Tống Chi chợt nhớ đến câu Nhạc Nịnh từng nói: những người khác chỉ biết phần nổi của tảng băng chìm trên người Giang Dã, nhưng Tống Chi thì biết tất cả.
Thật ra mùa này thấy đom đóm rất hiếm, không biết Giang Dã phát hiện ra đom đóm ở đây bằng cách nào.
Chóp mũi chua xót, khóe mắt đọng lại giọt nước mắt trong suốt, Tống Chi khụt khịt ôm Giang Dã, vùi đầu vào ngực anh, nói; “Sao anh lại biết em không vui?”
Giang Dã bị Tống Chi đâm vào nên cơ thể hơi lảo đảo, nhìn cô gái vùi vào ngực mình, nước mũi tèm lem, anh xoa đỉnh đầu cô, “Có chuyện gì mà em giấu được anh?”
Nước mắt của Tống Chi lem hết lên quần áo của Giang Dã, đôi mắt quả hạnh của cô ngấn lệ, hai tay ôm eo anh ngày càng chặt hơn.
Giang Dã nói đúng, từ khi còn nhỏ, cảm xúc của Tống Chi đã không thể thoát khỏi mắt của Giang Dã, anh có thể phát hiện ra dù nó rất nhỏ, sau đó anh sẽ dỗ dành cô, trêu cô vui vẻ, dùng bất kỳ phương pháp nào…
Con ngươi của Giang Dã lạnh mà sáng, bóng dáng của mình phản chiếu ở sâu trong mắt anh, bàn tay to rộng ôm vòng eo thon gọn của mình, tất cả mọi thứ của mình dồn hết lên người anh, Tống Chi đột nhiên nảy sinh xúc động muốn hôn Giang Dã.
Lông mi cô rung rinh, vài giọt nước mắt lăn trên má, cô liếm khóe môi, chậm rãi kiêng chân đến gần anh, hơi thở của cả hai thoáng chống quấn lấy nhau, bộ ngực nóng bỏng cộng hưởng với trái tim, khoảng cách ngày càng gần…
Giang Dã nhìn người mình thích đột nhiên lại gần mình, hơi thở nặng nề hơn, trên lông mi của cô có một giọt nước mắt trong suốt như pha lê, anh muốn liếm nó, sau đó ôm cô, an ủi cô.
.
Tiếng gió gào thét, cây cối xào xạc, gió giật cuốn đi tiếng hít thở của hai người.
Cô gái kiễng chân, chậm rãi đến gần, hơi thở của Giang Dã run rẩy, trái tim anh như đang trải qua một cơn sóng thần dâng trào, những đợt sóng hỗn loạn hóa thành con thú khổng lồ, chạy điên cuồng trong lòng anh.
.
Muốn hôn không? Câu hỏi này đột nhiên hiện lên trong đầu Tống Chi, thật sự có thể hôn sao? Giang Dã có để ý hay không? Liệu anh có nghĩ mình đang làm càn không?
Những câu hỏi cứ quay cuồng trong đầu cô nhưng cô vẫn không tìm được câu trả lời.
Cả người Giang Dã run rẩy, Tống Chi ôm eo Giang Dã suy nghĩ, tim đập thình thịch.
Giây tiếp theo, Tống Chi đột nhiên ngoảnh mặc đi, vùi mặt vào cổ anh, nói: “Giang Dã, anh phải đối tốt với em cả đời.
"
Chứ đừng đột nhiên tốt như vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...