Tống Chi nhún vai, nói với chàng trai: “À, được.
” Dù đã lớn nhưng cô vẫn không học được cách nói không khi không ở cạnh Giang Dã.
Chàng trai đi theo Tống Chi, để lại một mình Nhạc Nịnh ngồi tại chỗ.
Nhạc Nịnh đứng đó nhìn hai người cười vui vẻ cách đó không xa với vẻ mặt hưng phấn, nhưng cô ấy chưa kịp quan sát đã bị Cận Duật Minh tóm được.
“Em đứng ở đây làm gì? Tống Chi đâu?” Cận Duật Minh xách cổ áo cô ấy, hỏi.
Nhạc Nịnh nắm lấy tay của Cận Duật Minh, phản kháng, “Anh buông em ra.
”
Cận Duật Minh sợ mình làm Nhạc Nịnh bị thương, anh ấy kéo cô ấy sang một bên rồi buông ra, bất cần nhìn cô ấy.
Sau khi Cận Duật Minh buông tay, Nhạc Nịnh hất cằm về phía cách đó không xa: “Ở kia, có người tỏ tình.
”
Giang Dã đứng ở một bên, sắc mặt lạnh lùng, nheo mắt nhìn chằm chằm hai người đứng cách đó không xa, đáy mắt dần dâng lên một loại cảm xúc như khói độc, hai tay buông thõng hai bên siết chặt rồi lại buông ra, hơi thở cũng dần thay đổi.
Giang Dã cố gắng hết sức kiềm chế cảm xúc của mình, nhưng cuối cùng anh vẫn bị đánh bại.
Anh sải bước đi về phía trước.
Tống Chi im lặng lắng nghe chàng trai trước mặt nói, hơi lắp bắp, đến bây giờ, giọng nói nam tính vẫn chưa nói được ba câu hoàn chỉnh.
Đúng lúc định lên tiếng ngăn lại thì phía sau có một giọng nói vang lên: “Ứng dụng trung tâm chống lừa đảo quốc gia là một phần mềm bảo vệ, chống lừa đảo trên thiết bị di động do bộ công an phát hành…”
Tống Chi cúi đầu thì nhìn thấy Giang Dã đang ngồi xổm ở góc tường, điện thoại trong tay chỉnh đến âm lượng lớn nhất, vẻ mặt lười biếng, ngẩng đầu nhìn mình.
Tống Chi đâu dám đuổi người này, cô giật lấy điện thoại di động trong tay Giang Dã, kéo anh đứng dậy, giận dỗi nói: “Giang Dã! Anh nổi điên cái gì vậy!”
Giang Dã đứng lên, cúi đầu nhìn Tống Chi: “Anh sợ em bị người khác lừa.
”
“Ngoại trừ anh ra thì ai có thể lừa em chứ!”
Khóe miệng của Giang Dã nhếch lên, tốt lắm, đã đạt được mục đích, đây chính là những gì anh muốn.
Giang Dã ngước mắt nhìn chàng trai đứng phía sau Tống Chi, nắm chặt tay Tống Chi, ánh mắt sáng như cún con đáng thương: “Lúc anh không ở đây, người nào đó lừa em thì sao?”
Chàng trai lúng túng đứng đó, nhìn hai người thân thiết trước mặt, cảm thấy không biết phải làm sao.
Tống Chi xoay người xin lỗi chàng trai, chỉ vào huyệt thái dương của mình: “Xin lỗi cậu nhé, từ nhỏ đầu óc của anh ấy đã không tốt, hôm nay chắc anh ấy quên không uống thuốc.
”
Nói xong, không đợi chàng trai lên tiếng cô đã kéo Giang Dã đi, vừa đi vừa nói: “Hôm nay anh làm sao vậy? Uống nhầm thuốc đấy à?”
Giang Dã để mặc Tống Chi kéo mình đi về phía trước, anh không cãi cọ, chỉ bình tĩnh nói: “Anh không thích em ở cùng người khác.
”
Tống Chi thản nhiên nói: “Vậy anh thích em ở cùng ai?”
Bước chân dừng lại, cô xoay người nhìn khuôn mặt đẹp trai như mỹ nhân của Giang Dã, cô đột nhiên muốn hỏi một câu, mà câu nói kia cũng thản nhiên phát ra.
Cô nói: “Thích em ở cùng anh sao?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...