người vô hình
Một mùa hè trôi qua, Trì Đường gầy đi rất nhiều.
Vốn nàng đã không mập là bao, gầy đi như thế, gương mặt cũng trở nên sắc nhọn, cả người còn lạnh nhạt hơn trước.
Nhưng dù gì cả lớp cũng đã quen nàng như thế, mọi người ngầm bàn tán chuyện ba nàng một lần xong thì không ai nhắc chuyện này trước mặt nàng nữa.
Đều là bạn học của nhau, mới có mười mấy tuổi, không khí của lớp lại hài hoà, ai cũng lo là Trì Đường không chịu được, không một ai cố ý xa lánh nàng cả.
Nhưng đúng là lớp bên cạnh có vài người định làm chuyện này.
Lúc ấy họ cố ý đứng ở ngoài hành lang nói chuyện, mấy bạn học trong lớp nghe xong nổi giận đùng đùng, đứng trên ghế rồi đẩy cửa sổ ra đấu tay đôi với những người đó —— thật ra cũng không phải là chửi nhau gì, mà các bạn trong lớp chỉ tay cầm sách tiếng anh, mặt mũi nghiêm trang đọc lớn vài từ mắng mỏ người khác, đến mức những kẻ đứng ngoài hàng lang phải chạy té khói mới thôi.
Du Dư lo lắng thân thể của Trì Đường hơn.
Sau khi nàng lại sốt một lần, Du Dư gợi ý nàng có thể tập thể dục thêm.
Cô Kha cũng nghĩ như thế.
Nàng lo chuyện sức khoẻ của học sinh lớp mình chỉ sau mỗi chuyện thi cử.
Vì thế để các bạn có một sức khoẻ đủ tốt để nghênh đón kỳ thi đại học, cô yêu cầu mỗi sáng học trò mình đều phải tập chạy hai vòng quanh sân.
Rất nhiều bạn học thì được, nhưng chạy thì không.
Nhưng có không được cũng phải được.
Trong phòng ngủ của Trì Đường, Hạ Viên Viên và Lộ Chi từ nhỏ đã được nuông chiều nên yếu ớt nhất, nhiều lần đều chạy sau chót, mỗi lần chạy xong bước một bước là như thể chết một lần.
"Không đúng! Trì Đường gầy như vậy sao chạy khoẻ thế không biết!"
"Du Dư cũng lạ nữa! Vì sao đã học giỏi như thế mà chạy cũng đỉnh như vậy.
Bất công!"
Du Dư lại cảm thấy thế còn chưa đủ, mỗi tối còn kéo Trì Đường đi chạy thêm hai vòng mới về phòng nghỉ ngơi, dù bận thế nào cũng vẫn phải chạy đủ.
Nàng từng rủ nhóm Nguỵ Hành Hành nhưng họ liên tục từ chối, hoàn toàn không muốn tham gia màn rèn luyện này.
Thế nên mỗi buổi tối, chỉ có hai người các nàng là tập chạy trên sân thể dục.
Tối đến, trên sân đôi khi có vài cặp đôi xuất hiện đi dạo, còn có cả thầy cô lâu lâu đột kích, Trì Đường và Du Dư cũng gặp họ vài lần.
Thầy giám thị đi kiểm tra làm cặp đôi kia chạy trối chết, đến mức chui vào bụi cây trốn tránh mà vẫn còn bị bắt, phải đứng nghe giáo huấn.
Thầy la xong lại thấy hai bóng người đang chạy bộ, nhìn kỹ thì thấy là hai nữ sinh, một trong hai trông rất quen mắt, là Du Dư.
Ngay lập tức thầy ôn hoà khen ngơi khích lệ các nàng: "Biết rèn luyện thân thể là rất tốt.
Bây giờ học trò không lo thể dục thể thao gì cả.
Mấy đứa vừa rồi nên học theo hai đứa.
Tuổi này không lo ngoan ngoãn học tập mà còn yêu sớm làm gì không biết! Kỳ cục hết sức!"
Trì Đường: "..." Thầy ơi đừng khen vội.
Em và vị bạn học kế bên đã sớm phản bội tổ chức mà lọt vào nhóm yêu sớm rồi.
Chờ người thầy đi bắt quả tang những cặp yêu đương này rời đi, Trì Đường quang minh chính đại mà nắm tay Du Dư đứng bên cạnh: "Mình hết chạy nổi rồi."
Du Dư nắm tay nàng, chậm rãi dừng bước.
Hai người đi lên trước một đoạn xem như nghỉ ngơi, nghỉ xong lại chạy tiếp, tay nắm mãi không buông.
Thu đến, Trì Đường có thể uống một ít canh thịt, nhưng phải là loại nhìn qua không thấy dầu mỡ.
Đông sang, nàng bắt đầu đồng ý ăn một ít thịt.
Cuối cùng cũng mập lên được một chút.
Kỳ nghỉ đông năm nay, phần lớn thời gian hai người đều học bù.
Các em lớp mười và mười một rời khỏi trường rồi mà nhóm học trò lớp mười hai vẫn đang dùi mài kinh sử.
Các nàng cũng chỉ được nghỉ có mấy ngày.
Vậy mấy ngày này đi đâu làm gì cũng là một vấn đề.
Cuối cùng Trì Đường và Du Dư chọn theo Trương Mông về nhà, đến nhà trọ mà mùa đông năm trước hai người đã từng ở.
Dịp năm ngoái đến đây, và năm nay quay lại, rất nhiều chuyện đã thay đổi, tâm tình cũng đã thay đổi.
Dì Nịnh vẫn rất nhiệt tình với các nàng, bảo rằng học sinh lớp mười hai thi cử vất vả, bắt các nàng ăn ngon tẩm bổ.
Có một lần Du Dư lo rằng Trì Đường nhìn cơm xong không chịu nổi, đôi khi sẽ nhìn nàng một cái, nhưng Trì Đường cũng không tỏ ra kinh khiếp gì, rất bình tĩnh mà ăn xong bữa cơm.
Cơm nước xong, hai người đi lên núi, vẫn tản bộ trên con đường mòn xưa để tiêu cơm.
Trì Đường nói: "Mình sắp ổn rồi, đừng lo tới thế."
Đúng là chuyện của ba nàng đã qua mấy tháng rồi, chỉ cần không nghĩ tới, ngày nào cũng vùi đầu học hành sẽ không có giờ mà nhớ đến.
Chỉ cần có thời gian, hết thảy mọi thứ sẽ từ từ trở nên tốt hơn.
Thứ duy nhất nàng cảm ơn ba mình chắc chính là chút tài sản ông ta để lại.
Nộp tiền phạt xong thì tất cả những gì còn lại đều cho Trì Đường thừa kế.
Cũng nhờ nghe luật sư nói, nàng mới hiểu tại sao những năm gần đây ông ta càng ngày càng bạo lực.
Thì ra tài sản trước giờ đã bị ông ta xài tan hoang.
Đi công trình mấy năm nay còn chút tiền, nhà ở đất đai đều bán cả, chỉ còn lại một căn cho nàng thừa kế.
Tuy không nhiều lắm nhưng vẫn đủ tiền cho nàng đi học, chỉ mỗi chuyện này là nàng cảm tạ ông ta.
Đôi khi nàng cảm thấy mình xem như còn may mắn hơn Du Dư.
Những năm nay, dù phải tự nỗ lực, Du Dư vẫn luôn kiên định mà sống rất tốt.
Dù là đi làm thêm trong hè, đi dạy kèm hay đi thi, nàng đều nghiêm túc dốc sức hoàn thành cả.
Chỉ cần nghĩ đến Du Dư, Trì Đường liền cảm thấy mình cần phải bước ra khỏi nỗi bi thương kia.
Nàng không có tư cách sa lầy vào đau khổ.
Hay là, nói cảm tính một chút, Du Dư cho nàng dũng khí.
"Dũng khí" của nàng lại rất dung túng nàng, suốt ngày bảo: "Từ từ làm cũng được, đừng gấp gáp, không cần ép bản thân."
Hai người cùng nhau đi trên con đường trong núi năm ngoái, Trì Đường nghĩ lại những chuyện khi trước lại rùng mình.
Kỳ thật, có lẽ là ngay từ lúc đó, nàng đã mơ hồ hiểu rõ cảm xúc của mình rồi, nhưng lại không biết phải làm sao, chỉ có thể tỏ ra giận dỗi không vì cái gì như thế.
Nàng nghĩ nghĩ một chút rồi bảo: "Sau này mình cố gắng hết sức không nổi giận."
Du Dư còn chưa kịp hiểu nàng đang nói gì, đến khi suy nghĩ cẩn thận rồi mới bật cười, "Không sao, thật ra mình còn thấy rất đáng yêu."
Trì Đường: "Đáng yêu chỗ nào? Mắt cậu đâu rồi?"
Du Dư nghiêm trang đẩy đẩy mắt kính: "Mắt cận thị nè."
.
Hai người quay lại khách sạn, giúp dọn dẹp bể tắm, y như rằng sau đó lại bị Trương Mông đẩy xuống tắm chung.
Trương Mông dội người xong đi lại bể tắm mới thấy hai người này đều mặc áo thun mà ngâm nước, chỉ có một mình nàng là mặc quần, không hiểu ra sao, "Hai cậu làm gì đấy, tắm mà còn mặc áo, mau cởi ra coi!"
Trì Đường bất động, làm như không nghe thấy; Du Dư chỉ ho khan như thể bị hơi nóng làm cho bốc hoả, vờ như chưa nghe thấy gì.
Hai nàng ở nơi này vài ngày, ăn một cái tết ấm áp, lại nhanh chóng phải đi học lại.
Kỳ nghỉ của những học sinh cuối cấp chính là tàn khốc như thế.
Ngay sau khi vào học lại vài ngày, đột nhiên có một sự kiện chấn động xảy ra.
Vụ này rất rúng động, một cặp đôi yêu sớm bị phát hiện, cha mẹ hai bên đều bị mời đến trường, làm ầm lên rất lâu.
Nếu là một cặp nam nữ thông thường chắc sẽ không tới mức đấy, nhưng cặp đôi bị phát hiện này là một cặp nam nam.
Nghe nói hai người hôn nhau trong lớp bị thầy giám thị bắt gặp, thế là mọi chuyện vỡ lở.
Vốn là thời gian để học hành, thế mà rất nhiều học sinh đều chạy ra ngoài hóng hớt, nhìn phụ huynh của một trong hai bạn nam kéo con trai mình ra vừa đánh vừa mắng, đi từ lầu ba đến tầng trệt.
Ba mẹ người còn lại không động tay động chân nhưng gương mặt cũng rất khó coi, lôi con mình ra khỏi phòng giáo viên xong đã biến mất ngay.
Trì Đường đứng ở hành lang, nhìn hai bạn nam ấy, một người chật vật mà quật cường đứng căng cổ, một người hổ thẹn trốn tránh mà rũ đầu, sau đó bị người nhà lôi đi.
Các bạn trong trường đều bàn tán xôn xao.
"Mình thật không nghĩ ra Cao Duệ Gia với Mạnh Bình là đồng tính luyến ái đấy! Trời ạ! Lần đầu tiên trong đời mình thấy đồng tính luyến ái luôn!"
"Cao Duệ Gia? Cao Duệ Gia nào? Cao Duệ Gia trên bảng vàng á hả?" Mỗi lần khối mười hai thi cuối tháng cũng sẽ dán danh sách một trăm người nhất khối lên bảng vàng, thành tích rõ ràng minh bạch ai cũng thấy được cả.
Vai chính vụ này là Cao Duệ Gia, tuy không vững vàng mỗi lần đều hạng nhất như Du Dư nhưng cũng thường xuyên lọt tốp năm, là học bá nổi danh cả khối.
Còn Mạnh Bình thì học rất kém, chưa từng lên bảng vàng, nghe bảo học dốt có tiếng.
Vì chuyện này quá lớn, rất nhiều người đều chụm lại bàn tán.
Còn có một nhóm nữ sinh kích động không hiểu vì sao, tụ lại bên nhau nói râm ran.
Trì Đường cũng ngồi nghe Hạ Viên Viên và Lộ Chi nói chuyện.
Hai người không như một vài nam sinh hay thầy cô không chấp nhận nổi chuyện này, thứ làm các nàng không tin nổi lại là một chuyện khác —— "Mình biết mặt Cao Duệ Gia, cũng bình thường thôi không đẹp gì! A a a mình không thể chấp nhận đâu, xấu trai nên chẳng thấy cảm giác mlem gì cả!"
Một nhóm nữ sinh tuổi này tiếp cận một vài tác phẩm đồng tính luyến ái không quan tâm cong thẳng gì cả, chỉ quan tâm họ đẹp hay xấu mà thôi.
Như thể nếu xấu trai thì cũng không có tư cách làm người đồng tính vậy.
"Không biết mặt mũi Mạnh Bình thế nào.
Mình còn chưa kịp nhìn, không biết họ còn ở trường không."
"Nếu tới thì tụi mình đến phòng họ nhìn mặt xem thế nào!"
Những câu thảo luận hưng phấn này lọt vào tai Trì Đường, chỉ thấy họ là những kẻ chỉ yêu thích bên ngoài chứ bản chất thì không*.
So với những người đang bàn tán xôn xao, Trì Đường và Du Dư có vẻ trầm mặc quá đà, nhưng cũng không ai để ý vì trước giờ họ vốn vẫn như vậy.
Chuyện của Cao Duệ Gia và Mạnh Bình bị đồn ầm ĩ.
Không quá hai ngày, Mạnh Bình đã đến trường học tiếp, chỉ là trên mặt thì bầm tím, đi đứng khập khiễng, rõ ràng là đã bị tẩn một trận ở nhà.
Ngày cậu ta quay lại trường, rất nhiều học sinh cố ý đứng canh ngoài cửa xem xem "người đồng tính" trông thế nào, cũng có người chỉ đứng hóng xem tại sao người khác bu đen bu đỏ.
Những học sinh này như thể đi sở thú ngắm động vật quý hiếm, hoàn toàn không biết hành động của mình làm người khác tổn thương đến mức nào.
Nhân vật chính còn lại là Cao Duệ Gia thì không quay lại trường nữa, nghe nói là chuyển trường đi nơi khác, chỉ là không biết đi đâu.
Du Dư đi đến phòng giáo viên nộp bài về nhà còn nghe cô Kha nói với thầy cô khác, "Thằng bé học không tệ, lúc này rồi lại gặp chuyện này rồi còn phải chuyển trường, tâm lý không vững có thể sẽ không thi tốt được, thật tiếc cho em ấy..."
Quay về lớp rồi vẫn còn rất nhiều người khác nói tới nói lui.
Mọi người đột nhiên nhận ra giữa những người cùng giới tính cũng sẽ sinh ra loại tình cảm này.
Một đám nam sinh bình thường kề vai sát cánh bây giờ lại bị trêu ghẹo: "Đù, hai đứa bay gay quá vậy, một đôi hay gì!"
"Mẹ mày! Đừng nói bậy à!"
"Bố đánh gãy chân mày!"
Các bạn nam thẹn quá thành giận đánh lộn với nhau.
Dạo gần đây rất nhiều người thích lấy chuyện này ra đùa giỡn về hai nam sinh, nhưng không một ai cảm thấy hai nữ sinh quá thân mật có vấn đề gì.
Hạ Viên Viên còn hỏi Trì Đường, "Trì Đường, cậu có thấy Cao Duệ Gia với Mạnh Bình có thảm không cơ chứ, tự nhiên bị chia cắt lứa đôi tội quá đi."
Trì Đường mặt không cảm xúc, thuận miệng đồng tình: "Ừa, tội thật."
Du Dư ngồi ở cạnh nàng đang viết chữ chợt ngừng tay, một lúc sau đẩy cho nàng một tờ giấy
—— "Tụi mình không giống họ."
Đúng vậy, không giống nhau.
Trì Đường bất tri bất giác viết xuống, lại nhìn nhìn bạn bè xung quanh không ai nhận thấy chợt lôi cuốn sổ viết nhạc của mình ra, lặng lẽ viết ba chữ.
"Người vô hình"
Nếu nói đồng tính nam là kẻ bên lề, vậy có lẽ các nàng chính là người vô hình rồi.
Lời tác giả:
Không ngược gì đâu, nhưng truyện sắp kết thúc rồi.
Trước đây tôi từng nói viết tầm 200,000 chữ thôi, giờ nhìn lại thấy nhiều hơn mất rồi.
Lời editor:
*: bản gốc là Diệp Công thích rồng, một câu thành ngữ của Trung Quốc.
Chuyện kể cách đây 2000 năm vào thời Xuân Thu, có một người tên Diệp Công rất hâm mộ rồng, trong nhà đi đâu cũng thấy rồng, từ quần áo đến vật dụng hằng ngày.
Vụ này đến tai loài rồng nên một hôm chúng đến nhà ông ta tìm gặp.
Nghe thấy tiếng động ông ta bèn ra xem, nhưng đụng mặt rồng thật thì ông ta mặt mũi xám ngắt chạy mất dép.
Ngày mai kết thúc chính văn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...