu đạt, nhất là khi đến lúc “tóm lại” thế này, cậu nín một hồi lâu rồi từ bỏ: “Dù sao tôi bị lừa rồi, nhưng tôi cũng không khó chịu.” Dường như là vì gia tăng sức thuyết phục, cậu giữ chặt cột kẹo hồ lô trên đùi: “Tôi yêu kẹo hồ lô!”
Ngụy Hủ An cười cười: “Ừ.”
Trước khi xuống xe Thẩm Lưu Sấm cố ý đưa cho tài xế một cây kẹo hồ lô, Ngụy Hủ An không có, bởi vì cậu cảm thấy Ngụy Hủ An vẫn luôn cười cậu trong lòng, chưa từng ngừng lại.
Đi từ bãi đỗ xe đến trên lầu, cậu mới phát hiện họ đã tới công ty của Ngụy Hủ An.
Chuyện trong công ty hắn vẫn nhiều như cũ, vì để trống buổi chiều mà hiện giờ cũng không có thời gian để đi ăn cơm, hắn phải nhờ trợ lý đặt cơm đưa đến văn phòng.
Thẩm Lưu Sấm thấy hắn bận đến mức chân không chạm đất, cậu không biết sáng nay hắn lấy đâu ra tự tin để nói “Hôm nay anh có thể không đi làm” nữa.
Ngụy Hủ An còn đang vùi đầu làm việc, cậu chỉ đành một mình ăn cơm trước. Cơm rất thịnh soạn, có ba món ăn kèm một món canh, cậu lén nhìn Ngụy Hủ An rồi mới âm thầm chuyển hết cần tây trong phần của mình sang một phần khác.
Sau khi chuyển xong, cậu phát hiện phần cơm khác có vẻ hơi nhiều, vậy có lộ quá không nhỉ? Thế mình ăn bớt một chút thịt của anh ta vậy hê hê.
Một lát sau Ngụy Hủ An mới ăn cơm, hình như hắn cũng không phát hiện phần cơm mình khác thường. Bởi vì thời gian gấp gáp, hắn ăn rất nhanh. Cuối cùng hắn đặt đũa xuống, lau miệng xong mới nói với Thẩm Lưu Sấm đang cầm một cây kẹo hồ lô đâm đâm miếng xốp: “Sau này không được kén ăn nữa.”
Vào lúc ấy Thẩm Lưu Sấm chỉ muốn nện cột kẹo hồ lô này lên đầu hắn, người này quá phiền. Thay vì nói cho người ta biết hắn đã phát hiện người ta giở trò ngay từ đầu, thì cái hành động đáng ghét cứ im lìm cuối cùng ném quả bom cho người khác thế này có một phong cách riêng, nâng thêm tầm đáng ghét.
Khi họ đi ra ngoài và gặp những nhân viên đang nghỉ trưa trong văn phòng, Thẩm Lưu Sấm phân phát kẹo hồ lô cho họ, ai cũng có phần. Những nhân viên đó còn tưởng rằng là phía công ty thưởng.
Vẫn chỉ mình Ngụy Hủ An là không có. Bởi vì hắn đáng ghét.
Xế chiều họ đến một bệnh viện tư nhân, sau khi đến đó Thẩm Lưu Sấm liền được dẫn đi kiểm tra. Từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài, toàn kiểm tra và chụp những chỗ mà cậu không hiểu để làm gì.
Kết quả cũng có rất nhanh, Thẩm Lưu Sấm vẫn khỏe như vâm!
Cậu vén tóc mái của mình lên: “Ngay cả chân tóc cũng khỏe đúng không?”
Ngụy Hủ An cũng thật sự rất vui, hôn một cái lên trán cậu: “Ừ, em là một em bé khỏe mạnh.”*Cột cắm kẹo hồ lô:
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...