Edit : Tuyết Liên
Nguồn : Tuyết Liên gia trang
Tạ Thanh Kiều chạy về Đường phủ, đã bị lão phu nhân kêu lên đi. Là ngày gần đây liên tục gặp cơn ác mộng, chắc hẳn đây là Phật tổ nhắc nhở muốn nàng đi vân ẩn tự cầu phúc. Mười năm trước, lão phu nhân đã từng mang theo Đường Hạo Dương đi qua một lần, hôm nay Tôn nhi của mình khỏe mạnh bình an cũng có thể phải đi lễ tạ thần linh.
Lão phu nhân ra khỏi cửa cầu phúc lời vừa truyền ra, đại phu nhân vội vàng chạy đến. Khuyên một đường núi cao sông dài, lão tổ tông muốn đi lễ tạ thì nên để bọn họ đi. Nhưng lão phu nhân kiên trì, cầu phúc là chính mình tự đi mới có thành ý.
Đại phu nhân thấy lão phu nhân đã quyết định đi, cũng không nói được gì. Lập tức đi xuống bố trí người, hết sức chú trọng chăm lo trên đường đi.
Tạ Thanh Kiều mặc dù không biết rõ lão phu nhân dụng ý chính xác là gì nhưng nếu như là đi vân ẩn tự kia không phải là nơi trị liệu tốt sao? Chỉ là Chu Tử Hiên có nguyện ý hay không đi xe ngựa mệt nhọc cũng không xác định. Lâm Mặc không thèm để ý chút nào, chỉ tự mình mấy ngày liên tiếp sáng chín chiều năm vì triều đình vì trăm họ làm việc cực nhọc, cũng muốn ra cửa buông lỏng một chút, Chu Tử Hiên cùng Trần Bảo Bảo bên kia cho hắn lo đi, không cần phải lo lắng.
Lão phu nhân muốn tới miếu tự thanh tịnh t, người đi nhiều hơn sẽ có nhiều quấy rầy. Người hầu hạ chỉ dẫn theo một lão ma ma, Tạ Thanh Kiều lại càng đơn giản, một đứa nha hoàn cũng không có mang. Hoa hồng thiếu chút nữa khóc, Tạ Thanh Kiều đành phải nói với nàng:
“Thật tốt lưu tâm viện nhé, cùng với nhà trồng hoa cùng phòng bếp.”
Hai ngày sau, cùng 10 hộ vệ cps võ công cùng đi trên hai chiếc xe ngựa lên đường. Khó được khi đi xa nhà, Đường Hạo Dương rất là hưng phấn, bất quá đợi đến sau giờ ngọ liền không chịu nổi, trực tiếp ngã vào trên giường ngáy khò khò ngủ. Tạ Thanh Kiều nhìn trong mắt trong lòng vạn phần lo lắng. Mặc dù lần trước qua năm người đại phu trị liệu thuốc nhưng tật xấu thích ngủ này của hắn không có bao nhiêu khởi sắc. Đại phu nói không thể trị tận gốc, chỉ có thể trì hoãn. Hiện tại chỉ có thể mong mỏi Chu Tử Hiên có thể phát 1 chút lòng từ bi, giúp một phen.
Ngoài xe ngựa hộ vệ giục ngựa đi đến, nhẹ giọng nói:
“Lão phu nhân ngại trên đường buồn bực, thỉnh tam thiếu phu nhân qua nói chuyện.”
Tạ Thanh Kiều gật đầu lên tiếng. Mành che xee ngựa được nhấc lên, lão ma ma đến thay nàng chiếu cố Đường Hạo Dương. Không biết lão phu nhân trong hồ lô rốt cuộc muốn thuốc gì, một bụng nghi vấn đi vào xe ngựa của lão phu nhân.
Lão phu nhân híp mắt dựa ngồi ở giường êm trong có trà quả. Gặp Tạ Thanh Kiều đến đây, chuyển ra khỏi vị trí làm cho nàng ngồi đến bên cạnh mình, ân cần hỏi:
“Đi xa nhà đã quen chưa?”
Tạ Thanh Kiều, nhẹ nhàng gõ đầu:
“Có quen, trước kia cháu thường đi theo phụ thân thường xuyên bốn phía bôn ba.”
“Ừ, quen là tốt rồi.” Lão phu nhân vỗ tay Tạ Thanh Kiều:
“Hạo Dương liền thường xuyên bị cha của nó mang đi bốn phía chạy, để thêm kiến thức lịch duyệt.”
Tạ Thanh Kiều chần chờ một lát, nhẹ giọng hỏi:
“Là… Trước lúc mười tuổi?”
“Ừ.” Lão phu nhân đáp tự nhiên:
“Đứa bé kia từ nhỏ liền thông minh.”, đột nhiên nhớ tới chút chuyện thú vị, không khỏi lắc đầu ha ha cười một tiếng:
“Trước đó vài ngày, lão Đại còn nghĩ Hạo Dương tám tuổi vẽ tranh trở thành bút tích thực, những hài tử này rõ là…”
Tạ Thanh Kiều không khỏi mỉm cười, mỗi lần nghe được Đường phủ lão nhân nói bộ dáng trước kia của Đường Hạo Dương, nàng đều là cười mà không nói. Người kia cách nàng quá xa, xa đến cả đời đều có thể sẽ không nhìn thấy.
“Nó từ bé liền thích đồ cổ, cùng thái gia gia quả thực là trong một phiên bản thu nhỏ. Đường gia chúng ta hiện tại tuy là quan làm quan, buôn bán. Nhưng đến căn bản vẫn là xem trọng đồ cổ.” Lão phu nhân ánh mắt lơ lửng, tựa hồ trở lại Đường phủ lúc trước.
Lão nhân gia lời nói vừa mở ra liền lí giải không được. Mặc dù mịt mờ nhưng Tạ Thanh Kiều vẫn mơ hồ nghe được Đường phủ có được ngày hôm nay chỉ sợ là một quân cờ trọng yếu nằm vùng trong dân gian.
Triều đại cũng không có chính sách ức thương, nên địa vị thương nhân cũng không bị hạ thấp. Nhưng chọn 1 đại thương hộ kiêu ngạo sợ là sẽ phải ảnh hưởng đến ổn định của cả 1 quốc gia. Mà có chút làm ăn, triều đình không thể tùy tiện nhúng tay, bởi vậy nhất định phải có một nhà tại trong dân gian rất có danh vọng cùng năng lực đến kiềm chế Đại thương hộ, khiến cho cân bằng này không bị đánh vỡ. Đại Thương hộ này chính là Đường phủ hiện tại, cũng khó trách năm đó tiên đế gia sẽ phá lệ Phong lão phu nhân là nữ trạng nguyên.
Lão phu nhân nữ trung hào kiệt, cho dù làm trạng nguyên cũng không thể vào triều làm quan, nhưng đây cũng là cho Đường phủ một cái vinh dự lớn lao cũng thành một chuyện khiến cho dân gian mọi người ca tụng, thật sự là nhất cử lưỡng tiện.
Cảm thán quá khứ, lão phu nhân lại nói đến Đường Hạo Dương, lão đại là tính tình bất cần, lão Nhị lại quá ôn nhã không có vẻ thương nhân hung ác mạnh mẽ, Tứ quá bé không thể chọn được.
Tạ Thanh Kiều nhân cơ hội hỏi:
“Lúc trước Hạo Dương té ngựa sau, cũng là lão phu nhân dẫn chàng đến vân ẩn tự cầu y sao?”
Lão phu nhân mở mắt:
“Hạo Dương mười tuổi té ngựa tính đại biến, ta mang hắn đến vân ẩn tự trụ trì miếu tự trí minh đại sư không chỉ có 1 cao tăng đắc đạo hơn nữa cũng là 1 danh y. Tại vân ẩn tự ở hơn 1 tháng Hạo Dương dần dần ổn định lại, ta cũng liền dẫn nó về nhà.”
Nhìn xem lão phu nhân mặt chẳng phân biệt được hỉ nộ Tạ Thanh Kiều cảm thấy lúc này không hỏi thì sau này mình nhất định hối hận:
“Lão tổ tông có biết chuyện Hạnh mai không?”
Tiếng nói rơi ra chỉ thấy lão phu nhân khẽ mỉm cười, phảng phất đã sớm biết nàng sẽ hỏi điều này, không vội cũng không chậm nói:
“Hạnh mai nha đầu kia từ tám tuổi bắt đầu bên cạnh Hạo Dương hầu hạ, hai người là chủ tớ nhưng thân như là tỷ đệ. Hạo Dương là một người trọng nghĩa, coi như là trong phủ tùy tiện một gia đinh nha hoàn cùng nó quen biết nếu là bị ủy khuất nó cũng sẽ thay bọn họ mà bất bình. Về sau hạnh mai xảy ra chuyện ngoài ý muốn, mặc dù mọi người đều giấu diếm nó, nhưng đứa bé kia trong lòng rất minh bạch .”
Dựa theo lời của lão phu nhân , Đường Hạo Dương khúc mắc tám chính phần là tại chỗ Hạnh mai. Tỷ tỷ tín nhiệm nhất hướng mình hạ độc cuối cùng không hiểu sao bị mất tính mạng. Coi như là một người trưởng thành đều khó có thể tiếp nhận, càng đừng nói Đường Hạo Dương mới mười bốn tuổi. Hắn thiếu niên thông tuệ, tâm tư so với thường nhân càng nhẵn nhụi, Hạnh mai chết làm cho hắn tạo thành đả kích sợ là khó có thể lường được.
Tạ Thanh Kiều đáy lòng yên lặng tính toán:
“Trong phủ có người không muốn Đường Hạo Dương tốt, đây là chắc chắn. Đã biết chính là nhị phu nhân mời lão thái y. Mà Hạnh mai là nha hoàn đại phu nhân đưa cho Đường Hạo Dương, chẳng lẽ đại phu nhân cũng không hi vọng Đường Hạo Dương tốt? Hay là Hạnh mai bị người khác mua chuộc? Tam phu nhân vẫn đối với con trai của mình nghiêm khắc quản giáo, người sáng suốt vừa nhìn liền biết rõ tâm tư của phu nhân kia. Nếu như Đường Hạo Dương tốt chỉ sợ cũng sẽ không phải chuyện của nàng. Bởi vậy, nàng cũng có thể nào lại tham dự.”
Lão phu nhân khẳng định vẫn luôn biết rõ Đường phủ không yên ổn, nhưng lão thái thái chỉ sợ cũng không rõ lắm rốt cuộc ai ở phía sau gây sóng gió, nếu không lấy tính tình lão nhân gia sớm đã đem người nọ đùa chơi đến chết, sẽ không đến hôm nay còn không có bất cứ động tĩnh gì.
Tại Tạ Thanh Kiều lên đường ngày hôm sau, Trần Bảo Bảo cũng lên đường.
” Lâm Mặc ta là người cầm lấy bổng lộc triều đình như thế nào rảnh rỗi như vậy?”
Ra cửa du ngoạn, Trần Bảo Bảo rất là đồng ý. Bất quá người đồng hành là Lâm Mặc cùng Chu Tử Hiên nàng lập tức cảm thấy có một loại cảm giác bị lừa gạt. Bất quá nghe Tạ Thanh Kiều nói cũng muốn đi vân ẩn tự, Trần Bảo Bảo suy nghĩ một chút. Dù sao Lâm Mặc cả ngày lẫn đêm dựa vào một góc xe ngựa ngủ gà ngủ gật, mà Chu Tử Hiên mấy ngày này quả thực là ngoan ngoãn cực kỳ, chính nàng ngây ngốc buồn bực liền đi ra ngoài cưỡi ngựa, cũng rất thích ý.
Lúc này Lâm Mặc đang nhắm mắt dưỡng thần:
“Bản quan nghỉ phép du xuân.”
Trần Bảo Bảo uống nước thiếu chút nữa sặc, tết Trung Nguyên đều qua hắn vẫn còn ở đây nghỉ ngơi du xuân, cũng không tránh khỏi quá khoa trương đi ! Xe ngựa đột nhiên lắc lư một chút, ngoài xe người đánh xe rất là bất đắc dĩ:
“Ba vị đại nhân, xe ngựa hư kính xin xuống xe.”
Chu Tử Hiên giận dữ:
” Cái xe này rách nát thế sao!”
Lâm Mặc ngáp một cái nhìn chung quanh, thôn xóm trước sau không nhà trọ thật đúng là có chút phiền phức.
Người đánh xe khom người nói: “Phía trước hai dặm đường thì có một khách sạn, nếu không chúng ta trước đi tới đó. Sau đó nhờ người trong khách sạn đến sửa chữa một chút?”
“Đi?” Chu Tử Hiên cảm thấy quả thực là cực kì sai lầm nói:
“M ột đống hành lý lớn này làm sao bây giờ? Lão chở được chắc!”
“Này…” Người đánh xe mặt lộ vẻ khó xử, một bên Trần Bảo Bảo vỗ vỗ Chu Tử Hiên:
“Chàng một đại nam nhân tại sao khó xử lão nhân chứ?”
“Ta…” Chu Tử Hiên mới vừa nghĩ cái gì đó, trộm nhìn thoáng qua Lâm Mặc, tiểu tử này một bộ việc không liên quan đến mình. Nghĩ đến mình còn cần Trần Bảo Bảo đành phải nói:
“Nàng sẽ xử lý ra sao?”
Trần Bảo Bảo không chút khách khí đem hành lý ném cho hắn: “Đương nhiên là lưng chàng, chẳng lẽ còn muốn thiếp 1 cô gái yếu đuối mang đến?”
“Yếu…” Chu Tử Hiên nghẹn, Trần Bảo Bảo rõ ràng cũng không biết xấu hổ tự xưng là cô gái yếu đuối! Thôi, ai bảo hắn là nam nhân, đeo liền đeo!
“Này, 2 người đi chậm một chút cho ta!”
Chu Tử Hiên lau mồ hôi, đâu còn có ngày thường quần áo lụa là công tử hình tượng. Trần Bảo Bảo cái này hất tay chưởng quỹ rất là nhàn nhã, vẻ mặt ghét bỏ quay đầu lại la ầm lên: “Là nam nhân đã đi nhanh lên, dựa theo loại người như ngươi cách đi trời tối chúng ta đều không đến được khách sạn. Ta cũng không nên ngủ ngoài trời dã ngoại!”
Chu Tử Hiên cắn hàm răng, hắn buồn bực a. Trần Bảo Bảo là người tập võ cước lực tốt còn chưa tính, như thế nào Lâm Mặc vẻ mặt mệt mỏi rõ ràng không ý thức cũng đi nhanh như vậy, hắn thật sự có biểu hiện mệt mỏi như vậy sao?
Đi nửa canh giờ, sau giờ ngọ mặt trời lại nóng như cháy. Chu Tử Hiên đem hành lý ném trên mặt đất, tùy ý ngồi ở ven đường. Trần Bảo Bảo kinh ngạc dừng bước lại đi tới, người này thậm chí ngay cả chiêu số vô lại như vậy đều đem ra dùng hết!
“Này, chàng có đi hay không ?”
Chu Tử Hiên lau mặt nói: “Không chừng sẽ có những xe khác đi đến, chúng ta chờ một chút.”
Trần Bảo Bảo chu mỏ, đứng ở dưới bóng cây. Lâm Mặc một đường không nói gì, lúc này dựa vào thân cây nghỉ ngơi. Thời gian uống cạn 1 chung trà qua, trên đường vẫn không có một bóng người.
Trần Bảo Bảo lấy tay quạt: “Chúng ta đi thôi, sẽ không có người tới.”
Chu Tử Hiên cúi đầu, nhắc tới nói:
“Dù sao hành lý cũng không phải là ở lưng nàng.”
Trần Bảo Bảo biết rõ người này không có nhiều thể lực, bất quá nàng không thể mềm lòng, liền nói ngay:
“Đúng vậy, nào có đạo lý nào làm cho nữ nhân làm việc nặng.”
Hai người đang đấu miệng, một tiếng vó ngựa dần dần truyền đến. Hai người trước mắt đều sáng ngời, Chu Tử Hiên vèo đứng lên đi đến giữa đường đem xe ngựa ngăn lại.
“Không biết ba vị ngăn cản xe ngựa của tại hạ là muốn làm gì?”
1 âm thanh ôn nhuận như ngọc vang lên, màn xe dần dần vén lên, lại là một vị nam tử phiêu dật xuất trần tuấn lãng. Chu Tử Hiên lúc này cảm giác mình đem xe này ngăn lại là 1 sai lầm. Còn chưa kịp cho hắn đi, người bên cạnh liền tới:
“Xe của ba người bọn muội xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, công tử nếu không chê có thể cho bọn muội đi dùm 1 đoạn đường, đến khách sạn phía trước không xa là được.”
Trần Bảo Bảo! Chu Tử Hiên lửa giận trong lòng vụt lên, mới vừa rồi còn một bộ nữ lưu manh muốn ăn thịt người, đảo mắt liền biến thành tiểu thư khuê các có tri thức hiểu lễ nghĩa!
Người nọ đánh giá một lát ba người trước mắt, lúc này gật đầu:
“Đương nhiên có thể, tại hạ tên Diệp Minh Phi, không biết tôn tính đại danh ba vị thế nào.”
Trần Bảo Bảo đối với người này rất có hảo cảm. Nghĩ bên người nàng hai người nam nhân này, một kẻ lười đến xương cốt đều sinh côn trùng, tại lúc nàng vừa muốn cho rằng trên đời này nam nhân bình thường đều sẽ chết hết thì người này xuất hiện, có thể nào không chiếm được hảo cảm của nàng chứ.
Liền nói ngay: “Muội tên là Trần Bảo Bảo, vị này là Lâm Mặc, vị này Chu Tử Hiên.”
Vừa dứt lời, chỉ nghe thấy bên tai một tiếng cắn hàm nhẹ giọng nói:
“Một cô gái, tại sao có thể tùy tiện đem tên nói cho… ngao…”
Chu Tử Hiên nhìn chân mình, chết tiệt tám phần sẽ sưng lên! Thấy Lâm Mặc cùng Trần Bảo Bảo đã vào xe ngựa, Chu Tử Hiên vội vàng thu thập xong hành lý bò lên. Trần Bảo Bảo, nàng rõ ràng ngay trước mặt tướng công mình cùng người nam nhân khác mắt đi mày lại! Chính mình quả nhiên là trong suốt!
Lâm Mặc âm thầm ngáp một cái vẫn như cũ tựa ở một góc, đoạn đường này sợ là rất náo nhiệt đây.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...