Sau ngày hôm đó Tống Chi đến nhà Nhạc Nịnh ở, dù thế nào cũng không nói chuyện với Giang Dã dù chỉ một câu.
Nhạc Nịnh từng hỏi cô, cô thực sự tức giận chỉ vì hai người đó nói chuyện với nhau sao?
Tống Chi nhìn vào mắt Nhạc Nịnh, cô suy nghĩ, hình như không phải.
Trước kia, hầu như ngày nào cũng có rất nhiều con gái đến tìm Giang dã, thảo luận một số kế hoạch cho hoạt động, nhưng cô chưa từng không vui, ngược lại còn rất vui vẻ.
Cô thích cách Giang Dã tỏa sáng trong đám đông, thích dáng vẻ làm việc nghiêm túc của anh, cô thích một Giang Dã như vậy.
Sở dĩ lần này cô giận là vì Giang Dã biết rõ Nghê Nhã có ý với mình, vậy tại sao anh lại để cô gái đó đến gần anh.
Ngay cả khi cuối cùng anh hoàn toàn từ chối.
Nhạc Nịnh uống hết cốc bia trong tay, nhìn Tống Chi có vẻ đã say phía đối diện, khóe miệng nở một nụ cười xấu xa: “Còn không phải cậu thích Giang Dã sao?”
Bởi vì tâm trạng của Tống Chi không tốt nên Nhạc Nịnh nhân lúc Cận Duật Minh không có nhà lén đưa Tống Chi ra ngoài uống rượu, nhưng ai ngờ tửu lượng của Tống Chi lại kém như vậy, mới một một lon bia đã say khướt.
Tống Chi choáng váng, trước mặt tựa như một bức tranh mosaic, cô ngơ ngác nhìn Nhạc Nịnh.
Nhạc Nịnh nhìn Tống Chi đang ngơ ngác, hận sắt không thành thép nói: “Cậu còn nhớ câu hỏi ngày đó tớ hỏi cậu không?”
Tống Chi gật đầu, ký ức nhớ lại buổi chiều hôm đó, cảnh tượng trong trí nhớ lại hiện lên trong đầu cô lần nữa.
“Bình thường cậu rất ỷ lại vào Giang Dã, hai người lớn lên cùng nhau, cùng ngủ, cùng ăn nên cậu coi những chuyện này là chuyện hết sức bình thường.
”
“Nhưng Chi Chi à, cậu thử ngẫm lại xem, nếu không phải cậu thích người ta thì cậu sẽ không muốn chiếm hữu người ta như vậy đâu.
Hơn nữa nếu cậu không thích thì cậu sẽ không nổi giận với Giang Dã chỉ vì chuyện này, thậm chí còn suýt nữa cắt đứt quan hệ.
”
Tiếng chuông gió ngoài cửa sổ của quán kêu leng keng, hoà lẫn với tiếng gió trong trẻo ngoài cửa sổ, mái tóc ngắn bị thổi bay, Tống Chi nghĩ về vô số hình ảnh lướt qua đầu cô.
Cô suy nghĩ về phần tình cảm của mình dành cho Giang Dã.
Tống Chi quay đầu, nhìn thẳng qua ô cửa sổ trong suốt, vầng trăng tròn đang dần hiện hai cái bóng trong đêm tối.
Đột nhiên nhớ đến tuyến tình cảm của những nhân vật dưới ngòi bút của mình, cặp đôi nào cũng giống mình và Giang Dã, quan tâm…như vậy.
Chuông gió vẫn đung đưa nhẹ nhàng theo gió thu, Tống Chi say sưa lắng nghe âm thanh, suy nghĩ thật kỹ.
Đúng vậy, những lời Giang Dã và mình nói vào ngày đó, những tiếp xúc không bình thường, không thể làm giữa thanh mai trúc mã.
Nhiều năm như vậy, tình cảm cô dành cho Giang Dã vẫn luôn bị coi là ỷ lại, nhưng hôm nay nghĩ kỹ thì điều này đã hoàn toàn vượt qua ngưỡng đó.
Đã trở thành tình yêu.
Có lẽ cô đã thích anh từ lâu, chẳng qua cô không nhận ra điều đó mà thôi.
Nhạc chuông điện thoại vang lên, Nhạc Nịnh choáng váng lấy điện thoại từ trong túi ra, Tống Chi phía đối diện đã say, bắt đầu giống như gà con mổ thóc.
Tay cô ấy hơi run, không nhìn thấy rõ người gọi đến nên trực tiếp nghe máy: “Alo.
”
“Em và Tống Chi đang ở đâu?” Giọng nói của Cận Duật Minh truyền đến từ đầu dây điện thoại bên kia, giọng điệu vô cùng lo lắng.
Nhạc Nịnh ợ một cái, say khướt nói: “Chúng em đang ở chỗ chú Lý, Tống Chi uống say, hừ hừ…”
Đầu dây điện thoại bên kia vang lên hai tiếng chửi nhỏ, điện thoại đột nhiên cúp máy, một tiếng tút vang lên, Nhạc Nịnh đưa điện thoại rời khỏi tai, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Bệnh tâm thần, cúp điện thoại của em làm gì?”
Nhạc Nịnh nhìn điện thoại một lúc rồi bỏ vào túi, đang định nâng cốc lên uống thêm một cốc nữa thì phát hiện Tống Chi đã nằm gục xuống bàn.
“Chi Chi, sao cậu có thể uống kém như vậy chứ, ợ.
” Nhạc Nịnh lay cánh tay của Tống Chi, “Tớ đã nói với cậu là cậu thích Giang Dã mà cậu vẫn không chịu thừa nhận, hiện tại biết rồi đúng không?”
Con ma men lắc đầu, cuối cùng nằm bất tỉnh nhân sự trên mặt bàn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...