Không biết có bao nhiêu cột sắt được bố trí dọc theo con đường lên núi, các cột sắt được nối với nhau bằng thanh sắt ở giữa, tạo thành một tường rào bền vững chắc chắn. Chỉ cần không phải dồn sức muốn đi chết, rào chắn này có thể giảm thiểu xác suất tai nạn xuống mức thấp nhất.
Không tự mình đến nhìn thử, dù là ai cũng không tin chỗ núi sâu này có một con đường hiện đại như vậy.
Hôm qua chú râu ria khen Liên Nhạc nức nở như một người lương thiện có một không hai trên đời, trong lòng Liên Vũ nghĩ làm gì đến mức ấy. Lúc mới xuống núi hắn mới nhớ ra cách đây không lâu nhìn thấy cuốn sách quy hoạch khu nghỉ mát trên bàn của Liên Nhạc —— thêm vào đó thiết kế tinh xảo của biệt viện bên sườn núi có thể chứng minh mong muốn lên đây dưỡng lão của Liên Nhạc. Nhưng vợ yêu chết bệnh chưa lâu đã đi lấy vợ kế, sau đó nhanh chóng kéo nơi hy vọng của hai người vào vòng xoáy thương mại, không để phí một đồng một cắc nào, có thể nói là bản tính của thương nhân.
Nói không chừng biệt viện dưỡng lão chỉ là một cái cớ, cùng lắm là đi đầu quân, làm đầy tớ.
Đường lên núi dốc kéo dài, thoai thoải tự nhiên, nếu là người thành phố điển hình đi từ dưới chân núi đến sườn núi chắc đã mệt đến mức thở hồng hộc, cũng may Liên Vũ luôn ưa thích vận động, mười năm như một kiên trì chạy bộ buổi sớm, khi quay lại biệt viện chỉ toát một lớp mồ hôi mỏng.
Lúc ra cửa hắn lo Liên Tâm dậy không tìm thấy hắn sẽ chạy loạn, nên khóa bên ngoài cổng, bấy giờ móc chìa khóa, mở rộng cổng lớn ra.
Khu vườn xanh um trong sân như phối hợp hòa làm một với rừng núi bên ngoài, chần chờ trong một cái chớp mắt, hắn dứt khoát mở toang cổng sắt bên ngoài, chỉ để lại cửa lưới sắt bên trong, như vậy tầm mắt không bị ngăn trở, từ trong sân cũng có thể nhìn ra cảnh núi non bên ngoài.
Quả nhiên Liên Tâm đã thức dậy.
Lúc Liên Vũ vào nhà, Liên Tâm đang mở tủ lạnh ngẩn người, nghe thấy tiếng động quay đầu lại, không đợi Liên Vũ hỏi, chủ động khai báo: “… Em muốn làm gì đó để ăn.”
“Làm cái rắm, mày phân biệt được muối với đường không?” Liên Vũ cười nhạo đi tới, nói: “Tránh ra.”
Liên Tâm ngoan ngoãn lùi sang bên cạnh, nhìn Liên Vũ lấy nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh ra, bên này cầm trứng gà, bên kia cầm túi bánh mì để nướng, tương cà, chà bông và cả thịt hộp… Chọn chọn lựa lựa, nhưng không đụng vào cái thau đựng bánh bao phủ vải xô ở giữa kia.
“Buổi sáng ăn sandwich là được, a ở đây còn có sữa bò… Ngày sản xuất còn mới, có thể uống. Rau quả tươi không có nhỉ…” Sớm biết vậy vừa nãy mua ít đồ ăn về, Liên Vũ vừa nói vừa đặt đống nguyên liệu nấu ăn lên cái thớt gỗ, quay đầu lại vừa hay thấy Liên Tâm đang vội vàng thu tầm mắt từ chỗ cái thau kia lại, bèn thuận tay dùng màng bọc thực phẩm bọc bánh bao lại, bỏ ra khỏi cái thau inox, nói: “Người khác cho đồ không được ăn linh tinh, hiểu chưa? Mày mà xuyên về cổ đại sống không quá một tập.”
Liên Tâm: “…”
Liên Vũ rửa sạch cái thau inox rồi để qua một bên, dùng chỗ nguyên liệu đã chọn kia làm sandwich đủ cho cả ba bữa sáng trưa tối, rót hai cốc sữa bò, giơ giơ cằm, ý bảo Liên Tâm ra bàn ăn, mình cũng bước tới, thuần thục gọn lẹ, giải quyết xong bữa sáng đơn giản.
Sau bữa ăn Liên Tâm tự giác dọn sạch sẽ bàn ăn, cầm một cuốn sách ra cái chòi dưới cây ngoài vườn, Liên Vũ thì về phòng, lấy giá vẽ xách tay trong va li ra đặt bên cửa sổ, ngồi ngẩn ra trước giá vẽ cả ngày.
Trên giấy vẽ ngoại trừ một đống đường nét vô nghĩa gần như là trút cơn giận, không có bất kỳ cái gì được gọi là “hình vẽ” —- Thật sự khó hạ bút, hắn không biết thứ mình vẽ ra hôm nay có trở thành công cụ để người có ý xấu mượn cớ bôi nhọ hay không.
Trước mỗi lần bắt tay vào vẽ, hắn đều phải cân nhắc liên tục xem phải chăng đã có người từng sử dụng quan niệm tương tự, linh cảm bộc phát này phải chăng do hắn từng nhìn thấy thiết kế ở nơi nào đó, đây là ý nghĩ độc lập của hắn, hay là hình ảnh từng nhìn thấy tồn tại sâu trong ký ức của hắn… Dựa vào trí nhớ của hắn để loại bỏ khẳng định là không đủ, còn phụ thuộc vào mạng lưới hàng trăm hàng triệu thiết kế trên đời.
Thế là mỗi khi linh cảm chợt hiện trong đầu, hắn sẽ vô thức cầm điện thoại lên tìm kiếm xem có xung đột với tác phẩm nào đã tồn tại hay không, sau đó ngồi nhìn linh cảm mất.
Sau nhiều lần lên mạng tìm kiếm thất bại, hắn nhận ra sự thật rằng mình đang ở trong núi sâu, nơi có tín hiệu kém vô cùng.
Vì sao hắn lại đáp ứng Liên Nhạc nhốt mình ở chỗ này nhỉ? Đầu óc bị lừa đá hay gì?
Liên Vũ bực dọc phiền muộn vứt bút lên bàn vẽ, đầu bút chì vạch lên giấy vẽ một đường vặn vẹo từ đậm đến nhạt, hắn đứng dậy gạt cái ghế ra sau lưng, ma sát với sàn nhà phát ra tiếng vang lớn.
Hắn lấy hộp thuốc lá trên bàn ra rút một điếu ngậm lên miệng, dùng tay bật lửa, hít một hơi, phun ra một vòng khói thuốc, ngón cái buông lỏng, ném bật lửa về bàn, cầm điếu thuốc đi đến bên cửa sổ đá, một phát giá vẽ bay sang một bên, nhấc chân giẫm lên bệ cửa sổ, ngồi lên khung cửa sổ tầng hai.
Ấn tượng của quần chúng với các nhà thiết kế phần lớn là hào hoa phong nhã, gọn gàng xinh đẹp hoặc đi đầu trào lưu các thể loại. Kiểu như Liên Vũ cáu bẳn dễ tức giận thô lỗ cẩu thả quả thực là hiếm thấy.
Hắn cao gần một mét chín, dáng người vạm vỡ, áo T shirt bị cơ bắp ở vai ở ngực hắn căng lên, cong gối ngồi trên bệ cửa sổ cứ như nhét đầu bút to vào nắp bút bé nhỏ, như thể hắn hơi dùng sức một phát, là có thể chen vỡ cả cái khung cửa sổ tầng hai cũng không hẹp này.
Liên Vũ không nghiện thuốc lá, chỉ khi suy nghĩ mới châm một điếu, rít thuốc ngụm được ngụm không, mặc kệ cho khói thuốc trôi ra bên ngoài.
Ánh mắt thoáng liếc qua ngoài cổng hình như thấy có thứ gì đó thoảng qua, quay đầu nhìn sang, rừng cây đối diện đường lên núi bị một cơn gió thổi qua, tầng tầng xanh biếc rung lên. Hắn đang muốn cúi đầu rít một hơi thuốc, đã thấy Liên Tâm cầm quyển sách đứng ở cổng, thân thể nghiêng về phía trước, hình như đang nói chuyện với ai đó ngoài cổng.
Chỉ nói chuyện thôi chưa tính, Liên Tâm lui về sau một bước nhìn trái nhìn phải một vòng, bỗng nhiên nhón chân lên rút then cổng, đúng là đang muốn mở cổng cho người ở ngoài!
Thằng oắt này bị ngốc sao?
Liên Vũ dụi thuốc lá vào bệ cửa sổ, quát lớn một tiếng: “Liên Tâm!”
Liên Tâm run bắn lên, quay đầu lại thấy Liên Vũ ở xa, ngay tức thì lộ ra vẻ mặt không biết phải làm sao.
“Đứng im đó cấm nhúc nhích!” Một tay Liên Vũ chống vào bệ cửa sổ, cơ bắp trên cánh tay bộc phát sức mạnh, thân thể nhảy một cái ra ngoài, trực tiếp nhảy từ tầng hai xuống, nổi giận đùng đùng đi tới chỗ Liên Tâm.
Lúc Liên Tâm thấy hắn nhảy xuống, lập tức máu trên mặt rút đi. Lúc này thấy tay chân hắn lành lặn, máu lại dồn lên, dồn được một nửa, lại bị dáng vẻ đem quân đi hỏi tội của hắn dọa tụt về.
“Anh hai, bên ngoài ——“
Liên Tâm chưa nói xong, Liên Vũ đã đến gần, túm chặt cổ áo của nhóc lôi ra phía sau, ngẩng đầu nhìn về phía ngoài cửa, nhất thời sững sờ —— Thiếu niên cổ quái gặp lúc sáng đang đứng ngoài cổng, hai cánh tay bám vào rào sắt, thấy hắn nhìn qua, khóe mắt đuôi mày lập tức cong lên, vui sướng gọi một tiếng: “Anh hai!”
Liên Vũ: “…”
Hắn quay đầu lại hỏi Liên Tâm: “Mày muốn mở cổng cho cậu ta?”
Từ sắc mặt âm trầm của Liên Vũ, Liên Tâm biết chuyện này chọc giận tới hắn, cố gắng biện giải cho chính mình: “Tay của anh ấy bị thương, toàn là máu, em muốn cho anh ấy vào rửa ——“
“Mày không biết cậu ta là ai đã mở cửa? Chưa quen cuộc sống nơi đây mà mày dám cho người lạ vào nhà? Mày chán sống rồi phải không??!”
Liên Tâm bị quát mà hoảng sợ. Không phải nhóc không cân nhắc đến điều này, chỉ là người ngoài cổng vẻ mặt ngây thơ ánh mắt trong suốt, ngắn ngủi đối mặt mấy giây, nhóc đã sinh ra cảm giác thân thiết tự nhiên, kết luận đối phương không phải người xấu.
Liên Vũ đau đầu vô cùng, chậm lát nữa khéo Liên Tâm bị bắt cóc không biết chừng. Hắn chỉ tay vào trong sân, bực mình nói: “Đi vào.”
Liên Tâm nhịn ý niệm muốn ngó ra cổng, ngoan ngoãn quay vào trong sân, đứng dưới tán cây chú ý động tĩnh ngoài cổng.
Liên Vũ kéo then xuống, mở cửa bước ra ngoài. Thiếu niên cong tít mắt buông rào sắt ra, vươn tay muốn kéo lấy tay Liên Vũ.
“Cậu theo tôi tới đây?” Liên Vũ lui về sau một bước.
Thiếu niên bắt hụt, mờ mịt nhìn tay của mình.
Liên Vũ nhìn thoáng qua, tay của thiếu niên thanh mảnh, khớp xương rất nhỏ, móng tay mượt mà sáng bóng, bụng ngón tay màu hồng, khiến người ta dễ dàng liên tưởng đến đệm thịt mũm mĩm hồng hào dưới chân mèo. Nhưng trên lòng bàn tay kết một mảng vảy máu, hạt cát cục đá còn mắc ở trong, nhìn đáng sợ dữ tợn dị thường.
Tay bị thương thì về nhà xử lý, một mạch đi theo từ dưới núi lên đây là có ý gì?
“Em…” Giọng nói của thiếu niên rất êm ái, phản ứng hơi trì độn lề mề, “…Đúng.”
“Cậu đi theo tôi làm gì? Bị thương thì về nhà xử lý vết thương. Tôi không biết cậu, tôi sẽ không cho cậu vào.”
Liên Vũ giơ tay về phía cậu, ra hiệu cậu đến từ đâu thì đi về đó.
“Không…” Thiếu niên khó nhọc nói. Đỉnh đầu của cậu mới đến ngực Liên Vũ, ánh mắt di chuyển theo tay Liên Vũ, thình lình một đôi tay vươn tới, ôm chặt lấy cánh tay Liên Vũ.
Liên Vũ phản xạ có điều kiện hất mạnh một cái, thiếu niên không đứng vững, vóc người lại nhẹ, ngay lập tức bị quăng ra ngoài, ngã xuống đất, lăn một vòng theo độ dốc sườn núi.
“Cậu…” Liên Vũ đâu ngờ người này không chịu được một cú, mày kiếm vặn lên, cứng ngắc mấy giây, gãi đầu một cái, lúng túng chạy tới vươn tay ra.
Thiếu niên bị ngã đến nỗi hơi ngơ ra, chung quanh hốc mắt đỏ một vòng, đôi mắt đen óng phủ kín hơi nước, trông rất giống… Liên Vũ chưa nghĩ ra được từ ví von thích hợp, lòng bàn tay đã bị hai bàn tay mềm mại bắt lấy. Hắn đang muốn dồn sức kéo người lên, thiếu niên chợt tiếp cận rồi cúi đầu xuống.
Hắn cảm giác được chỗ hổ khẩu nóng lên, cảm giác thấm ướt pha tạp với một chút đau nhói, giống dòng điện lủi thẳng lên da đầu.
Liên Vũ rút phắt tay về, miệng vết thương chỗ hổ khẩu hiện ra ánh nước, quay đầu nhìn lại, miệng thiếu niên vẫn khẽ nhếch, trong khe hở còn nhìn thấy đầu lưỡi màu hồng.
Hô hấp hắn ngừng lại.
Thình lình Liên Vũ nắm chặt tay, nổi giận quát: “Con mẹ nó có phải cậu bị bệnh không?!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...