Biết được Mạnh Hành Chu sẽ lại đây ăn cơm trưa, ông Hạ không đồng ý lắm khiến Hạ Tang Tử cả đêm không ngủ được, còn dậy thật sớm.Vừa thấy thời gian còn chưa đến 6 giờ rưỡi, trời mới tờ mờ sáng, cô cho rằng mình là người dậy sớm nhất nhà.Hạ Tang Tử rửa mặt xong xuôi rồi xuống lầu, thấy ông Hạ mặc đồ đồng phục thể thao muốn ra ngoài, hỏi: “Ông nội, ông muốn đi chạy bộ sao?”Ông Hạ “ừ” một tiếng, ở cửa thay giày, “Ông nội, cháu đi với ông, chờ cháu thay quần áo.”Ông Hạ lắc tay, trực tiếp từ chối cô cháu gái, “Ông gọi Mạnh Hành Chu rồi, ở nhà đợi ông.”“…..”Hạ Tang Tử như gặp phải kẻ địch, cô đi lên ôm cánh tay của ông Hạ rồi lắc vài cái, ý muốn lấy lòng quả thật quá rõ ràng, “Ông nội, ông đừng vậy, tí nữa anh ấy bị ông doạ chạy bây giờ.”Ngày thường ông Hạ thích nhất chiêu làm nũng này, hôm nay tâm trạng đột nhiên cứng như đá, ông rút tay của mình ra, ánh mắt kiên quyết như muốn ra chiến trường trở về toàn thắng, “Đàn ông mà có mỗi cái ánh mắt này cũng sợ thì cần làm gì, ông tìm cho cháu người tốt hơn.”Hạ Tang Tử cảm thấy đau đầu, “Ông, hai người muốn…..”“Chuyện đàn ông, con gái con đứa đừng có hỏi.” Ông Hạ đẩy cửa ra, xụ mặt ra lệnh, “Không được đi theo, không được hỏi thăm, Hạ Tang Tử đằng sau quay, mục tiêu là phòng ngủ, chạy bộ chạy.”“…..”Hạ Tang Tử không giúp được gì, chỉ đành lấy điện thoại ra nhắn tin WeChat cho Mạnh Hành Chu.“Hy vọng hôm nay chúng ta có thể ăn cơm chung, tráng sĩ bảo trọng.”Tối hôm qua Mạnh Hành Chu nhận được điện thoại của ông Hạ gọi anh buổi sáng hôm nay chạy bộ, anh nào dám không đồng ý, hôm nay còn đến sân Hạ gia chờ trước 10 phút, không dám chậm trễ chút nào.Mạnh Hành Chu thấy tin nhắn của Hạ Tang Tử thì cười thành tiếng, anh đang muốn trả lời, phía trước bỗng có tiếng nói, “Điện thoại chơi vui vậy sao?”Mạnh Hành Chu thấy ông Hạ thì da đầu căng lên, cũng không rảnh trả lời tin nhắnnữa, anh bỏ điện thoại vào túi, sau đó chạy đến, “Chào buổi sáng ông nội, chúng ta chạy hướng nào vậy?”“Đừng nhiều lời vô nghĩa, đuổi theo kịp là được.”Ông Hạ chưa cho anh sắc mặt tốt, vén tay áo lên là chạy, Mạnh Hành Chu phải nâng bước để theo kịp.Dọc theo dường đi, vệ binh đi tuần tra thấy ông Hạ liền dừng lại cúi đầu chào, thấy phía sau ông là tên nhóc nhà họ Mạnh thì lộ ra vẻ kinh ngạc, nhưng không ai hỏi nhiều.Dù ông Hạ đã có tuổi nhưng vẫn còn khoẻ, sợ là còn hơn nhiều tân binh nữa.
Mạnh Hành Chu vẫn luôn sóng vai chạy cùng ông, lên sườn núi hay xuống núi đều có thể ứng phó thành thạo, không thấy mệt mỏi chút nào.Mặt trời lộ ra ở đường chân trời, treo lơ lửng trên đỉnh núi, một già một trẻ chạy lên đỉnh núi ở gần đó.Chạy vào đình ngồi hóng gió thì ông Hạ dừng lại, ông lau cái trán đầy mồ hôi, quan sát khu dân cư dưới chân núi, sảng khoái nói, “Tuyệt.”Mạnh Hành Chu điều chỉnh hô hấp, anh giơ tay nhìn thời gian, không sớm cũng không trễ, vừa đúng 1 tiếng, không khác khối lượng huấn luyện chạy bộ ngày thường của anh là bao.“Ông rất không hài lòng với tên nhóc cháu.”Ông Hạ đột nhiên lên tiếng, Mạnh Hành Chu nghe ra ông còn có lời khác nói, bèn đứng phía sau không lên tiếng, chờ ông nói tiếp.Ông Hạ hoạt động gân cốt, động tác trên tay không dừng, ngoài miệng cũng không nhàn rỗi, “Cháu tới đại viện sớm hơn so với Tang Tử, như một hũ nút vậy, có chỗ nào giống nam tử hán chứ, cả ngày chỉ biết chơi mô hình, hoàn toàn không quyết đoán như ông cháu lúc trẻ gì cả.”“Cũng không biết cháu cho con nhóc nhà ông ăn cái gì mà về đại viện xong liền chơi cùng, tên nhóc cháu còn không có năng lực thích ứng mạnh như con bé nữa.”Thật ra đây là lần đầu tiên Mạnh Hành Chu nghe thấy những lời này từ miệng của người lớn, tất cả đều là sự thật khiến anh không thể phản bác, anh liền thử thăm dò: “Vậy tại sao ông còn dạy cháu nhiều thứ vậy?”Ông Hạ hừ một tiếng, “Nếu không phải cháu họ Mạnh thì ông đây mới mặc kệ cháu.”Mạnh Hành Chu cười khẽ, nửa đùa nửa giỡn, “Vậy quay về cháu phải thật lòng cảm ơn ông của cháu rồi.”“Đừng có mà gấp gáp cảm ơn, mặt mũi của ông ấy cũng chả lớn vậy đâu.”Ông Hạ thu tay lại, quay đầu liếc mắt nhìn Mạnh Hành Chu, trên mặt không có biểu cảm gì, “Tang Tử xin ông tiện thể thì dạy luôn cháu, ông mà không dạy cháu thì con bé cũng không học.”Mạnh Hành Chu ngẩn ra, ánh mắt của anh co lại, việc này anh chưa từng nghe Hạ Tang Tử nói qua.“Con nhóc này từ nhỏ đều chưa từng cầu xin gì, nghĩ lại mấy năm nay, con bé cũng tuỳ hứng hai ba lần, một hồi vì cái này, một hồi thì nhất quyết phải chuyển từ khoa học tự nhiên sang học y.”“Đừng cho là ông không hiểu tâm tư mấy người trẻ bọn cháu, việc ngoài ý muốn lúc cấp hai, ông biết hai đứa cũng chưa thoát khỏi được việc khổ sở đó, kỳ thật chờ hai đứa đến tuổi của ông, quay đầu nhìn lại thì chẳng có chuyện gì to tát cả.”Mạnh Hành Chu nghe càng lúc càng hồ đồ, không biết ông Hạ rốt cuộc muốn nói gì.“Nhưng vẫn còn trẻ, tuổi trẻ phải làm chút việc người già không làm được.”Ông Hạ khom lưng xuống, cởi áo khoác đặt ở một bên, ngữ điệu thay đổi, “Đứa nhỏ này có hơi tuỳ hứng, mặc kệ làm gì ông cũng luyến tiếc ngăn cản nó.”Mạnh Hành Chu nghe ra được, ngước mắt nhìn ông Hạ, “Ông không phản đối ạ?”“Nói thật ra, ông rất không vui khi cùng nhà cháu kết thân gia.
Cùng lão Mạnh cúi đầu thấy, ngẩng đầu thấy vài chục năm rồi, già rồi mà còn phải có thêm một quan hệ khác nữa, cũng không biết đời trước ông chịu nghiệt gì nữa.”Ngoài miệng nói vậy, nhưng sắc mặt của ông Hạ hoà hoãn không ít, nghe ra vui mừng, “Việc cháu vào đội đặc huấn, Tang Tử có biết không?”Mạnh Hành Chu gật đầu, “Dạ biết.”“Con bé không phản đối?”“Không ạ.”“Còn ủng hộ cháu?”“Vâng.”Đúng là đã dự đoán được, trong lòng của ông Hạ vẫn có chút hụt hẫng, “Đúng là con nhóc ngốc.”Ánh mắt của Mạnh Hành Chu hơi rũ xuống, chủ động lùi một bước, không hề oán hận một câu, “Kỳ thật cháu có thể không đi.”Ông Hạ nhướng mày, “Vì sao không đi?”Mặt Mạnh Hành Chu đầy chân thành, đối mặt với ánh mắt nghiền ngẫm của ông Hạ cũng không hề né tránh, “Cháu không có gì là không thể từ bỏ, ngoại trừ Hạ Tang Tử.”Ông Hạ hồi lâu không trả lời, sắc trời đã sáng, người tới tập thể dục ngày càng nhiều, có chiến hữu cũ gặp ông Hạ nên tới trò chuyện hai ba câu, Mạnh Hành Chu đứng bên cạnh, không thúc giục cũng không quấy rầy mà an tĩnh chờ.Ông Hạ trò chuyện với bạn cũ xong thì cầm quần áo đi xuống chân núi, còn Mạnh Hành Chu đi theo phía sau.Có tiệm bán đồ ăn sáng dưới chân núi, lúc tính tiền thì Mạnh Hành Chu cầm điện thoại muốn đi lên để quét mã vạch, ông Hạ liền liếc anh một cái, cánh tay dài giơ lên chặn anh ở phía sau, “Lớn tuổi rồi mà còn để hậu bối trả tiền, nói ra sợ bị người ta chê cười.”Mạnh Hành Chu biết ông Hạ ngại mặt mũi, không còn tranh cãi nữa, chủ động cầm lấy túi thực phẩm chủ tiệm đưa qua, chờ ông Hạ trả tiền xong thì hai người cùng nhau về nhà.Đến sân của Hạ gia, Mạnh Hành Chu tự giác đưa bữa sáng cho ông Hạ.Anh biết bản thân không được yêu thích, nên anh không vào nhà để tránh làm ông Hạ chướng mắt.Ông Hạ liếc anh một cái, tay nhận túi đồ, mở cửa, thấy người còn ở ngoài cửa, lên tiếng: “Ông mua bốn phần, cháu không ăn là muốn để ông đi cho heo ăn sao?”Việc tốt đến quá nhanh, vài giây sau Mạnh Hành Chu mới tiêu hoá được, anh thức thời tiến lên, trong lòng thở phào một hơi, “Cảm ơn ông.”Hạ Tang Tử thấy hai người trở về, mà Mạnh Hành Chu cũng không bị tổn hại gì cả, bèn đi qua, nhưng cô còn chưa kịp hỏi gì thì đã nghe thấy ông Hạ nói một câu, “Cảm ơn cái rắm, cháu ăn với heo ăn cũng chả khác nhau mấy.”“……”“……”——Ông Hạ cho heo ăn xong, à nhầm, ăn xong bữa sáng, liền để Mạnh Hành Chu về tắm rửa, chỉ cho nửa tiếng.
Sau khi quay lại, hai người cũng không rảnh rỗi, một già một trẻ chơi cờ cả buổi sáng.Hạ Tang Tử đi ngang qua vài lần quét mắt nhìn bàn cờ, hôm nay Mạnh Hành Chu thua rất thảm bại, đường đi nước bước này có thể nói là không có tôn nghiêm gì cả, thế nhưng ông Hạ còn rất hưởng thụ, thường trào phúng một câu, “Đầu óc đơn giản, tứ chi phát triển, kỹ năng chơi cờ còn dở hơn ông cháu nữa.”Đối thủ cũng là cao thủ diễn vai phụ, tâng bốc hết câu này đến câu khác, ngay cả người trong nhà cũng không tha, “So với ông nội, mọi người chỉ có thể cam chịu cúi đầu mà thôi.”“Ông đây biết, khỏi vuốt mông ngựa.”“Không có, đều là lời từ đáy lòng của cháu.”“Vua nịnh nọt, đúng là y chang cái đức hạnh của ông cháu.”“Ông quá khen.”“…..”Hạ Tang Tử nghe xong thì nổi hết da gà, cô đổ thêm nước trà rồi yên lặng về phòng ngủ.Cô không thể tưởng tượng được ngày thường Mạnh Hành Chu kiêu ngạo như vậy, thế mà cũng có ngày phải bị nghiệp quật, nghĩ đến cũng là việc hiếm lạ.Ăn xong cơm trưa, ông Hạ giữ Mạnh Hành Chu ở lại thư phòng nói chuyện riêng một lát, buổi chiều ông có hẹn đi câu cá với bạn, không rảnh đấu trí đấu dũng với mấy người trẻ tuổi, bèn vẫy tay thả người đi.Hạ Tang Tử dẫn Mạnh Hành Chu ra ngoài, cửa vừa đóng lại, “Ông nội em nói gì với anh thế?”“Không có gì, chỉ dạy dỗ vài câu thôi.”Mạnh Hành Chu nói tuỳ ý, không giống như nói dối, Hạ Tang Tử cũng không hỏi lại, cô nghĩ đến đủ mọi biểu hiện hôm nay của ông nội thì trong lòng mừng thầm, cô ôm cánh tay của anh, “Em thấy ông nội em đồng ý rồi, ông nội cứng miệng, nhưng vẫn mềm lòng lắm.”Mạnh Hành Chu nâng cằm Hạ Tang Tử lên, cong môi cười mang theo tiếng thở dài, “Em vui vẻ đến vậy sao?”Đây là đường nhỏ, xung quanh đều là hàng xóm, Hạ Tang Tử không chịu được, bèn chụp bàn tay của anh, cô lùi ra một khoảng cách, chính thức nói, “Anh đừng có táy máy tay chân, bị người quen nhìn thấy xấu hổ lắm.”Mạnh Hành Chu đâu thèm quan tâm này đó, cô không cho anh táy máy thì anh càng muốn táy máy, tay phải của anh vòng ôm lấy eo nhỏ của cô, còn nhích lên trên một chút, sau đó ấn người cô vào lồng ngực anh.Eo của cô còn mềm hơn so với anh tưởng tượng, nhỏ đến nỗi một tay là có thể ôm hết, giống như chỉ dùng một tí lực là sẽ bị gãy ngay.Cách lớp quần áo, Hạ Tang Tử vẫn có thể cảm nhận được sức nóng ở ngực của nam sinh, hai chân cô lơ lửng trên không, vì sợ ngã xuống nên cô chỉ có thể duỗi tay ôm lấy cổ của Mạnh Hành Chu, với cái tư thế này nếu người khác nhìn thấy còn ái muội hơn nữa, hoàn toàn là một bộ dáng tán tỉnh mà.Hạ Tang Tử cảm giác cả người đều nóng lên, cô giãy hai ba cái cũng không có kết quả, vì thế cô dùng tay che mặt lại, sau đó vùi đầu vào hõm vai của Mạnh Hành Chu, vừa hung dữ vừa làm nũng, “Thả em xuống, anh làm gì thế?”Mạnh Hành Chu dùng cằm cọ đỉnh đầu của Hạ Tang Tử, hầu kết lăn lên lăn xuống hai cái, đụng tới mặt cô khiến Hạ Tang Tử càng thêm nóng.“Anh thả em xuống đi, thật mất mặt mà.”Hạ Tang Tử chưa bao giờ dựa gần Mạnh Hành Chu như vậy, gần đến nỗi lúc anh nói chuyện, cô có thể cảm nhận được sự di chuyển của dây thanh quản của anh, còn có độ nóng trên mặt, ngay cả dùng tay đều có thể cảm nhận được.“Vậy anh…..muốn làm gì….” Hạ Tang Tử không thể nhìn thẳng anh, giọng nói rầu rĩ.“Cho anh hôn một cái nào.”Giọng nói của Mạnh Hành Chu trầm thấp, có vẻ như là cố ý muốn mê hoặc người.Hạ Tang Tử đâu chịu, cô giãy giụa càng dữ dội hơn, sức lực trên tay của Mạnh Hành Chu cũng không giảm mà cứ mặc cô quậy.Cô ở trong lồng ngực anh nhích tới nhích lui, lên xuống như vậy khiến ngọn lửa trong lòng càng ngày càng đốt cháy hơn, có vài tâm tư không nhận ra, như măng mọc sau mưa, cứ liên tục bơi quanh trong đầu.Sau một lát, người trong ngực không lên tiếng nào khiến Mạnh Hành Chu dần dần thanh tỉnh.Anh vốn dĩ chỉ muốn chọc cô, cho rằng giỡn quá trớn để cô giận, thế là anh buông Hạ Tang Tử xuống thật nhanh.Đầu cô gái rũ xuống không nói lời nào, tóc rơi xuống che đi khuôn mặt nhỏ, nhìn không ra cảm xúc gì, không biết là đang giận đến cười hay là khóc.Mạnh Hành Chu vươn tay muốn kéo tay cô, đầu óc nhanh chóng suy nghĩ phải dỗ tiểu cô nương thế nào.Chữ thứ nhất còn chưa nghẹn ra được, Hạ Tang Tử đột nhiên ôm lấy cổ của Mạnh Hành Chu rồi kéo xuống, Mạnh Hành Chu không nghĩ nhiều, theo lực đạo của cô mà cúi đầu, đối diện tầm mắt một giây.Ánh mắt của nam sinh mơ màng, còn ánh mắt nữ sinh thì toả sáng.Hạ Tang Tử nhón chân, phủ lên môi mỏng của Mạnh Hành Chu, độ cao còn thiếu chút nên chỉ đụng trúng môi dưới.Không biết qua bao lâu, Mạnh Hành Chu không thể nghĩ được gì nữa, Hạ Tang Tử buông tay ra và lui về sau hai bước, sau đó che miệng mình lại, ngay cả vành tai cũng đỏ bừng.Cô nhìn Mạnh Hành Chu, nửa ngày mới nghẹn ra được bốn chữ, “Em về nhà đây.”Cửa của nhà họ Hạ đóng lại, thình lình bị bạn gái trêu chọc tàn nhẫn vậy khiến Mạnh Hành Chu hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn được.Cái xúc cảm chỉ vài giây vừa rồi giống như bám vào trên môi, làm thế nào cũng không bay đi được.Mạnh Hành Chu trở tay, đầu ngón tay xoa chỗ sau cổ vừa được Hạ Tang Tử sờ, khoé miệng anh không nhịn được mà giương lên, anh chưa đã thèm còn liếm môi dưới.Son môi vị trái cây.Còn rất ngọt nữa.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...