“Em thật sự là không sợ chết.”
Gân xanh trên mu bàn tay Liên Vũ toé lên, nhẫn nhịn hồi lâu, một phát bắt lấy gáy Thập Cửu, đè sấp người xuống giường, sau đó kéo chăn qua bọc lại không cho cậu giãy dụa, trái phải gộp lại, cuốn kín Thập Cửu trong chăn.
“Liên Vũ!”
Liên Vũ lăn cái kén một vòng, để chăn cuốn càng thêm chặt, thở phào một hơi xuống khỏi giường.
—— Sự tình phát triển nằm ngoài dự kiến của hắn.
Suýt chút nữa thì hắn…. như bị quỷ ám vậy.
Liên Vũ ngồi trên giường nhắm mắt lại hít thở, cơ lưng chờ phát động thoát khỏi trạng thái căng cứng, ẩn núp dưới vải áo.
Cảm giác mất khống chế cũng không hay ho gì.
Đợi đến khi phản ứng lắng xuống, nghĩ lại mà sợ, hắn mới quay đầu lại nhìn Thập Cửu.
Thập Cửu bất mãn cọ quậy muốn chui ra, ấm ứ nói: “Chật! Không, thoải mái!”
Lúc giông tố kéo đến khua chiêng gõ trống phô trương thanh thế, tái nhi suy, tam nhi kiệt (*), trong lúc vô tình, ánh nắng đã xuyên qua tầng mây dày đặc chiếu xuống từng sợi từng sợi như cái sàng, bóng tối như màn đêm bị đuổi tán đi, ánh sáng rực rỡ quay lại mặt đất.
(*) Tái nhi suy, tam nhi kiệt nằm trong câu “Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt’’ [一鼓作气,再而衰,三而竭]. Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí hết sạch. Sau này ví với nhân lúc đang hăng hái làm một mạch cho xong việc
Ở đây dùng để tả cơn mưa hùng hổ doạ người kéo đến, lát sau mất tăm mất tiêu =]]]]]
Mưa nhỏ tí tách rơi xuống, gõ vào lá cây xanh non, cành cây nhỏ bị nước mưa đọng lại ép thành dây cung kéo căng, đột nhiên bắn lên, một sợi nước mảnh rơi từ không trung xuống, nện vào vũng nước trên mặt đất.
Sau cơn mưa trời lại sáng, nhưng không khiến tâm tình Liên Vũ khá khẩm hơn, ngược lại rơi vào vòng xoáy ảo não và nghi hoặc.
Hắn thu lại vẻ mặt lo nghĩ, vỗ nhẹ chăn trên người Thập Cửu, tâm sự nặng nề nói: “Đừng nhúc nhích nữa, tôi đợi mưa tạnh với em.”
…
Sau khi mưa tạnh, Thập Cửu vào biệt viện sườn núi ở.
Nói đúng hơn, phải là vào phòng của Liên Vũ trong biệt viện sườn núi ở.
Đợi đến khi tiếng mưa tí tách dừng lại, Liên Vũ xách Thập Cửu ra đưa xuống tầng.
Liên Tâm đang ngồi đọc sách ở ghế sô pha phòng khách, nghe thấy tiếng nên ngửa đầu nhìn qua, dịch sang bên cạnh, chừa chỗ để ngồi.
Ba người ngồi đối diện nhau, ai cũng không lên tiếng, đều đang suy nghĩ đêm nay tiểu hồ ly sẽ ở chỗ nào.
Liên Vũ là người giám hộ tạm thời của một nhóc yếu ớt một nhóc đần độn, không thể không cân nhắc từng phương diện một, bực bội ngả ra sau, dựa vào chỗ dựa lưng của ghế bập bênh (*), nhìn ra sân vườn xanh thăm thẳm phía xa.
(*) Ghế bập bênh:
//
—— Tình huống lý tưởng nhất là đưa Thập Cửu xuống dưới núi.
Nhưng có bài học lúc trước, nhỡ nửa đêm oắt con này lại chạy về thì phải làm sao?
Vừa mới mưa xong, không thể ngủ ngoài sân… Nhóc hồ ly này có biết không thể nằm ngủ trên chỗ đất ngập nước không?
Liên Vũ nhìn về phía Thập Cửu, cái người đáng lẽ phải ngồi ở sô pha đối diện vậy mà không biết ngồi xuống cạnh chân hắn tự lúc nào, thấy hắn nhìn qua, nhào về phía trước một cái, ôm lấy chân Liên Vũ, dán mặt lên đùi hắn, ngoan ngoãn lắc lư chậm rãi theo ghế bập bênh.
… Nhìn dáng vẻ này chắc chắn là không biết rồi.
Liên Vũ đỡ trán, hết cách mà nói: “Hôm nay——“
“Hôm nay Hồ Ni ở đâu được anh?” Liên Tâm đúng lúc nói chen.
Hai anh em đối mắt với nhau, Liên Vũ hỏi: “Mày thấy thế nào?”
“Anh hỏi em ạ?” Liên Tâm không khỏi ngồi thẳng lên.
“… Nếu không thì?”
Đây là lần đầu tiên Liên Vũ hỏi ý kiến Liên Tâm, Liên Tâm che giấu cảm xúc đang dâng trào, để tránh cho ông anh không thích thân cận với ai này cảm thấy nặng gánh. Nhóc nhanh chóng xâu chuỗi lại những chuyện phát sinh trong mấy ngày qua, nút thắt cuối cùng chính là tình cảnh trước mắt —– Thập Cửu dính người như thế, nhưng Liên Vũ chưa từng nổi giận, cái này đủ để chứng minh vấn đề.
Thế là nhóc đáp: “Còn rất nhiều phòng trống, em thấy có thể để anh ấy ở lại chỗ này.”
Thập Cửu hướng về phía Liên Tâm cười toe một cái, “Cảm! Cảm ơn!”
Liên Vũ nhấc chân, Thập Cửu không thể không duỗi dài cánh tay ra mới có thể duy trì động tác của mình.
“Tôi đồng ý chưa mà em cảm ơn?” Liên Vũ lườm cậu, sau đó khoát tay như không chịu nổi nhiễu sự, dáng vẻ “Tụi bây cứ quyết định là được”, đứng dậy nói với Liên Tâm: “Tuỳ hai đứa mày, mày nói ở chỗ nào thì ở chỗ ấy.”
“Tuỳ” trong miệng hắn, ý nghĩa đầy đủ là —— Chỉ cần không ở trong phòng hắn, ở chỗ nào cũng không vấn đề.
Ai ngờ trời tối, hắn ở trong phòng xem hết một cuốn artbook rồi định xuống bếp lấy nước, vừa mở cửa ra, Thập Cửu đang ngồi dựa vào cửa bổ ngửa ra sau, trực tiếp lăn vào phòng.
Liên Vũ rụt vội sang bên cạnh, kinh ngạc nói: “Sao em lại ở đây?”
Có lẽ Thập Cửu đã ngồi bên ngoài một lúc rồi, mắt ngái ngủ mông lung, ngã lăn quay một cái mới tìm về chút hồn vía, nói mà không chút tinh thần nào: “Chờ anh…”
“Chờ tôi làm gì? Về phòng của em đi. Liên Tâm không bảo em ở chỗ nào à?”
“Không…” Thập Cửu lắc đầu, vịn chân Liên Vũ đứng lên, thuận thế ôm lấy hắn, nhỏ giọng nói: “Cùng anh cơ…”
Trong lòng Liên Vũ vẫn canh cánh hai chuyện ban chiều, đẩy cậu ra ngoài, đóng cửa phòng phía sau lại, giọng nói lạnh lùng: “Đừng hòng. Em đừng có mà được nước lấn tới. Cho em ở chỗ này là tốt lắm rồi, sáng mai em phải xuống núi ngay cho tôi.”
Thập Cửu trộm nhìn sắc mặt Liên Vũ, buông tay ra, dán vào bức tường chỗ hành lang, mất mát ngồi xuống chân tường.
“…” Khổ nhục kế?
Liên Vũ đưa ra quyết định, cầm cốc nước bước thuỳnh thuỵch xuống lầu, cố ý dừng dưới cầu thang một lát rồi mới cầm cốc lên lầu.
Hắn vừa xuất hiện ở lối vào hành lang tầng hai, lỗ tai Thập Cửu đã khẽ động đậy, vèo cái ngẩng đầu lên.
Liên Vũ không chớp mắt bước qua trước mặt cậu, đẩy cửa vào phòng đóng cửa, làm liền một mạch.
Thập Cửu nghe tiếng bước chân rời xa phía sau cánh cửa, ỉu xìu tiu nghỉu cúi đầu xuống.
—— Rõ ràng trước đó còn hôn cậu cơ mà, bây giờ lại không thèm để ý đến cậu, loài người đúng là khó nắm bắt ghê.
…
Liên Vũ ngồi dựa bên giường, một tay khoác lên bàn vẽ, tay kia cầm bút phác hoạ lên giấy, một mũi tên có các góc nhọn sắc bén dần dần hình thành bản thảo ban đầu —— Mưa to hôm nay cho hắn linh cảm, như một chùm tia sáng phá tan bóng tối hỗn độn, hắn nhất định phải vẽ được khái niệm nảy ra trong đầu này.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, rạng sáng hai giờ, hắn mới thở phào một hơi, buông bút vẽ xuống, lật qua lật lại bảng vẽ để quan sát tấm phác thảo ở mọi góc độ.
Ánh sáng phát ra từ đèn trần không phải ánh đèn hắn quen nhìn lúc vẽ tranh, hắn xoa xoa đôi mắt khô khốc, đặt bảng vẽ lên đầu giường, vận động cổ và bả vai một lúc, đan mười ngón vào nhau vặn người một cái, sau tiếng giòn vang, ngửa đầu ra phía sau dựa vào tường, thả lỏng mấy phút, lấy điện thoại ra nhìn thời gian, đứng dậy đi tới cạnh cửa.
Bàn tay thon dài vươn tay đến chỗ công tắc đèn, khi đang định ấn xuống, một tiếng khe khẽ yếu ớt truyền vào tai hắn, nhất thời động tác trên tay cứng đờ.
Chẳng lẽ tiểu hồ ly kia vẫn chờ ở ngoài cửa?
Liên Vũ nghiêng tai lắng nghe, ngoài cửa yên tĩnh lại, âm thanh vừa rồi cứ như ảo giác của hắn.
Nhưng mà hắn có một loại chắc chắn khó hiểu, vững tin rằng mình không hề nghe lầm, nhất định Thập Cửu vẫn còn ở bên ngoài.
Một tiếng cọt kẹt khẽ khàng vang lên, ánh đèn trong phòng rọi ra hành lang, cắt ra một vòng cung tròn trịa ở bức tường đối diện, chiếu sáng một bóng dáng nhỏ bé đang cuộn tròn trước cửa —— Thập Cửu cuộn người thành một con tôm nhỏ, co đầu gối lên, ngủ tít mít.
“… Hồ Ni?” Liên Vũ ngồi xuống, khẽ lay lay Thập Cửu.
Có lẽ cảm nhận được khí tức của Liên Vũ trong giấc mộng, thân thể đang cuộn tròn của Thập Cửu hơi thả lỏng ra.
Liên Vũ nhếch khoé môi cười mà tự hắn cũng không biết. Hôm đó nhóc con này cũng ngủ như thế này ở ngoài cổng ư?
Thập Cửu trở mình, ôm lấy chân hắn, phát ra một tiếng nỉ non.
“Em nói gì vậy?”
Liên Vũ xích lại gần để nghe, nghe đứt quãng thấy tên mình, có lẽ tiếng vừa rồi hắn nghe được trong phòng là tiếng nói mớ của Thập Cửu.
“Tiểu hồ ly, dậy dậy.”
Bả vai Thập Cửu run lên, sau đó tròng mắt dưới mí mắt chuyển động, mí mắt chậm rãi nhấc lên, mơ mơ màng màng nói: “Liên Vũ?”
Liên Vũ vô thức dịu giọng, “Về phòng của em ngủ đi.”
Thập Cửu lắc đầu, vịn đầu gối Liên Vũ ngồi dậy, rồi chui vào ngực Liên Vũ, tìm một vị trí thích hợp, nhắm hai mắt lại, sắp sửa ngủ tiếp.
Đây là coi hắn là gối ôm luôn rồi?
Bóng đêm dịu dàng, làm tim Liên Vũ cũng mềm nhũn đi, hắn ngẩng đầu gõ gõ trán Thập Cửu, bế ngang người lên bước vào phòng, đặt lên ghế cạnh bàn, sau đó tới phòng Thập Cửu lấy đệm chăn tới trải ra mặt đất bên cạnh giường.
Bố trí xong xuôi, nhét Thập Cửu vào trong chăn, cảnh cáo: “Để em ngủ ở chỗ này, đã là nhân nhượng lớn nhất của tôi. Một vừa hai phải thôi, biết chửa?”
Thập Cửu túm lấy góc chăn, mê man gật đầu.
Tắt đèn trong phòng đi, Liên Vũ sờ soạng lên giường. Chưa được bao lâu, nghe thấy một loạt tiếng động sột soạt, sau đó một góc chăn hè bị nhấc lên, có một thứ từ dưới giường lủi vào.
“Em…” Hắn mở phắt mắt ra trong bóng đêm, đang muốn nổi xung, một bên tay đã bị cánh tay mát lạnh quấn lấy.
Thập Cửu ở trong chăn nhỏ giọng nói: “Liên Vũ, buồn ngủ…”
“…” Kẻ ác lại đi tố cáo trước kìa.
Thập Cửu ôm cánh tay hắn, không có hành động khác người nào nữa.
Xúc cảm hơi lạnh truyền dọc theo cánh tay, Liên Vũ âm thầm thở dài ——
Được rồi, hơn nửa đêm rồi, cứ như vậy đi.