Triều Lộ tắm xong đi ra chưa kịp tắt đèn đóng cửa đã thấy mẹ là bà Hà Nhị Lan đứng ngay lối đi dáng vẻ như đang chờ đợi.
“ Sao mẹ còn chưa ngủ?”. Lúc Triều Lộ về nhà thì đã nửa đêm. Thường ngày mẹ cô có thói quen ngủ sớm, nếu có thức cũng là vì cô chờ cửa. Vậy mà giờ này cô vẫn chưa thấy bà đi ngủ nên không khỏi ngạc nhiên. “ Mẹ có chuyện gì ạ?”. Triều Lộ lo lắng khi thấy vẻ khác lạ của mẹ.
“ Việc này….À, mẹ có việc gấp muốn nói với con”. Hà Nhị Lan vừa nói vừa kéo con gái vào phòng.
Triều Lộ ngờ vực không hiểu chuyện gì xảy ra.
“ Nhìn người này con thấy có được không?”. Hạ Nhị Lan để con gái ngồi trên giường rồi quay lại lấy trong ngăn kéo tủ ra một tấm ảnh đưa cho Triều Lộ.
Triều Lộ không cầm lấy mà chỉ liếc mắt nhìn qua – là ảnh của một thanh niên khá trẻ tuổi. Cô suy nghĩ cuối cùng cũng hiểu: Bà muốn giới thiệu cho cô đối tượng để kết hôn?
“ Cậu ấy là con của ông chủ nơi mẹ đang làm việc. Cậu ấy là con một, đã từng đi du học, hiện đang là giảng viên của một trường đại học. Mẹ tiếp xúc thấy cậu ấy là người tính cách điềm đạm cương trực, vừa nhìn đã biết ngay con nhà gia giáo, gia cảnh gia đình cũng không tồi. Mẹ cậu ấy qua đời mấy năm rồi. Đây không phải chuyện gì xấu …Ít nhất con mà lấy cậu ấy sẽ không phải chịu cảnh mâu thuẫn với mẹ chồng, đến lúc sinh con đã có mẹ hỗ trợ. Nếu con vừa ý, chủ nhật này để mẹ sắp xếp hai đứa gặp nhau”.
Triều Lộ định không nhìn kỹ tấm ảnh nhưng khi nghe ý mẹ muốn nghiêm túc tìm bạn trai cho cô, điệu bộ hết sức ân cần, cô liền cầm lấy tấm ảnh xem một cách tỉ mỉ.
Cô đã bước sang ranh giới của tuổi 25, mẹ cô không ít lần than thở nói cô không chịu đi tìm đối tượng xem mặt e rằng chậm mất. Cô không có ý phản bác bởi lời bà nói không phải không có lý. Tài sản lớn nhất của người phụ nữ là dung mạo lúc còn trẻ. Cũng có người cho rằng trí tuệ, tính cách và tài năng mới là vĩnh hằng. Sự việc lần này, Triều Lộ vẫn giữ nguyên thái độ. Có không ít phụ nữ hiền lành, tài cán, vẫn thất bại trước những cô gái trẻ trung xinh đẹp. Cô không phải là người thực dụng nên trước kiểu chuyện như vậy cô không tỏ ra dè bỉu hay khinh thường. Tất nhiên cô hiểu rõ một điều, dù trẻ đẹp đến mấy cũng dễ bị giảm giá trị khi đã đến tuổi, phải đối mặt với việc mình càng ngày càng già đi, thật sự cô có chút lo lắng.
Bởi vậy mà không chỉ một lần cô đã nghĩ đến việc chung thân đại sự. Nhất là khi tâm trạng đang sa sút, cô càng muốn tìm cho mình một chỗ dựa, một bến đỗ. Con người cô đã thay đổi hoàn toàn so với lứa tuổi hai mươi thích phiêu bạt, giờ đây, cô đang rất cần tìm cho mình một chỗ dựa tin tưởng để cậy nhờ. Chỉ là…Trước tiên chưa nói đến tình cảm và duyên phận vốn là những chuyện xa xôi mịt mờ. “ Gia cảnh” của cô cũng là cả một vấn đề, điều này trong lòng cô hiểu rõ và vì thế cô không muốn miễn cưỡng. Lúc này đây có người để cô lựa chọn nhưng cô lại không tin tưởng và mong rằng tình cảm này sẽ được đơm hoa kết trái. Nhưng dù sao đi nữa thì trong lòng cô cũng đang dấy lên một sự tò mò.
Tấm hình người thanh niên ngồi trên ghế sô pha, đầu hơi cúi xuống, một tay thoải mái đặt trên đầu gối, còn tay kia đang cầm một cuốn sách. Góc chụp không phải chính diện nên chỉ hiện ra ba phần tư gương mặt. Tuy không thể nhìn rõ toàn bộ dung mạo nhưng ước chừng người này không thể quá ba mươi. Mái tóc cắt ngắn không nhuộm màu để lộ vầng trán cao sáng sủa. Đôi lông mày rậm, ánh mắt vì cúi đầu nhìn không rõ nhưng vẫn thấy được làn mi dày và cong. Khoảnh khắc chụp tấm hình này hình như anh ta hoàn toàn không để ý, ánh mặt trời chiếu trên người, khiến toàn bộ tấm ảnh như được mạ một màu ấm áp. Ánh mặt trời chiếu trong không khí làm hiện rõ cả những đám bụi bay lửng lơ. Không hiểu sao lúc này, trong đầu Triều Lộ lại liên tưởng đến hai từ - XUẤT THẦN.
“ Ảnh chụp rất tự nhiên”. Triều Lộ nhéo vào mặt mình một cái để lấy lại tinh thần.
“ Ba cậu ấy chụp cho đấy. Lúc chụp tấm hình này cậu ấy không hề hay biết nên mới tự nhiên như vậy. Ông ấy sau khi nghỉ việc không có việc gì làm nên rất thích chụp ảnh, dụng cụ chụp ảnh mua về cả đống. Đây đúng là một gia đình rất có tri thức”. Bà Hạ Nhị Lan hăng say giới thiệu.
Triều Lộ đặt tấm ảnh lên giường hỏi: “ Mẹ không thấy lạ sao? Bản thân anh ta và điều kiện gia đình tốt như vậy tại sao lại không tìm được vợ? Sao lại nghĩ đến con? Hay là do mẹ tự quyết định?”.
Ánh mắt bà Hạ Nhị Lan thoáng bối rối: “ Việc này…làm sao mẹ tự quyết định được. Đương nhiên là do nhà họ đồng ý nếu không sao lại muốn cho hai đứa gặp nhau?”.
Triều Lộ nhìn ánh mắt úp mở của mẹ, nói năng lắp bắp khiến cô càng thêm nghi ngờ: “ Mẹ nói họ muốn gặp mặt là sao? Rốt cục thì bên kia có vấn đề gì mà không đến nhà ta để đặt vấn đề?”.
Bà Hạ Nhị Lan lúc trước phấn khích là thế giờ bỗng trở nên im lặng thở dài: “ Cậu ấy cái gì cũng tốt …nhưng cơ thể lại không được khỏe cho lắm. À, cơ thể không phải bệnh tật gì đâu, cậu ấy rất khỏe mạnh là khác. Chỉ là…đi lại không được thuận tiện”.
Triều Lộ đứng phắt dậy, nét mặt sau khi biết sự thật không có vẻ gì là bất ngờ. Cô xoa mặt cười nhạt: “ Con biết ngay mà, nếu không sao đến lượt con”.
“ Triều Lộ à, con đừng trách mẹ nhiều chuyện. Mẹ cũng là muốn tốt cho con. Cậu ấy bản chất tốt, gia cảnh tốt. Gia đình ta như vậy con còn toan tính gì nữa. Cho dù người ta có tàn tật, đến lúc sống với nhau cũng không phải trở ngại gì lớn. Nhiều năm sống ở nước ngoài có thể thấy cậu ấy vẫn có thể tự lo được cho bản thân, con sẽ không quá vất vả đâu. Quan trọng nhất là mẹ và cậu ấy đã tiếp xúc với nhau một thời gian dài, thấy cậu ấy thật sự là người tốt nên mới…”
“ Mẹ”. Triều Lộ lớn tiếng ngắt lời. “ Bên ngoài con bị người ta coi thường còn chưa đủ hay sao mà về nhà mẹ lại còn sỉ nhục con nữa. Là ai trong gia đình này khiến nhà ta như vậy? Tuy con là con gái. Mẹ có thể lên kế hoạch làm bất cứ điều gì cho con nhưng con sẽ tự mình tìm một người đàn ông tử tế để kết hôn. Không lẽ con không xứng đáng sống chung với một người đàn ông tốt? Vì sao chứ? Hay tại con có một người cha phải ngồi tù vì tội ngộ sát? Cha đã chết, chết nhiều năm rồi. Còn con thì sao? Vì sao con phải mang trong mình cả đời cái bóng ma ấy? Như vậy đâu đã đủ. Chỉ vì người cha phạm tội mà nửa đời người con đã bị người ta chỉ chỏ. Đến khi về già con lại tiếp tục bị người ta châm biếm chỉ vì một người chồng tàn tật hay sao?
“ Triều Lộ, có lời này chắc con không muốn nghe nhưng ở đời vẫn có những người rất khách quan…” Giọng bà Hạ Nhị Lan khàn đặc.
“ Mẹ không cần phải nói nữa”. Triều Lộ chuẩn bị đi ra cửa, thấy mẹ định lên tiếng khuyên bảo, cô liền ngắt lời bà: “ Con không phải không biết đạo lý ấy”. Nói xong cô đẩy cửa bước ra ngoài.
Trên hành lang đèn vẫn bật sáng, Triều Lộ cởi chiếc khăn ẩm quấn đầu treo lên giá. Nhìn vào chiếc gương treo bên cạnh, cô thấy ánh mắt mình vằn đỏ, môi khô nứt. Cô mở vòi vốc nước lên mặt, hít sâu một hơi sau đó với tay tắt điện.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...