Nước Ép Anh Đào
Dọc theo đường đi Tống Chi giận dỗi không chịu nắm tay Giang Dã, cô nhắm mắt đi theo Giang Dã từng bước một, nắm chặt quai sách vốn đã nhăn nheo.
Ban đêm trời quá tối, Giang Dã không dám đi nhanh, anh đi chậm về phía trước, thỉnh thoảng nắm lấy cánh tay của Tống Chi để tránh những vũng nước nhỏ.
“Lát nữa sang nhà anh ăn cơm, mẹ anh nấu món cá chua ngọt em thích ăn.
” Giang Dã quay đầu nhìn Tống Chi ở đằng sau, Tống Chi cúi đầu đi theo sau lưng mình, khóe môi anh cong lên, càng ngày càng không kiềm chế được ý cười.
Ánh trăng treo lơ lửng, hai bóng người đan xen vào nhau, nhìn con đường về nhà quen thuộc trước mặt, bàn tay nắm lấy cánh tay của Tống Chi siết chặt hơn.
Anh chợt nghĩ thật ra nếu cứ tiếp tục như vậy cũng không tệ.
Đợi một lúc lâu vẫn không thấy Tống Chi trả lời, Giang Dã lặp lại lời nói một lần nữa, Tống Chi vẫn giữ im lặng, Giang Dã dừng lại, người phía sau kêu một tiếng, đập vào vai anh.
Toàn bộ cơ thể của Tống Chi chạm vào cánh tay của Giang Dã, chỉ một chút thôi cũng khiến hơi thở của Giang Dã thay đổi.
Tống Chi che trán nhìn Giang Dã: “Sao đột nhiên dừng lại?”
Con ngươi đen nhánh, đáy mắt như có lửa đốt, anh hít một hơi thật sâu, nói: “Lát nữa sang nhà anh ăn cơm, hôm nay dì Hứa về muộn.
”
Nói xong, không đợi Tống Chi phản ứng, anh xoay người buông tay Tống Chi ra, bước vào tòa nhà mà không nói một câu nào.
Tống Chi đứng ở cửa nhìn Giang Dã, cô cảm thấy kỳ lạ, anh đột nhiên phát điên cái gì vậy? Trách mình không để ý đến anh sao? Nhưng có ai cãi nhau mà còn nói chuyện với nhau không? Tại sao anh lại nổi giận!
Tống Chi càng nghĩ càng giận, cô đang định lấy điện thoại trong cặp sách gọi điện cho Giang Niệm nói mình không sang ăn cơm thì phát hiện cặp sách của mình đã bị Giang Dã mang đi, sau vai trống không.
Tống Chi nắm chặt hai tay, đứng tại chỗ dậm chân, hung hăng mắng Giang Dã: “Giang Dã! Cái đồ không biết tốt xấu!”
Tức chết mất!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...