Nước Ép Anh Đào


Tống Chi tắm xong, đang khoanh chân ngồi trên giường nói chuyện với Nhạc Nịnh thì tiếng gõ cửa vang lên.


Cô xoay người lại, nhìn thấy Giang Dã khoang chân dựa vào khung cửa, nói: “Ra ngoài ăn cơm.



Cảm xúc tới nhanh mà đi cũng nhanh.


Tống Chi đặt điện thoại xuống, ngoan ngoãn gật đầu, kẹp mái tóc ẩm ướt, xuống giường đi theo sau Giang Dã ra ngoài ăn cơm.


Giang Niệm vẫn đang xử lý việc ở công ty, Hứa Bình đi công tác Hồng Kông, ở nhà chỉ có hai đứa nhỏ.


Trên bàn ăn, bát của Tống Chi bị Giang Dã chất cao, hai người ăn ý không đề cập đến chuyện buổi chiều.


Khi sắp ăn no, Giang Dã chú ý tới cảm xúc của Tống Chi, cẩn thận hỏi: “Dì Hứa lại ở nhà chú Lê à?”


Tống Chi ăn miếng cơm cuối cùng, nhìn Giang Dã, gật đầu: “Đúng vậy, lần nào mẹ cũng ở đó.



Ba năm sau cái chết của cha cô Tống Minh, Hứa Bình gặp Lê Khanh Dương trong một cuộc họp, bởi vì công việc nên hai người liên lạc với nhau nhiều hơn, dần dần nảy sinh tình cảm.


Hứa Bình từng hỏi ý kiến của Tống Chi, Tống Chi không có cảm giác gì, cô cho rằng có người ở bên cạnh mẹ là chuyện tốt, dù sao thì mẹ một mình chăm sóc cô mấy năm cũng rất vất vả.


Ăn cơm xong, Tống Chi tự giác giao việc rửa bát cho Giang Dã, còn mình thì chui vào thư phòng.


Giang Dã dọn dẹp rất nhanh, lau khô bàn rồi về phòng, Tống Chi đang ngồi ở bàn học, tập trung nhìn máy tính.


“Lần này sao lại chăm chỉ thế?” Giang Dã đi vào, đang định nhìn màn hình máy tính thì ‘bộp’ một tiếng, Tống Chi đóng máy tính lại.



Lực mạnh đến mức khiến chiếc bàn rung cả lên.


Tống Chi xoay người, cảnh giác nhìn Giang Dã, Giang Dã bị cô nhìn đến mức nổi da gà: “Em nhìn anh chằm chằm như vậy làm gì?”

Tim Tống Chi đập thình thịch, cô nuốt nước miếng để làm dịu cổ họng khô khốc: “Không…Không có gì…”

“Em làm chuyện gì xấu hổ sao?” Giang Dã nhìn màn hình máy tính, lại nhìn Tống Chi: “Sợ anh nhìn thấy như vậy à?”

Tống Chi giả vờ bình tĩnh, cô đứng dậy ôm cánh tay của Giang Dã, chớp mắt, cái miệng nhỏ ngọt ngào nói: “Đâu có, người ta chỉ không biết làm bài tập, muốn kiểm tra đáp án thôi mà~”

Lời nói của cô khiến Giang Dã nổi da gà, anh nhanh chóng rút tay rồi, ngồi xuống ghế, hỏi câu nào.


Tống Chi thấy Giang Dã không chú ý tới chuyện vừa rồi thì mới thả lỏng, cô giơ tay, tùy tiện chỉ vào một câu: “Chính là nó~”.

Sau đó lại thay đổi vị trí: “Người ta cũng không biết làm câu này~”

Trong phòng rõ ràng không bật điều hòa nhưng Giang Dã lại cảm thấy hơi lạnh, nhìn đầu ngón tay hồng hào nhảy múa trên mặt giấy, Giang Dã quay đầu nhìn chằm chằm Tống Chi.


Giang Dã không hề giữ thể diện cho Tống Chi, cúi mặt nói: “Dù em nói “biết” cũng là không biết.



Tống Chi: “…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui